Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực

Chương 121: Kiểm tra cũng có nguy hiểm

Hôm nay, sau khi chấm dứt học săn thú, Văn tiên sinh tuyên bố một chuyện quan trọng, đó chính là bắt đầu từ ngày mai, mỗi người cần phải tự mình săn được một con mồi ở khu an toàn gần thôn. Trừ bỏ Đinh Tiếu và một bán thú nhân tên Hợp còn có chút tự tin, sáu người còn lại đều "bi tráng" mà gào thét mấy hồi.

Văn nói như thế này: "Các ngươi học tập được một thời gian rồi, cần phải kiểm nghiệm một chút năng lực hiện tại. Lúc này không yêu cầu các ngươi phải săn được động vật gì, nhưng nhất định phải có thu hoạch. Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày ta đều sẽ cùng các ngươi một mình ở khu an toàn săn thú. Khi nào săn được, khi nào thay người khác, thứ tự rút nhánh cây để quyết định."

Này còn không phải là kiểm tra sao, thi cử gì đó đời trước đã trải qua vô số lần, dù sao nếu săn thứ gì cũng được, như vậy hiện tại ít ra săn miên chuột là dễ như trở bàn tay. Đinh Tiếu một chút cũng không lo lắng. Nhưng mục tiêu của cậu là có thể săn được một con thỏ đuôi dài hoặc là thỏ lông xoăn. Cũng có thể nói cậu đối với lần kiểm tra này thực chờ mong. Quay đầu nhìn Hợp vẻ mặt bình tĩnh, Đinh Tiếu thò lại gần hỏi: "Hợp, ngươi định săn con gì?"

Hợp tự hỏi một chút: "Kỳ thực ta muốn thử săn dê lông xoăn , kích thước không nhỏ, nhưng lực công kích không lớn. Nếu không thì hắc trăn thú cũng được."

Đinh Tiếu tán thưởng: "Văn tiên sinh còn chưa dạy chúng ta săn dê thế nào đâu, ngươi đúng là kẻ tài cao gan cũng lớn!" Đừng tưởng rằng dê dễ bị bắt nạt, sừng dê nho nhỏ húc ngươi cũng rất đau. Tiểu tử nhà mình nuôi kia từng đâm cậu vài lần, tuy rằng vì sau này mỗi ngày mình đều cho ăn mới dễ ở chung.

Hợp nhàn nhạt mà cười một chút: "Ta lúc trước thường xuyên cùng cậu ta đến khu an toàn, học được ở y không ít thứ. Còn ngươi? Muốn săn con gì?"

Đinh Tiếu đúng sự thật trả lời: "Ta nghĩ tốt nhất là có thể bắt con thỏ, thật sự không được thì bắt một con miên chuột, ta cảm thấy Văn tiên sinh chính là muốn nhìn năng lực ứng biến của chúng ta."

Hợp gật gật đầu, nhưng đối với "thật sự không được" của Đinh Tiếu cũng không tán đồng. Có điều y không muốn lắm lời, y cho rằng thân thủ Đinh Tiếu không tồi, chắc chắn tương lai có thể trở thành một thợ săn giỏi, nhưng y càng tin tưởng mặc dù Đinh Tiếu không săn được thú, có Khôn ở đó cũng sẽ cả đời cơm áo vô ưu. Huống chi Đinh Tiếu còn có một cái đầu thông minh, tay nghề nấu ăn giỏi, đã thực khiến người hâm mộ cùng bội phục.

"Ta cũng cho là như vậy, không biết có thể săn được mấy con."

Đinh Tiếu nhìn mấy gia hỏa mặt đầy lo âu bên kia, hơi hơi mỉm cười: "Kệ đi, dù sao ta tin rằng nhiều nhất nửa ngày là có thể săn được rồi, có lẽ, chúng ta có thể nghỉ ngơi mấy ngày, mấy ngày nay bí đỏ có lẽ cũng đã lên giàn rồi."

