Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 788: Mộ gia tử PK Mộ gia tử (1)

Edit: Diệp Lưu Nhiên

An Mô Thành, tòa thành nhỏ nằm bên lằn ranh Tây châu Trung Cổ Giới.

Tuy quy mô nhỏ nhưng cực kỳ quan trọng.

Bởi vì nơi này có truyền tống trận là đầu mối giao thông then chốt, cho nên không khí cực kỳ náo nhiệt phồn hoa.

Trong An Mô Thành chỉ có hai gia tộc cạnh tranh là Nghiêm gia và Tô gia. Nghiêm gia có nam, Tô gia có nữ, cư nhiên trở thành thông gia cùng quản lý An Mô Thành, chia sẻ ích lợi.

Mấy ngày nay An Mô Thành đều giăng đèn kết hoa, cực kỳ náo nhiệt. Nghiêm gia và Tô gia đều mở kho phát lương, bắt đầu làm từ thiện. Bởi vì năm ngày nữa thiếu gia và tiểu thư hai nhà sắp đính hôn, định mối hôn sự này.

Một khi sự thành, Nghiêm gia và Tô gia sẽ quang minh chính đại liên thủ. An Mô Thành từ đây cũng sẽ trở thành tường đồng vách sắt, thế lực khác khó mà chen chân.

Trong một khách điếm nọ, một nam tử mặt mày như họa mở cửa sổ ra, khóe môi nở nụ cười như hoa nhìn con đường tấp nập, nói với nam tử trung niên bên cạnh: "Tộc thúc, mối quan hệ duy trì dựa vào thông gia thế mà có nhiều kẻ tâng bốc như vậy." Giọng điệu hắn để lộ sự khinh thường, nhưng sâu trong cặp mắt kia lại cất giấu đố kỵ nồng đậm.

"Lạc Phong, trên thế giới này có rất nhiều người dựa vào kết thân có được ích lợi." Nam tử trung niên đứng phía sau hắn trầm ổn nội liễm, vẻ mặt nhàn nhạt.

Ánh mắt nhìn Mộ Lạc Phong có sự chờ mong, cũng có sự thất vọng mơ hồ.

Mộ Lạc Phong bĩu môi, xoay người đối mặt Mộ Thần: "Tộc thúc, Mộ gia chúng ta từ rất lâu trước kia cũng rất lợi hại nhỉ?"

"Đúng vậy." Mộ Thần trả lời.

Đôi mắt Mộ Lạc Phong đầy kiêu ngạo, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, thầm nghĩ: "Không biết vị tiểu thư Tô gia đó có xinh đẹp hay không. Nếu đẹp như thiên tiên, thì cũng đáng cưới. Nếu là kẻ xấu xí, cưới về nhà chẳng phải tự ghê tởm mình chết?"

Ngừng đoán, Mộ Lạc Phong quay đầu nhìn Mộ Thần, toát ra sự bất mãn: "Tộc thúc, đám người trong sa mạc Du Hồn đó chẳng qua chỉ là nô tài của Mộ gia chúng ta mà thôi, bây giờ cư nhiên còn dám làm giá, chơi trò hầu nô chọn lựa chủ nhân, sao lại thế được? Với cả ta không phải là thiếu chủ Mộ gia sao? Từ khi nào lại nhảy ra một tên thiếu chủ tới từ Lâm Xuyên giới cằn cỗi rồi?"

Mộ Thần rốt cuộc nâng mắt nhìn thanh niên tuấn dật đứng trước mặt mình.

Ngoại hình tươi sáng nhưng lại tùy tiện quá mức, cũng không giấu được ngạo khí. Còn nhớ rõ khi bọn họ mới tìm được hắn, hắn chỉ là một hài tử trong một gia tộc lụi bại.

Nhát gan, nhút nhát, nói năng nịnh nọt, là ấn tượng ban đầu của Mộ Thần về Mộ Lạc Phong.

Chỉ là khi hắn biết được thân phận bí ẩn của mình, hệt như thay đổi thành con người khác, trở nên kiêu ngạo khiến người khác không thoải mái...

Mộ Thần từng hỏi chính mình, lựa chọn vậy có đúng không?

Thanh niên trước mắt thật là hy vọng của Mộ tộc sao?

