Tu Tiên Chi Thần Phẩm Chú Kiếm Sư

Chương 43: Xoắn xuýt chuyện quà tặng

Văn trưởng lão không biết từ nơi nào lại lấy ra một hộp tuyết đan, dặn Tô Thiếu Bạch mỗi ngày trước khi vận khí qua lại trong mạch phải dùng một viên. Tô Thiếu Bạch không thừa thắng xông lên, mà thành thật ở trong động phủ đợi hai ngày, mỗi buổi sáng sau khi dùng tuyết đan thì vận chuyển linh khí lượn quanh chu thiên, mắt thấy toàn bộ kinh mạch trong thân chậm rãi thông suốt, linh khí trôi chảy không còn trở ngại, những nơi vốn còn u ám cũng dần dần xuôi dòng theo những nơi khác nối liền lại, cũng không nhìn thấy dị trạng gì. Pudding thì ngoan ngoãn tự luyện tập đợi bên cạnh mình, cứ liên tục qua lại giữa hai mươi phối thạch, vô cùng cố gắng.

Chiều hôm đó, Tô Thiếu Bạch đương lúc rèn luyện linh nguyên lực, chợt nghe thấy bên cạnh liên tục phát ra âm thanh tựa như tiếng pháo. Đợi đến khi cậu nhìn sang, Pudding đang làm bộ dáng đáng thương bay vòng vòng bên trên phối thạch, dáng vẻ vô cùng bàng hoàng, bốn, năm cái phối thạch bị nổ tung thành bột mịn màu trắng xám, bay tứ tung.

Hơi kinh ngạc, Tô Thiếu Bạch chợt nhớ đến tuổi thọ của mỗi phối thạch chỉ có ngàn lần, hiện tại hẳn là mấy cái phối thạch này đã bị thần hỏa sử dụng đến ngàn làn rồi đây. Cậu lấy mu bàn tay xoa xoa Pudding trấn an, "Không phải lỗi của mi."

Pudding nghe được lời này, bèn bay trở về, tập trung sức lửa tiếp tục luyện tập với hơn mười phối thạch còn lại. Vì vậy, động phủ vốn thanh tịnh thường tuyền ra mấy tiếng nổ. Không lâu sau, toàn bộ hai mươi cái phối thạch đều bỏ mạng.

Tô Thiếu Bạch bất đắc dĩ nhìn cảnh tượng bừa bãi trước mắt, hiện tại phối thạch là dụng cụ tu luyện chủ yếu của Pudding, thiếu nó sẽ khó mà bước tiếp được. Vừa vặn cậu đã ngồi đồng ở núi Thám Nguyệt đến mức khó chịu rồi, đến núi Hoa Đình cũng tốt. Thường ngày Văn trưởng lão đều sử dụng linh khí phi hành đến các núi, xe Hạc của núi Thám Nguyệt thì đặt tại chân núi để cho mấy tạp dịch sử dụng. Tô Thiếu Bạch tạm thời không có linh khí phi hành, chỉ có thể đến chân núi lấy xe Hạc của núi Thám Nguyệt đến Nhã Sơn Đường.

Trong hai, ba ngày ngắn ngủi, trở lại núi Hoa Đình đã là một cảm giác hoàn toàn khác biệt. Tô Thiếu Bạch nhanh nhẹn bước chân thẳng lên lầu ba, chỉ một hơi đã mua hẳn ba bộ phối thạch Cam phẩm. Mà vừa khéo, lại là vị sư huynh lần trước. Người nọ vô tình hữu ý mà liếc nhìn đến yêu bài không màu bên hông cậu, đáy mắt không che giấy được sự khinh thường. Tô Thiếu Bạch mặt vô cảm nhận đồ rồi xoay người rời đi, thế gian đã có phân biệt quyền thế, đương nhiên cũng không thể thiếu thái độ.

