Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 355: Gϊếŧ Điêu Nguyên, Khinh Ca phẫn nộ (4)

Edit: Diệp Lưu Nhiên

***

Linh lực màu xanh biển phát ra từ cơ thể Mộ Khinh Ca, bao phủ toàn bộ không trung Lôi Trì. Giống như gió lốc cuồng bạo tàn sát, linh lực bên trong như vô số linh xà nhè nhẹ quấn quanh.

Mộ Khinh Ca ngồi giữa trung tâm gió lốc, dùng thân thể thừa nhận lực lượng tàn sát bừa bãi.

Đột nhiên, lôi dịch trong Lôi Trì bị gió lốc cuốn lên không trung, hình thành quả cầu bao vây Mộ Khinh Ca và linh lực vào trong.

Gió lốc linh lực càng chuyển càng nhanh, màu xanh biển dần hướng tới màu tím.

Dần dần, linh lực Mộ Khinh Ca hoàn toàn trở thành màu tím nhạt. Nhưng, thăng cấp vẫn chưa xong...

Mộ Khinh Ca nhíu mày lại, có chút không chịu nổi việc thăng cấp liên tiếp. Nhưng nàng lại vô lực ngăn cản.

Gió lốc linh lực điên cuồng chuyển động, linh lực màu tím nhạt dần dần đậm thêm, cho đến khi biến thành màu tím đậm, gió lốc linh lực mới dừng lại rồi bỗng mãnh liệt xông vào cơ thể Mộ Khinh Ca.

"A!!!" Thống khổ linh lực vào cơ thể làm cho Mộ Khinh Ca không ức chế được kêu lên.

Một tiếng kêu của nàng như sóng cuộn không ngừng khuếch tán, làm vỡ nát sương mù không gian xung quanh. Mở ra cảnh sắc kiến trúc giấu trong sương mù.

Manh Manh và Ngân Trần canh giữ bên ngoài, há hốc mồm ngửa đầu nhìn bầu trời.

Nhìn phong vân kích động trong không gian, sắc thái biến hoá. Manh Manh dại ra nói: "May là chủ nhân đột phá trong không gian, nếu đột phá bên ngoài thì không biết sẽ gây ra động tĩnh lớn thế nào."

Nó vừa nói lời này xong, mặt đất không gian bỗng run rẩy chấn động.

"Đã xảy ra cái gì!" Ngân Trần ổn định thân thể, hỏi Manh Manh.

"Chủ nhân đột phá, tự nhiên không gian cũng sẽ biến hoá! Ta... Ta... Bảo bảo cũng sắp biến hoá rồi...!" Manh Manh vừa nói xong, thân thể đã bị ánh sáng bảy màu bao lấy, hình thành một quả trứng lớn lơ lửng giữa không trung.

Ngân Trần dại ra nhìn quả trứng lớn bảy màu, ngơ ngác nói một câu: "Manh Manh, thì ra ngươi sinh ra từ quả trứng!"

...

Lúc Mộ Khinh Ca mơ màng hồ đồ tỉnh lại, phát hiện mình vẫn còn trong không gian. Chỉ là hình như không gian có chút biến hoá.

Mộ Khinh Ca ra khỏi Lôi Trì, nâng lòng bàn tay lên. Lập tức lòng bàn tay toát ra một cỗ linh lực màu tím đậm. Nhìn chằm chằm linh lực một lúc, Mộ Khinh Ca thu hồi lại, thở hắt: "Tử Cảnh Trung Kỳ."

Tuy lần thăng cấp này không nằm trong kế hoạch, nhưng sắp đối mặt với cường địch, mà nàng bỗng tiến vào tử cảnh. Còn nhảy lên tử cảnh trung kỳ, đối với nàng không thể nghi ngờ là cái bảo đảm rất lớn.

Dùng tu vi tử cảnh trung kỳ đi đối địch, so với dùng tu vi lam cảnh đỉnh đi đối địch, có thể nói là gia tăng không ít phần thắng.

Mộ Khinh Ca bỗng thấy tinh thần phấn chấn, thần thanh khí sảng bước ra ngoài.

Chờ nàng ra ngoài, mới phát hiện thế giới trong không gian khác với trước. Lúc trước có rất nhiều sương trắng che đi cảnh trí và kiến trúc. Bây giờ lại rõ ràng trước mắt nàng, điều này nói lên nàng đã có thể đi đến khu này.