"Lạc Phong, ngài phải biết rằng, người thừa kế Mộ tộc không chỉ có mình ngài. Tất cả đều do tổ tiên Mộ tộc an bài. Đây là cuộc khảo nghiệm tàn khốc, nếu không thông qua sẽ bị đào thải. Ngài có thể không coi người ở Lâm Xuyên giới là đối thủ, nhưng đừng quên ở Trung Cổ Giới vẫn còn tồn tại một Mộ gia khác, nơi đó cũng có một người được đề cử." Mộ Thần trịnh trọng nói.

"Ta biết, là Mộ Phong đúng không? Các ngươi nói bao lần rồi." Mộ Lạc Phong không kiên nhẫn móc lỗ tai, thầm nói: "Hắn có lợi hại vậy sao?"

Lời này bay vào tai Mộ Thần.

Ánh mắt hắn trầm xuống, trong đầu hiện lên bóng dáng thiếu niên kiên nghị: "Có lẽ thiên phú hắn không theo kịp ngài, nhưng sự kiên nghị đó ta chưa bao giờ thấy qua."

Đúng vậy! Thiên phú!

Tất cả đều chỉ là thiên phú.

Mộ gia Trung Cổ Giới khiêm tốn điệu thấp. Mộ Phong là thiếu chủ thế hệ này của Mộ gia, có chút thiên phú cao hơn người thường. Nếu muốn trở thành chủ Mộ tộc, dẫn dắt Mộ tộc trở về quê hương, thì thiên phú ấy vẫn không đủ.

Cũng vì nguyên nhân này, hắn mới dẫn theo đám người rời khỏi Mộ gia, tìm kiếm một chi thứ khác từng tách khỏi Mộ gia mấy trăm năm trước, rồi tìm được Mộ Lạc Phong.

Mộ Lạc Phong trước khi được tìm thấy, chỉ là một hài tử nhà bình thường. Thậm chí tổ tiên của họ đã quên mất sự tồn tại của gia tộc, cũng không biết chữ Mộ đại diện cho điều gì.

Trưởng bối của hắn càng đã quên mất sứ mệnh Mộ gia, cũng không tu luyện. Nhưng điều bọn họ vui sướиɠ là, dù không tu luyện nhưng thiên phú của Mộ Lạc Phong tốt hơn Mộ Phong nhiều.

Xuất phát điểm, thiên phú cao.

Chỉ cần Mộ Lạc Phong chăm học khổ luyện, cộng thêm bọn họ phụ tá, muốn vượt qua Mộ Phong không phải việc khó.

Huống chi bọn họ đoạt manh mối trước tìm được Di tộc sa mạc Du Hồn, chỉ cần có được Thần Sách cuốn trung, tu vi của Mộ Lạc Phong tuyệt đối có thể một bước ngàn dặm.

Thời điểm Mộ Lạc Phong thắng Mộ Phong, là có thể chứng minh bọn họ lựa chọn đúng!

Chỉ là, Mộ Lạc Phong lại...

"Tộc thúc, Mộ Phong hiện giờ có tu vi gì? Còn có tên tiểu tử Lâm Xuyên muốn tranh với ta có tu vi gì? Có lợi hại hơn ta không? Quan trọng nhất là, hầu nô sa mạc Du Hồn có xinh đẹp không?" Mộ Lạc Phong hỏi đến câu cuối, đôi mắt đã sáng lên.

Cẩm y ngọc thực, mỹ nhân rượu ngon mới là cuộc sống hắn hướng tới.

Được vạn người kính ngưỡng, sợ hãi, càng là suy nghĩ trong lòng hắn.

Chẳng qua sau khi được Mộ Thần tìm được, tuy hắn không bị cảnh chịu đói khốn cùng, nhưng lại bị quản giáo rất nghiêm. Mỗi ngày đều là tu luyện tu luyện, rồi tu luyện.

Đừng nói nữ nhân, tay nữ nhân hắn còn chưa chạm qua.

Hiếm khi có được cơ hội bọn họ chủ động đưa nữ nhân cho mình. Nếu xấu xí, chẳng phải siêu mất hứng?

Mộ Lạc Phong chờ mong nghe Mộ Thần trả lời.

Ánh mắt Mộ Thần lại trầm xuống, lắc đầu nói: "Xinh đẹp hay không không quan trọng. Nàng ta chỉ là hầu nô của thiếu chủ, mang manh mối Thần Sách quyển trung."

Hắn dùng từ "thiếu chủ" chứ không phải "ngài", là âm thầm nhắc nhở Mộ Lạc Phong phải đề cao cảnh giác. Nhưng hiển nhiên Mộ Lạc Phong căn bản không nghe vào tai.