Mắt thấy cậu đi xuống khỏi lầu ba, một nam một nữ trước sau đi đến nơi quầy hàng Tô Thiếu Bạch mới vừa dừng lại ban nãy. Chính là Lý Ức Niên và Tôn Khởi Linh.

Tôn Khởi Linh chớp đôi mắt như sóng nước mùa thu, tò mò hỏi thăm, "Sư huynh, tên đó mua gì vậy?" Nhã Sơn Đường, thuộc phạm vị chưởng của Lý trưởng lão, sư phụ của Tôn Khởi Linh và Lý Ức Niên.

Sư huynh phụ trách mua bán đã sớm thấy qua hai đệ tử mới nhận của vị trưởng lão này, bèn vội đáp, "Ba bộ phối thạch Cam phẩm."

"Phối thạch Cam phẩm? Hắn đến cả Khí hỏa cũng không biến hóa ra, mua phối thạch làm cái gì? Còn mua liền một lúc ba bộ? Tiền ở đâu ra?" Tôn Khởi Linh kỳ quái hỏi. Ban đầu ở lúc gặp ở trấn Thanh Thủy, Tô Thiếu Bạch là một tên nghèo kiết xác, ngay cả đóa Tuyết Phù Dung tám mươi đồng tệ cũng mua không nổi.

"Ai biết! Nhưng mà hắn chi rất mạnh tay, lần trước vừa ra tay đã lấy ra một viên linh thạch thượng phẩm." Người trong quầy lắc đầu, tiếp tục nói những chuyện mình biết.

"Cái gì? Thượng phẩm?" Tôn Khởi Linh thất thanh kêu lên, nhưng mà vừa mới hô một nửa thì vội che miệng lại. Theo nàng biết thì trước đây chi tiêu trong tay của Lý Ức Niên cũng không quá năm khối linh thạch trung phẩm. Còn hai khối linh thạch thượng phẩm hiện tại trong tay thì chỉ mới nhận được mấy hôm trước, vì được xem là người đứng đầu trong nhóm đệ tử mới tại buổi kiểm tra Khí hỏa, Lý trưởng lão thay mặt Lý gia thưởng cho hắn. Lý Ức Niên đứng bên cạnh cũng nghe thấy lời nói của vị sư huynh kia, không khỏi nhíu mày trầm tư, tiểu tử này, ba tháng trước vừa đến Bích xá là có thể lấy ra linh thạch thượng phẩm? Chuyện này trái lại có phần kỳ lạ.

Lúc này Tô Thiếu Bạch đã xuống tầng trệt, vừa mới muốn đi, lại vô tình liếc thấy một tấm bảng treo có viết nguyên liệu nấu ăn có linh khí. Nguyên liệu nấu ăn có linh khí, vậy là Văn trưởng lão cũng có thể ăn nhỉ? Cẩn thận đến bên kia nhìn một chút, đa phần là rau quả và ngũ cốc, còn có xoài, bưởi, táo này nọ, lại thêm mấy chai màu trắng trông như sữa bò, còn có một thứ rất tanh là trứng linh điểu. Thấy mấy thứ này, trong đầu cậu nhanh chóng tìm được công thức làm mấy món đồ ngọt, ừ,, không bằng mua chút nguyên liệu về làm cho sư tôn nếm thử, à, mua thêm một chút để mang cho thần tài nếm thử luôn. Cứ thế, cậu càng lấy càng nhiều, hào phóng mua xấp xỉ một phần ba lượng nguyên liệu nấu ăn có linh khí tại đó.

"Thiếu Bạch!" Mua xong nguyên liệu nấu ăn thì đến chỗ xe Hạc, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng gọi với theo. Cậu quay đầu lại, chính là Lâm Bái mấy ngày rồi không gặp.

Lâm Bái vội chạy đến bên cạnh cậu rồi ngừng lại, trong chốc lát hô hấp không dịu lại được, thở hổn hển nói, "Mấy ngày nay ngươi thế nào rồi?"