"Giàn? Đó là gì? Có cái gì ta có thể hỗ trợ không?" Kỳ thực đối với trồng trọt, Hợp rất tò mò, chỉ là trời sinh không thích nói chuyện lắm, bình thường lại thấy mấy người Đinh Tiếu bọn họ hi hi ha ha, cũng liền không hỏi nhiều. Hôm nay vừa lúc chỉ có hai người bọn họ ở chỗ này lén giao lưu, lúc này mới nói nhiều vài câu.

"Có những loại rau không phải kết quả ở trên cây cao sao, ruộng thí nghiệm không có đất hoang có thể để bọn chúng bò lên ngay tại chỗ, huống chi có rất nhiều loại rau đều là leo trên cây. Giàn cây chính là dùng nhánh cây dựng thành cái giá, sau đó đem đám dây rau buộc ở trên, như vậy không cần chiếm nhiều diện tích, tương lai tìm quả cũng dễ. Dù sao dựng giàn là việc của nhóm giống đực, ngươi nếu có hứng thú, liền tới đây chơi xem."

Trải qua thời gian dài ở chung, Đinh Tiếu đối với bản tính cùng năng lực của mấy vị bạn học này tương đối hiểu biết rõ ràng. Kỳ thực cậu hiểu nhất chính là tính tình của bán thú nhân ấu tể tên Hợp này. Tướng mạo không tinh tế như nhân sĩ hiện đại xuyên qua như Đinh Tiếu, cũng không nữ tính hóa như Màu, càng không có thanh tú như Lục Hi, mượt mà như Kinh, đáng yêu như Bảy, nhưng lại lộ ra một cỗ khí chất khiến người thực thưởng thức. Dựa theo Đinh Tiếu nói, Hợp đây là thực soái khí. Dáng người cao gầy, cánh tay cơ bắp rắn chắc cùng thân thủ linh hoạt. Cũng khó trách Hợp sẽ không thể nào thích tiếp xúc với nhóm giống đực, bản thân người ta cũng đủ khí khái nam nhân rồi!

Còn Vũ liền hơi nhõng nhẽo một chút, cha mẹ y còn lớn tuổi hơn cả Văn tiên sinh, phía trên còn có 4 người anh và hai người chị, y là khi mẹ y 320 tuổi sinh ra. Chính là bảo bối cục cưng cả nhà yêu thương. Cho nên tính tình nhõng nhẽo một chút hoàn toàn có lý. Ngay từ đầu nhìn thấy săn xoa đâm vào thân thể con mồi, y còn nhắm mắt, nhưng hiện tại đã thực bình tĩnh. Trên cơ bản là một người có chút bướng bỉnh, nhưng bản tính là một người bạn thực không tồi.

Còn có một người tên là Tư, học săn thú là vất vả nhất. Đứa trẻ này thể trạng không mượt mà, mà là tròn vo. Leo cây gì đó tương đối lao lực, nhưng theo Đinh Tiếu nhìn ra, trải quả trận học tập này, thể trạng bạn học Tư rõ ràng giảm xuống. Nguyên nhân chính là gầy một ít, cặp mắt kia lại càng sáng hơn. Được rồi, Đinh Tiếu có thể thừa nhận cậu rất ghen tị đôi mắt to của Tư, không chỉ đôi mắt to, lông mi còn dài, ánh mắt hoàn toàn thanh triệt đơn thuần.

Còn có a, Minh gần đây thỉnh thoảng lại hỏi thăm mình Tư như thế nào, kỳ thực Tiếu Tiếu cũng cảm thấy, tiểu mập mạp này sờ lên thật sự vừa mềm vừa co dãn, xúc cảm tốt đến rối tinh rối mù. Ánh mắt Minh thật đúng là không tồi, dù sao một người bạn lữ ôn nhu hòa ái ai lại không thích chứ. Kỹ năng đi săn kém một chút có vấn đề gì đâu, bọn họ lúc này mới vừa học đi săn mà.