Mộ Thần trả lời làm cho hắn thất vọng, không kiềm được ngứa ngáy trong lòng. Hắn nói: "Tộc thúc, không bằng chúng ta qua đó xem. Nàng ta không phải đã tới An Mô Thành rồi sao?"

"Không được." Mộ Thần từ chối không do dự: "Chúng ta đã bàn bạc với bên kia, cần phải chờ sau khi Thiếu chủ của họ tới thì mới có thể gặp cùng nhau."

Mộ Lạc Phong nhíu mày không vui: "Vì sao phải đợi một kẻ nhà quê Lâm Xuyên? Ai biết hắn có mạng tới đây hay không?"

"Hắn có thể từ Lâm Xuyên tới Trung Cổ Giới, đã chứng minh hắn bất phàm." Mộ Thần cố ý kí©ɧ ŧɧí©ɧ Mộ Lạc Phong, hy vọng hắn thấy sốt ruột mà tích cực chủ động tu luyện.

Trên thực tế, ngay cả hắn (Mộ Thần) cũng không để tâm đến Mộ Khinh Ca. Bởi vì theo hắn thấy, huyết mạch Mộ gia đời trước nếu đã không thể rời khỏi Lâm Xuyên, vậy căn bản không đáng lãng phí ánh mắt của hắn.

Cho dù bây giờ Mộ Khinh Ca tới được Trung Cổ Giới, vẫn không gây Mộ Thần chú ý.

Ai cũng đều biết khởi điểm của Lâm Xuyên là Xích cảnh, đỉnh điểm là Tử cảnh. Mà Trung Cổ Giới? Tử cảnh mới chỉ là bắt đầu, mỗi người từ khi sinh ra đều là Tử cảnh.

Sự khác biệt này quyết định bẩm sinh, căn bản không thể sửa đổi.

Bên kia truyền đến tin tức người thừa kế Mộ gia từ Lâm Xuyên mới đến Trung Cổ Giới chưa tới một năm... Cho dù thiên phú có lợi hại thì nhiều nhất mới chỉ ở thực lực Hôi cảnh tầng ba tầng bốn.

Mà Mộ Lạc Phong?

Ánh mắt Mộ Thần bay tới Mộ Lạc Phong, rốt cuộc có thêm một tia vui mừng. Mộ Lạc Phong tu luyện ngắn ngủn năm năm đã đạt tới Hôi cảnh tầng năm. Thiên phú như vậy đủ để kiêu ngạo.

Chỉ là Mộ tộc khiêm tốn, không để hắn lưu danh ở Phượng Hoàng bảng mà thôi.

Nghĩ đến Mộ Phong bên kia bắt đầu tu luyện từ năm bốn tuổi, tới khi bọn họ rời đi cũng mới tu luyện lên Hôi cảnh tầng ba. Năm năm trôi qua, nói không chừng còn không bằng Mộ Lạc Phong.

"Tộc thúc, ngươi không thể nâng cao sĩ khí kẻ khác, diệt uy phong của mình!" Mộ Lạc Phong căn bản không bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ bởi câu nói của Mộ Thần, chỉ bất mãn hắn khen Mộ Khinh Ca.

Mộ Thần nhìn hắn, không nói chuyện nữa.

"Tộc thúc, chúng ta đi qua đó xem đi, nhìn trộm cũng được." Mộ Lạc Phong tò mò nói.

Mộ Thần chậm rãi lắc đầu.

"Khụ khụ, thế thôi vậy." Mộ Lạc Phong chợt từ bỏ. Hắn giả ho hai tiếng, đi tới cánh cửa: "Vậy Tộc thúc, bên ngoài náo nhiệt, ta đi thăm thú tí, sẽ về nhanh thôi."

Nói xong rồi mở cửa ra, Mộ Lạc Phong nhanh như chớp chạy ra ngoài.

"Thiếu chủ, chậm chậm thôi." Thanh âm thị đồng theo sát.

Mộ Thần rũ mắt lắc đầu, trầm giọng hô câu: "Theo sau, bảo vệ Thiếu chủ an toàn."

"Vâng, trưởng lão." Một thanh âm truyền ra.

Đợi căn phòng yên tĩnh lại, Mộ Thần lại thở dài một tiếng.

...

Đường phố An Mô Thành, dòng người qua lại.