"Cực kỳ tốt. Ngươi ở chỗ Hách Liên trưởng lão cũng không tệ chứ." Tô Thiếu Bạch gật đầu, tuy Lâm Bái thở hổn hển, nhưng đầu mày khóe mắt quả thực không giấu được sự hớn hở, xem ra là sống tốt rồi. Lại nói, cậu tuy không có bái làm môn hạ của Hách Liên trưởng lão, nhưng mà Lâm Bái lại thành sư đệ của Tư Đồ Phong, quả thật là ông trời trêu ngươi mà.

Lâm Bái chớp chớp đôi mắt long lanh nước nhìn cậu. Cố gắng nhìn ra từ trên mặt cậu chút gì đó, "Thật tốt quá, mới đầu còn lo ngươi chịu đả kích quá lớn."

"Yên tâm, ta đây tốt lắm." Tô Thiếu Bạch buồn cười nhìn hắn, cho dù có làm một đệ tử linh tu, nhưng mà cung cấp mỗi tháng cũng chỉ ít đi một chút, đâu có đến mức chưa gượng dậy nổi. Không thấy có mấy đệ tử linh tu Hoàng phẩm cũng giống như đệ tử động tu ra ra vào vào núi Tình Nhật sao?

"Nhưng mà, nghe nói đại trưởng lão đều không thể dạy đồ đệ." Lâm Bái vẫn bày ra dáng vẻ vô cùng lo lắng.

"Tu hành vốn là chuyện của chính chúng ta, Du trưởng lão không phải cũng đã nói sao! À mà ngươi đây mà muốn đi đâu vậy?" Tô Thiếu Bạch nhịn không được mà vì sư tôn nhà mình nói lại một câu, rồi lại nhận ra giọng mình có chút không tớt, Lâm Bái chắc cũng có lòng tốt, bèn lúng túng chuyển đề tài.

Lâm Bái ngượng ngùng trò chuyện cùng cậu một lúc, rồi lại vội vàng đi hầm mỏ, vội vã chia tay với Tô Thiếu Bạch.

Nói đến đả kích, hôm đó Triệu Lôi cũng bị đả kích không nhỏ, miễn cưỡng biến hóa ra Khí hỏa nhưng lại không được các trưởng lão chọn, không biết nhiều ngày trôi qua thế nào rồi? Nhìn bóng lưng Lâm Bái, Tô Thiếu Bạch hốt nhiên nghĩ đến, bèn ngừng bước không lên xe Hạc nữa, mà xoay người đi đến Bích xá.

Tán cây xanh thấp thoáng lặng lẽ trong Bích xá, đa phần những người trong mấy phòng này đều đã đi hết cả. Trong vòng nửa năm đa phần các đệ tử linh tu đều dời đến bên cạnh ở, Bích xá chỉ là nơi đệ tử mới ở tạm mà thôi.

"Thiếu Bạch." Triệu Lôi vẫn tiếp tục ở trong phòng nhóm Bính, thấy Tô Thiếu Bạch đến tựa hồ rất giật mình, hơi băn khoăn đứng dậy, dường như bắt đầu chú ý thân phận cả hai rõ ràng đã khác biệt rồi.

"Ngươi vẫn ổn chứ?" Tô Thiếu Bạch thấy sắc mặt hắn vẫn bình thường, thì hơi hơi yên lòng.

Triệu Lôi gật đầu, cũng không còn hoạt bát nói nhiều như trước, hai người bèn rơi vào bầu không khí trầm mặc. Tô Thiếu Bạch có lòng khuyên hắn nghĩ thoáng một chút, đệ tử linh tu cũng chưa chắc là không thành công, rồi lại cảm thấy sự kỳ thị đặc biệt của nhóm đệ tử động tu, nếu nói ra thì chắc sẽ có chút không ổn, tay chợt động túi trữ vật bên hông, trong đầu nảy ra sáng kiến, bèn đứng dậy lôi Triệu Lôi ra sau phòng ăn.