Con một ấu tể tên Thiên có chút không hợp đàn. Nhưng nghe Lục Hi nói, chị gái của Thiên và Thư Đồng là chị em tốt, cho nên không quá thân cận với bọn họ cũng là có thể lý giải. Nhưng Đinh Tếu lại cảm thấy, đứa nhỏ này hẳn là trời sinh không thích tới gần người khác. Ách...cũng không đúng, người ta đối với bạn lữ tương lai của mình vẫn tương đối nhiệt tình thậm trí là có chút mãnh liệt....

Trái lại đối với lấy bán manh làm nhiệm vụ ấu tể Bảy, hôm nay là người gào thét bi thảm nhất. Không có biện pháp, ai bảo y ném săn xoa luôn bị chệch hướng, đây là một việc khiến Văn tiên sinh đau đầu nhất. Trải qua thời gian rèn luyện lâu như vậy cũng không có tiến bộ gì lớn. Đinh Tiếu cảm thấy, có lẽ hàng này lấy đá ném con mồi còn có khả năng tốt hơn một chút, nhưng mà cậu hoàn toàn không dám đưa ra kiến nghị này, cậu sợ Văn tiên sinh ném cậu trước tiên.

Trình tự rút thăm là như thế này, thứ nhất là Lục Hi, sau đó là Hợp, tiếp theo là Thiên, Vũ, Kinh, Bảy, cuối cùng là Đinh Tiếu.

Đối mặt với kết quả này, Lục Hi cơ hồ lệ rơi đầy mặt. Trưa hôm đó liền kéo Đinh Tiếu và Hợp tới giúp y "học bù". Sau đó ngoại trừ Thiên, những người khác trưa hôm đó đều tụ lại với nhau, từ hành tung của con một đầu tiên bọn họ gặp qua bắt đầu "ôn tập", thậm chí là còn dùng đá lửa đốt củi diễn tập một lần.

Sáng sớm ngày hôm sau, Phong liền đem Lục Hi đưa đến cửa thôn, nhìn theo Văn tiên sinh mang đi bạn lữ của mình, trong lòng Phong vẫn rất vui vẻ. Hắn tin tưởng chắc chắn Lục Hi có thể, giống như hôm qua Đinh Tiếu "dạy dỗ" bọn họ, không cần khiêu chiến thứ có yêu cầu cao, không có khả năng ngay cả miên chuột cũng không săn được đi!

Kết quả Lục Hi vẫn thực thuận lợi, tuy giữa trưa không trở về, nhưng tầm ba giờ chiều đã kết thúc chiến đấu. Hơn nữa y săn được không phải miên chuột, mà là một con gà đuôi dài ấu tể. Dùng gia vị nướng thịt tự chế tùy thân mang theo đem gà nướng chín, không ăn cơm trưa cậu một hơi liền đem con gà ấu tể này xử lý sạch sẽ. Văn tiên sinh đối với việc này tương đối vừa lòng.

Hợp dùng thời gian rất ngắn, ngắn ngủi một giờ, y liền thành công săn tới một con hoa lộc ấu tể. Đây chính là việc ngay cả y cũng không đoán trước được, vì thế thói quen luôn bình tĩnh trên mặt, cả ngày đều tràn đầy tươi cười. Bởi vì hoa lộc ấu tể kích thước gần bằng nghé con, y chỉ nướng một chân sau đã ăn đến no căng. Còn tặng một cái chân lộc cho Văn tiên sinh, nhưng Văn tiên sinh chắc chắn không muốn, chỉ là đối với kỹ thuật nướng thịt của y có vẻ tiếc nuối, cũng đề cử y đi theo Đinh Tiếu học hỏi.

Đương nhiên hình ảnh và đối thoại này Đinh Tiếu đều không biết.

Trong khi những người khác đều vội vàng săn thú, Đinh Tiếu đang ở nhà bận rộn. Buổi sáng không cần đi, cũng không muốn đi vào rừng rèn luyện gì cả, cậu cảm thấy nhà mình sao luôn có nhiều việc bận rộn như vậy nhỉ!?