"Thiếu chủ, chúng ta đi đâu vậy?" Thị đồng của Mộ Lạc Phong chen chúc tới bên cạnh hắn, khom người nhìn lên sườn mặt ngạo nghễ nghênh ngang của đối phương.

"Đương nhiên là đi xem hầu nô của bản thiếu chủ trông mặt mũi thế nào. Nếu quá xấu thì ta thà không cần, nhường nàng ta cho đồ quê mùa Lâm Xuyên luôn. Xấu xí xứng với quê mùa đúng là tuyệt phối!" Mộ Lạc Phong ngạo nghễ nói.

Đêm qua hắn đã nghe lén hầu nô đến từ sa mạc Du Hồn đang được an trí ở khách điếm khác. Ngoại trừ người của sa mạc Du Hồn ra, thì còn có thêm hai người bảo vệ.

"Thiếu chủ, không phải ngày mai là được thấy rồi sao, sao phải vội vàng như vậy? Ngài chính là chủ tử đó." Thị đồng gãi đầu khó hiểu.

Ngày mai là kỳ hạn ước định, Mộ Lạc Phong chờ không nổi.

Có lẽ do Nghiêm gia và Tô gia định hôn sự khiến lòng hắn ngứa ngáy. Ngẫm lại mình hai mươi mốt tuổi rồi mà tay nữ nhân còn chưa được chạm qua, thật sự là mất mặt!

"Gọi ngươi đi thì đi, nói nhảm nhiều vậy?" Mộ Lạc Phong không kiên nhẫn nạt.

Ánh mắt hắn nhìn thị động là cao cao tại thượng.

Sớm đã quên mất trước khi Mộ Thần tìm được hắn, hoàn cảnh của hắn chẳng tốt hơn là bao so với thị đồng.

Mộ Lạc Phong vĩnh viễn nhớ rõ khi bọn Mộ Thần tìm được hắn, thế giới của hắn bắt đầu long trời lở đất. Hắn cảm thấy mình mang mệnh cường giả, là chân long.

Con rồng ngủ đông, nhất minh kinh nhân!

Những kẻ đối nghịch với hắn đều sẽ có kết cục thê thảm!

"Tránh ra tránh ra!!!"

"Mau tránh ra, xe Tô gia tới, dọn đường nhanh!"

Đột nhiên có một tiếng quát uy vũ bá đạo truyền ra trên đường phố chật chội. Dòng người đằng trước đều cuống quít né tránh, thối lui sang hai bên.

Mộ Lạc Phong vốn không muốn tránh ra, nhưng khi nghe thấy hai chữ Tô gia, tâm tư vừa động, cũng thối lui nhường đường.

Lúc này có một chiếc xe linh thú chậm rãi đi. Bên trong xe có giắt chuỗi chuông gió lay động thanh thúy, câu nhân tâm phách.

Không ít người rướn cổ nhìn, xung quanh đều vang lên tiếng nói khe khẽ.

"Mau xem, đó là xe của tiểu thư Tô gia."

"Nghe nói Tô tiểu thư là đệ nhất mỹ nhân An Mô Thành, ta muốn xem xem đẹp thế nào."

"Hắc hắc, đẹp hay không liên quan gì đến ngươi. Người ta sắp thành dâu họ Nghiêm rồi."

"Chậc, không phải còn chưa đính hôn sao? Nếu là đại mỹ nhân thật, vậy dù có mạo hiểm bị gϊếŧ, lão tử cũng phải đoạt nàng về!" Có người nửa đùa nửa giỡn.

Nhưng theo sau đó lập tức có người xông vào bắt được cái tên mồm miệng nói bậy kia, ném tới phía trước xe linh thú.

Xe linh thú dừng lại, thị vệ Tô gia rút binh khí ra đặt lên yết hầu người nọ.

Mộ Lạc Phong đang đứng bên ngoài, đằng sau tấm rèm sa mỏng hồng nhạt trên cửa sổ xe, thấy được bóng dáng mỹ lệ.

Gió nhẹ phất qua vén lên một góc, bại lộ chân dung đối phương, rồi lại nhanh chóng chắn đi giai nhân tuyệt sắc.

Nhưng chỉ cái liếc mắt kia, Mộ Lạc Phong đã cảm thấy tim mình "rơi loảng xoảng", phảng phất bị hung hăng gõ phải. Thất thần nhìn chằm chằm sa mỏng hồng nhạt.