Hai người hỏi mượn Cố Kỳ nồi và bếp nồi và bếp rồi làm đồ ăn trong đó. Tô Thiếu Bạch bảo Triệu Lôi gọt hai trái xoài ra, một trái ép thành nước, một trái xắt thành khối nhỏ như đậu tằm, còn mình thì luôn tay khuấy sago* được nấu sôi tới mức trong suốt, rồi lại cho vào trong nước lạnh lược qua một lần. Sau đó bắt đầu tách múi bưởi. Triệu Lôi vừa mới ép hết nước xoài ra chỉ còn lại phần cái, thì bị kéo qua tách thịt bưởi. Đến cả việc đang làm món gì Triệu Lôi cũng không biết, đành chịu để cậu sai khiến đi qua đi lại. Giữa lúc bận rộn này, không ngờ thái độ chợt lại trở về như ngày thường. Chẳng hề câu nệ.

*ở đây nguyên văn là 西米 , là một loại cọ nhiệt đới dùng để làm chè, bởi vì từ này không có từ việt, còn hán việt là "tây mễ" nhưng Ngạn thấy nên để nguyên tên là sago thì sẽ tốt hơn

Tô Thiếu Bạch rửa sạch sago lần nữa rồi mới cho vào nửa bát sữa bò và nước cốt xoài đã được Triệu Lôi ép, khuấy đều, sau lại cho thêm xoài đã cắt khối, chia làm hai chén, cuối cùng thì rắc thịt bưởi đã tách kỹ lên trên.

"Ăn thử!" Tô Thiếu Bạch đẩy một trong hai cái chén tới trước mặt Triệu Lôi, đôi môi tựa cánh hoa khẽ cong, "Thầy ta từng nói, ăn đồ ngọt sẽ giúp tâm trạng tốt hơn."

Triệu Lôi lưỡng lự khó hiểu nhìn cậu, "Ngươi nói Văn trưởng lão?" Mấy vị đại trưởng lão không phải đã ích cốc hết rồi sao?

"À, không phải, đây là món thầy dạy nấu ăn cho ta trước đây." Tô Thiếu Bạch gãi đầu một cái, lấy cái hình tượng tiên phong đạo cốt trong mắt người ngoài của Văn trưởng lão mà nói thì, quả thực sẽ không đời nào nói ra mấy câu này.

Triệu Lôi hiểu rõ gật đầu, món ăn kỳ lạ thế này nhất định là có đạo lý của nó. Càu cam bắt mắt lộ ra trong chén đồ ngọt nhìn thật tươi mát tao nhã, còn nhàn nhạt mang theo mùi sữa thơm lừng. Hắn múc một muỗng lớn cho vào miệng, trái cây vừa tự tay lột ban nãy mang theo chút vị đắng chạm vào đầu lưỡi, nhưng lại thấm vị ngọt của nước ép quyện với hương sữa bùi bùi, ngậm một lúc lại có vị chua ngọt đan xen, hơn nữa còn mịn màng, mùi vị phong phú, cứ thế liên tục thay đổi, cực kỳ thơm ngon. "Ừ, ngon lắm!" Hắn thở ra một hơi, lại nhanh chóng ăn một miếng. Vị sư phụ kia của Tô Thiếu Bạch thật sự rất giỏi, có thể nghĩ ra được một món ngon như vậy.

"Món này tên gọi là gì vậy?" Triệu Lôi vừa ăn vừa tò mò hỏi.

"Dương Chi Cam Lộ. Sư phụ ta nói, mùi vị của nó rất phong phú, trước đắng sau ngọt, chua ngọt đan xen, tượng trưng cho trăm vị của nhân sinh, khổ tận cam lai." Tô Thiếu Bạch cắn môi, nói thêm. Cậu không giỏi an ủi người khác, nhưng thật lòng hy vọng nhân sinh của Triệu Lôi cũng giống như vậy.

Bàn tay múc đồ ăn ngừng lại một chút, Triệu Lôi gãi đầu nói, "Thật là dễ nghe." rồi lại vùi đầu ăn tiếp.