Vì tốc độ xây nhà của Khôn quá nhanh, hiện tại chủ thể nhà ở và dàn giao cùng hai mặt tường đã xây dựng xong rồi. Đinh Tiếu không thể không mau nghĩ cách đem chất nhầy khủng trùng giả làm thành kính. Dùng khuôn đúc là chắc chắn, nhờ Hoa bá bá chế tác bốn cái khuôn nửa mét vuông. Hơn nữa khuôn đúc này cần phải tận lực bằng phẳng và mỏng. Tay nghề chế tạo của Hoa bá bá chính là nổ tiếng ở tộc Dực Hổ, chút yêu cầu nhỏ này đối với ông mà nói hoàn toàn không thành vấn đề.

Việc đun chất nhầy khủng trùng là Khôn ca làm, Đinh Tiếu năn nỉ ỉ ôi mới được nhận công việc quan trọng là quét mỡ lên dụng cụ này. Tuy cậu cũng muốn cống hiến sức lực bản thân cho ngôi nhà tương lai, nhưng cậu cũng không thể để hắc lão hổ nhà mình bị tổn thương lòng tự tôn. Cái xã hội chủ nghĩa giống đực này thực tức chết.

"Anh cho ít một chút, không cần quá dày, thứ này rắn chắc như vậy, cũng không sợ bị cục đá đập vỡ." Nếu làm thành, đều có thể coi thành kính chống đạn, tận lực mỏng một chút là được.

Khôn đổ thập phần cẩn thận, nghĩ tới phòng ở sáng ngời như trong lời Tiếu Tiếu, còn có nằm trên giường ngắm ánh tráng tiến vào cửa sổ. Hắn liền không tự giác mà não bổ ở dưới ánh trăng, cảnh tượng cùng Tiếu Tiếu sờ sờ cọ cọ sau lại chân chính kết hợp hai thành một, nghĩ đến liền khó tránh khỏi kích động, đã kích động sao có thể không hành động, vì thế run tay một cái, tấm kính thứ nhất liền dày hơn kế hoạch ít nhất 1cm.

Đinh Tiếu mẫn cảm mà ngẩng đầu nhìn Khôn một cái: "Anh đang nghĩ gì vậy?"

Khôn ca nhếch miệng: "Nghĩ đến em!"

Đinh Tiếu bĩu môi: "Xí! Anh làm việc chuyên tâm đi, thời điểm nên nhớ tới em thì hãy nhớ!"

Khôn ca cong mắt: "Ta cảm thấy, khi nào cũng nên nhớ em, chúng ta là bạn lữ, bạn lữ là người quan trọng nhất."

Đinh Tiếu bái phục: "Thật là không chịu nổi anh, khiến cho em nổi một thân da gà! Tự anh làm đi, em đi làm cơm trưa." Có lẽ bản thân ở chỗ này thật sự có thể ảnh hưởng tới tiến độ công trình? Đại gia hỏa này hôm nay ánh mắt sao lại ái muội như vậy, chẳng lẽ bởi vì vài ngày không cọ cọ? Mịa nó!

Trong nháy mắt lại bốn ngày trôi qua, kế hoạch làm kính thủy tinh giả của Đinh Tiếu cơ bản thành công, độ trong suốt không quá cao, nhưng trong tầm nửa thước vẫn có thể nhìn thấy đồ vật rõ ràng. Chỉ là có một cái khuôn đúc lúc quét dầu mỡ không đủ dày, cuối cùng chỉ có thể đập vỡ khuôn, sau đó dùng đao từng chút từng chút cạo hết tàn lưu của mảnh sứ dính vào, tuy có chút tì vết, nhưng cũng không đến nỗi nào.

Thiên dùng thời gian không hơn Lục Hi là mấy bắt một con sơn nhạn, còn Vũ lại mất nửa ngày mới săn được một con miên chuột, cũng bị y  nướng thành đồ vật không rõ. Văn tiên sinh đối với việc này rất là bất đắc dĩ, xem ra đứa nhỏ này thật sự không có thiên phú chế tác đồ ăn, cũng may đây không phải là nội dung mà mình nhất định phải dạy, nếu không sẽ bị y khiến tức chết cũng không chừng.