Nhiều lời vô ích, Tô Thiếu Bạch cũng cười cầm muỗng lên ăn, ừ, mùi vị không tệ, không hổ là một trong những món ngọt mà cậu thích nhất.

Trở lại núi Thám Nguyệt, Tô Thiếu Bạch chiếm phòng bếp của tạp dịch tại chân núi, chẳng những làm Dương Chi Cam Lộ, còn dùng trứng linh điểu thêm cả sữa bò hấp thành bánh flan, sau khi ra lò thì phủ lên đó một lớp đường, Pudding trổ tài trực tiếp hơ lớp đường kia thành nước đường màu đỏ sém, mức lửa vô cùng hoàn hảo.

"Làm giỏi lắm!" Tô Thiếu Bạch cao hứng dùng mu bàn tay xoa xoa nó, về sau thần hỏa chắc chắn là một trợ thủ đắc lực giúp cậu nấu nướng ngon hơn đây! Pudding được khích lệ, đắc ý bay bay thành hình số "8" trên không trung.

Đợi đến khi nước đường đọng lại thành một lớp phủ mỏng như cánh ve, bánh flan phủ caramel ra lò, Tô Thiếu Bạch bưng hai món ngọt đưa đến động phủ trên đỉnh núi.

Cậu hứng trí đặt hai món trước mặt Văn trưởng lão, "Sư tôn, hai món đồ ngọt này con dùng nguyên liệu nấu ăn có linh khí làm đó, người nếm thử xem."

"Được, được." Văn trưởng lão gật đầu, mặc dù đã ích cốc, nhưng dù gì đây cũng là một phần tâm ý của tiểu đồ đệ, dù sao vẫn nên cho nó chút mặt mũi. Không giống mấy đứa kia, đã sớm quăng hắn quên mất dạng luôn rồi. Cũng không biết khi nào chúng nó mới chịu trở về.

"Ồ?" Vừa nhìn thử, trong khay là hai món ăn hắn chưa từng thấy, hai món đều lấy màu vàng làm chủ đạo, nhưng lại trông mới mẻ vô cùng. Văn trưởng lão lấy muỗng đưa về phía bánh flan phủ caramel, "cạch!", lớp đường màu đỏ sém, thành phẩm của thần hỏa, vừa đυ.ng chạm đến muỗng thì chớp mắt tan ra, cho vào miệng, mùi thơm lan tỏa khắp nơi, còn quyện với mùi sữa bùi bùi, quả thật là ngon vô cùng.

"Cái này thật do con làm?" Văn trưởng lão kinh ngạc nhìn về phía tiểu đồ đệ của mình, rồi lại nếm thử thêm một miếng, hương vị quả thực là bỏ xa Vân Lai lâu gì gì đó.

Tô Thiếu Bạch ra sức gật đầu, cười tựa như một đóa hoa, "Dạ! Nếu sư phụ thích ăn, sau này con sẽ làm nhiều nhiều cho người ăn."

Không ngờ đứa trẻ này còn được trời thiên phú cho khả năng nấu ăn thế này, nếu làm Thực tu, xem chừng thành tựu cũng sẽ không tầm thường đây. Văn trưởng lão thầm cảm thán trong lòng một chút. Nhưng ăn hai miếng rồi, hắn lại cảm thấy có phần không thích hợp, ấy, cái này sao lại, có linh khí?

Không thể nào? Văn trưởng lão nhanh chóng ăn hết phần bánh flan phủ caramel còn lại, trừng mắt nhìn về phía Tô Thiếu Bạch, "Con là Thực tu?"

Tiểu đồ đệ ngượng ngùng co vai lại, đỏ mặt hưng phấn nói, "Cứ coi là vậy đi!"

"Tốt! Tốt! Thật tốt quá!" Văn trưởng lão xoa đầu cậu, tâm trạng tốt vô cùng, ăn sạch hết hai món Tô Thiếu Bạch bưng tới. Thật không ngờ, vào lúc gần đất xa trời thế này, lại có thể nhặt được một bảo bối như thế! Trời cao đối đãi với hắn thật là không tồi nha!

Gần cuối năm, tuy tiết trời ngày càng lạnh đi, nhưng cuộc hẹn ăn uống bên thác nước Tinh Quang vẫn cứ tiến hành như đã định, dù trời có đổ tuyết cũng không gây trở ngại. Bởi vì được hai người trước đó khích lệ, đến buổi chiều hôm "cuộc hẹn" thứ hai với thần tài, trong lòng đầu bếp nhỏ tràn đầy tinh lầy quyết định làm một bữa tiệc lớn rồi sau đó sẽ bưng đồ ngọt ra gây bất ngờ cho ai đó.

"Tìm gì vậy?" Nam Cung Hạo nhìn ai kia ở bên bàn lục tìm đồ túi trữ vật đến độ đổ mồ hôi đầy đầu.

"Nguyên liệu nấu ăn!" Thịt bưởi cậu đã bóc trước đó để đâu mất rồi? Tô Thiếu Bạch khóc không ra nước mắt, lục tung cả túi trữ vật, trải hết lên bàn được đặt bên mảnh đất trống, quăng từng món ra ngoài đặng tìm. Y phục, châu tệ, túi linh thạch, Luyện Chú phổ, Hàm Chướng lô nhị sư huynh cho, công khí sư phụ cho, phòng khí đại sư huynh cho...... Chỉ chốc lát sau, trên bàn chồng chất một đống đồ như quả núi nhỏ. Bạch Chuẩn chen chúc tìm không được chỗ đứng, đành phải bay về đậu lại trên vai Nam Cung Hạo.

Nam Cung Hạo có chút hứng thú nhìn món phòng khí hình thước mà đại sư huynh đưa cho Tô Thiếu Bạch, "Đây là cái gì?"

"Phòng khí, nghe nói có thể chống đỡ ba lần công kích của tu sĩ từ Kim Đan kỳ trở xuống." Đầu bếp nhỏ gấp muốn chết mà lại còn phải phân tâm trả lời vấn đề của ai đó.

"Cái đó không đỡ được ba kiếm của ta!" Nam Cung Hạo lườm cái vật trong tay, kiêu ngạo hất cằm nói.

"A! Tìm thấy rồi." Đầu bếp nhỏ tung hoành một hồi cuối cùng cũng tìm được cái túi đựng thịt bưởi đã tách kỹ. Vươn tay dọn đồ đạc trên bàn lại, qua quít lấy thước ngọc trong tay Nam Cung Hạo về, "Ừ ừ không đỡ được, nhưng là đại sư huynh cho ta, đừng làm hư."

"Đại sư huynh?" Kiếm tu đại nhân nhíu mày, đâu ra đại sư huynh?

"Ta đã bái Văn đại trưởng lão trên cảnh thiên thứ bảy núi Thám Nguyệt của Bác Sơn phái làm vi sư, đương nhiên là có đại sư huynh rồi! Đây là quà nhập môn đại sư huynh cho ta." Đầu bếp nhỏ giơ thước ngọc đắc ý nói. Cậu chẳng những có sư phụ, còn có đến ba vị sư huynh rất yêu thương cậu đó nha!

Sắc mặt Kiếm tu đại nhân nhanh chóng đen lại. Lạnh lùng liếc nhìn thước ngọc trong tay cậu, tựa hồ muốn chém cái thứ đó thành ngàn mảnh.

Tô Thiếu Bạch vội vàng bỏ hết đô vài túi trữ vật, xong rồi, đắc ý quên nhìn, hình như Kiếm tu đại nhân có hơi giận. Nam nhân ấy, ít nhiều gì cũng có mộng tưởng thành kẻ mạnh, nói không chừng thần tài tự cho mình là Kiếm tu lợi hại nhất thiên hạ đó!