Tại ngày thứ tư, Kinh thiếu niên thần kỳ mà dùng bốn giờ săn được một con hắc trăn thú vừa mới rớt từ trên cây xuống. Cho dù Văn tiên sinh đều nói tiểu tử này vận khí thực sự là quá tốt, nhưng ông cũng tán thành sự tiến bộ về tốc độ cùng độ ra tay chuẩn xác của Kinh. Chỉ là lực đạo còn có chút không đủ, khiến cho con hắc trăn thú kia giãy giụa hồi lâu mới về thế giới bên kia.

Vì điều này, sau khi kiểm tra xong Kinh ập tức triệu tập mọi người liên quan, bảo Mộc Ngõa mau đi săn thú, sau đó mọi người phải chúc mừng một phen.

Nếu là kiểm tra chắc chắn có tâm tính so bì, bởi vậy Lục Hi đối với vận khí của Kinh thật là hâm mộ đến nghiến răng. Đang nghĩ tới phải bắt tiểu tử này mời y ăn một bữa no nê, hàng này liền tự mình đưa tới cửa. Quả nhiên là anh em tốt, biết suy nghĩ trong lòng mình. Hừ hừ, khiến gia hỏa Mộc Ngõa này cũng đi khoe khoang!

Khôn bình tĩnh mà ngồi vào bên cạnh Tiếu Tiếu, gần đây mỗi ngày đều vội vàng xây nhà, hắn cũng muốn có thể cùng bạn bè ngồi cùng nhau vui vẻ liên hoan, đương nhiên cũng có thể mượn cớ này nghỉ ngơi một chút, cho dù hắn cũng không cảm thấy mệt.

Vì bạn tốt lần đầu kiểm tra thành công, Đinh Tiếu cống hiến ra một ống trúc nước mơ. Xin mọi người hãy tin, đừng thấy một ống trúc nước mơ không nhiều lắm, muốn uống thì phải pha loãng, hơn nữa Đinh Tiếu cũng không tính toán cho mọi người uống, mà là muốn làm thành nước mơ đông lạnh làm điểm tâm ngọt. Hai ngày nay cậu phát hiện một ít cỏ ngọt ở cạnh lạch nước, cây củ thạch phía dưới tuy không to như vào mùa thu, nhưng đường kính cũng phải trên dưới 10 cm, lấy làm thạch trái cây hẳn là không thành vấn đề. Dù sao cho dù không đông lại, cũng coi như là pha loãng nước mơ ngâm.

Dây dưa cũng buộc lên giàn xong rồi, thủy tinh giả cũng chế xong, chờ Đinh Tiếu thử nghiệm cấu tạo xe hổ kéo, Bảy và Tư cũng hoàn thành kiểm tra. Hai người đều bắt được miên chuột, nhưng ấu tể Tư ước chừng dùng hai ngày. Cũng may Văn tiên sinh đã thực vừa lòng, kỳ thực lấy tình hình thường ngày, ông vốn đang cho rằng đứa nhỏ này còn phải mất ba bốn ngày nữa kìa.

Tới lượt Đinh Tiếu, tất cả mọi người đều tin tưởng tràn đầy, trước khi xuất môn, Khôn hôn hôn môi Tiếu Tiếu: "Ta chờ em về ăn cơm trưa."

Đnh Tiếu cũng hôn lại Khôn một cái: "Được, em chưa về anh cũng không được ăn trước đâu nhé!"

Quỳnh đối với chuyện này  bình tĩnh hơn so với người khác, thân thủ của con trai anh biết rõ, gần đây trên đường đi tới chợ anh cũng nhìn thấy vài lần, vừa học tập đã có độ chính xác ghê gớm như vậy. Đương nhiên từ lúc bắt đầu anh đã biết Tiếu Tiếu bắt cá rất giỏi. Cho nên hoàn toàn không có bất cứ cảm xúc lo lắng nào.

Đi theo Văn tiên sinh tới khu an toàn, nhìn rừng rậm gần đây thường hay hoạt động, cậu rất nhanh đã chọn được phương hướng chính xác. Mục tiêu của cậu là thỏ đuôi dài hoặc là thỏ lông xoăn, cho nên tìm kiếm ổ thỏ là con đường bắt thỏ tốt nhất.

Lúc này  Văn tiên sinh thực tự giác mà rời khỏi Đinh Tiếu trong phạm vi 10 mét, lấy hơi thở của bán thú nhân, đối với động vật mà nói là an toàn, cho nên cũng không ảnh hưởng tới tính công bằng của kiểm tra. Huống hồ giống với lúc Hợp kiểm tra, ông hiện tại thực thả lỏng, ông tin tưởng muộn nhất cũng chỉ trong một buổi sáng Tiếu Tiếu có thể có thu hoạch.

Đáp án đúng như ông dự đoán, Đinh Tiếu chưa mất đến một giờ đã tìm được một ổ thỏ, căn cứ lông thỏ bên ngoài cửa hang phán đoán, này hẳn là một ổ thỏ đuôi dài. Nghĩ tới hiện tại đúng là mùa sinh sôi nảy nở của thỏ, cậu hưng phấn mà tính toán đào hang thỏ, vì thế bắt đầu làm một việc không liên quan tới kiểm tra là đào động thỏ.

Nhưng cậu quên mất một điều, là thỏ khôn đều có ba hang, thỏ đuôi dài này tuy không biết có giống với thỏ hoang đời trước hay không, nhưng đều là cao thủ đào hang, hang thỏ đều rất sâu. Hơn nữa con thỏ này không ở trong một ổ thời gian dài, cho nên tâm trạng kích động cậu liền đem tập tính của loài thỏ đời trước vào động vật ở nơi này và lời dạy dỗ của Văn tiên sinh ném ở sau đầu.

Nhìn Đinh Tiếu dùng săn xoa đào động thỏ, khóe miệng Văn tiên sinh liên tục run rẩy, đứa nhỏ này làm gì vậy? Chẳng lẽ muốn đào ra thỏ con để làm thành tích kiểm tra hôm nay sao?

Có lẽ đại thần xuyên qua...a không đúng, là Thần Thú cho Đinh Tiếu vận khí bất phàm. Không đào mất bao lâu đáy hang liền hoàn toàn hiện ra, một con thỏ đuôi dài cái, còn có tám con thỏ ấu tể đã mọc lông xù xù.

"Ha ha ha, quả nhiên quá tuyệt vời! Văn tiên sinh, con muốn đem bọn chúng về nhà nuôi, lát nữa con sẽ bắt cá để nướng cho thầy nếm thử nhé!" Trong đầu nghĩ đến là đẹp, vội vã đem túi da thú lúc nào cũng bỏ trong túi xách tùy thân của mình lấy ra. Trước tiên tóm lấy hai tai thỏ mẹ đang bảo vệ đàn con và nhe răng chuẩn bị công kích mình, sau đó thực lưu loát mà bỏ vào trong túi, sau đó tiếp đến là những tiểu manh vật hoàn toàn vô hại này.

Văn tiên sinh đang cảm khái đứa nhỏ Tiếu Tiếu này vận khí thực quá tốt, nhưng đôi mắt vừa nhấc lên liền nhìn thấy cành cây trên đỉnh đầu Đinh Tiếu có một con rắn dài màu xanh lục, đang dùng cái đuôi quấn quanh nhánh cây, hơn nửa thân mình đều treo lơ lửng trên không, hướng đỉnh đầu Đinh Tiếu phun tín tử (lưỡi xẻ). Một màn này khiến Văn tiên sinh quá sức sợ hãi, không rảnh lo việc khác, ông chạy nhanh tới, hơn nữa gào to một tiếng: "Đỉnh đầu có rắn, mau tránh ra!"