Nam Cung Hạo đanh mặt trở lại chỗ cũ ngồi xuống, quanh thân tản mát khí lạnh, vừa vuốt ve vòng tay màu vàng giữa cổ tay không nói gì.

Bạch Chuẩn vỗ cánh bay đến đậu bên vai đầu bếp nhỏ, vẫn là chỗ này tốt hơn, thi thoảng còn được ăn thêm chút đồ ăn, chứ đậu bên người chủ nhân chẳng những đói bụng mà móng vuốt cũng đông cứng luôn!

Tô Thiếu Bạch tràn đầy phấn khởi chuẩn bị món ngọt cuối cùng Dương Chi Cam Lộ, hoàn toàn không biết phía sau đã đóng băng ba thước. Có thể tưởng tượng được, mãi đến khi chén lưu ly đựng Dương Chi Cam Lộ được đưa đến trước mặt thần tài, đầu bếp nhỏ cũng không đợi được đến khi Kiếm tu đại nhân trưng ra một chút vẻ mặt thích thú, ăn đồ ngọt sẽ giúp tâm trạng tốt hơn, gạt người hả! Ai kia tràn trề tự tin lại thất bại lần nữa, im lặng mất mát tiếp tục lập mục tiêu, về sau nhất định phải khiến thần tài trưng cái mặt sung sướиɠ khi ăn mới được!

Đến đêm, Nam Cung Hạo vẫn đưa Tô Thiếu Bạch đến vị trí sơn môn như cũ, nhưng lại không giống như mấy lần trước lập tức rời đi, mà ngược lại đứng thẳng bất động tại chỗ. Y không đi, Tô Thiếu Bạch đương nhiên cũng không dám rời đi nửa bước, chớp chớp đôi mắt hoa đào rực rỡ tò mò nhìn đối phương, thần tài đây là có chuyện phải nói à?

Do dự một hồi, Kiếm tu đại nhân nhìn như tùy ý mà cầm một vật trong tay nhét vào tay Tô Thiếu Bạch, cứng ngắc tuôn ra hai chữ, "Quà tặng."

"Quà tặng?" Thần tài vậy mà lại chuẩn bị quà bái sư cho mình? Từ lúc nào vậy? Tô Thiếu Bạch ngờ vực cúi đầu, vật trong tay còn mang theo nhiệt độ ấm áp của cơ thể, xem ra, Kiếm tu đại nhân không phải là mới lấy ra từ trong vòng trữ vật mà đã cầm nãy giờ rồi? Tô Thiếu Bạch chăm chú nhìn kỹ vật hình tròn trong tay, hình như là một chiếc nhẫn màu bạc? Chiều rộng nhẫn này lớn hơn nhẫn bình thường hai lần, bên ngoài không đều, hơi dốc, giữa mặt nhẫn có khắc hoa văn dây leo tỉ mẩn, quấn lấy chín đóa hoa sen, cẩn thận nhìn thậm chí có thể thấy được nhụy hoa được khắc rõ ràng. Ba phần tư mặt trong nhẫn có khắc chằng chịt chữ viết, hình như là thiên kinh văn?

Ngón tay của Tô Thiếu Bạch khá nhỏ, thử ướm lên năm ngón, chỉ có thể miễn cưỡng đeo vào ngón cái là vừa hợp, đeo lên quả thực rất giống nhẫn ban chỉ.

"Mau vứt cái túi trữ vật mất mặt đó đi!" Sau khi Kiếm tu đại nhân hung tợn ném xong những lời này thì xoay người bước lên phi kiếm, bay đi mất dạng.

Nghe kiểu của thần tài, chẳng lẽ đây là nhẫn trữ vật? Tô Thiếu Bạch nhìn, rồi lại nhìn tàn ảnh phi kiếm lấp lánh nơi chân trời, không nói gì mà nhìn trời, tốt xấu gì cũng phải nói cho cậu biết cách dùng trước khi đi chứ!