Mộ Khinh Ca kích động.

Bỗng nàng phát hiện phía trước cách đó không xa có một quả trứng lớn bảy màu lơ lửng giữa không trung. Mà mặt đất phía dưới quả trứng có một con hồ ly tuyết trắng cuộn thành một đoàn, hai mắt nhắm nghiền.

Mộ Khinh Ca chớp chớp mắt, lẩm bẩm: "Manh Manh đâu? Trứng bảy màu này là chuyện gì thế?"

Đương nhiên không có ai cho nàng đáp án.

Mộ Khinh Ca nghĩ nghĩ, cảm thấy Manh Manh là khí linh không gian, hẳn sẽ không có nguy hiểm gì. Đơn giản đi nhìn xem mấy nơi mới xuất hiện.

Mộ Khinh Ca đương nhiên không có thời gian tìm tòi tỉ mỉ.

Nàng chỉ giản lược đi dạo một vòng, nhìn thấy ba toà kiến trúc được giải khai. Dưới mái hiên viết Võ Kỹ quán, Khí Liêu kho, và Thần Khí kho.

Còn chưa đi vào, Mộ Khinh Ca đã bị tên bảng hiệu làm cho hít sâu một hơi.

Cái cảm giác này quả thực như trúng giải thưởng lớn, một đêm từ tên nghèo rớt bộc phát thành phú ông.

Mộ Khinh Ca kích động trong lòng, hận không thể lập tức vọt vào xem kỹ bảo bối bên trong. Nhưng cũng may nàng còn lý trí, biết hiện tại thời gian không nhiều lắm. Nàng vào không gian lâu như vậy, nói không chừng đã về đến biên giới Tần quốc.

Suy nghĩ một chút, nàng tạm bỏ qua không gian biến hoá, quay về căn nhà dưới cây cổ thụ.

Trên đường, nàng còn đi qua một mảng dược điền lớn không thấy điểm cuối. Nàng cuối cùng đã biết, Manh Manh lấy đâu ra nhiều dược liệu mang tới cho nàng.

Chờ tới lúc trở lại cây cổ thụ, Mộ Khinh Ca mới phát hiện mấy gian phòng gạch ngói giờ đã biến thành một toà cung điện lịch sự tao nhã, rất hợp gu nàng.

Kinh hỉ nối tiếp kinh hỉ, Mộ Khinh Ca bỗng cảnh thấy như ảo mộng không chân thật.

Đột nhiên, nàng cảm thấy bên cạnh mình có linh lực chấn động.

Nàng xoay người nhìn, thấy vầng sáng màu tím bao quanh Ngân Trần, khiến bộ lông tuyết trắng bị chiếu rọi thành màu tím.

Sau khoảnh khắc, ánh sáng dần thu liễm lại. Ngân Trần khôi phục da lông tuyết trắng.

Kết thúc tu luyện, Ngân Trần chậm rãi mở đôi đồng tử huyết sắc ra. Lúc nó nhìn thấy Mộ Khinh Ca đứng trước mặt, cung kính cúi đầu hô một tiếng: "Chủ nhân."

"Ngân Trần, chúc mừng ngươi thăng cấp." Mộ Khinh Ca đã nhìn ra, Ngân Trần cũng đã đột phá tới linh thú tử cảnh.

Thêm một bước nữa, là nó có thể lột xác thành Thần thú.

"Đều nhờ phúc của chủ nhân." Ngân Trần nói.

"Ta?" Mộ Khinh Ca không rõ nội tình, chỉ vào mình.

Ngân Trần gật đầu, giải thích cho nàng: "Lực lượng thăng cấp của chủ nhân rất cường đại. Bởi vì ta có khế ước với chủ nhân, cho nên một phần linh lực chưa tiêu hoá được đã theo khế ước tiến vào cơ thể ta, giúp ta thăng cấp."

Nó cũng không nghĩ tới kết khế ước với Mộ Khinh Ca lại có chỗ tốt như vậy.

"Thì ra là thế." Mộ Khinh Ca gật đầu đã hiểu, rồi hỏi: "Manh Manh đâu?"

Hỏi đến Manh Manh, Ngân Trần chậm rãi chuyển động cái đầu hồ ly nhìn về phía quả trứng bảy màu lơ lửng trên không.

Mộ Khinh Ca hơi giựt khoé miệng, ngón tay dời đến quả trứng lớn, kinh ngạc nói: "Đừng nói với ta quả trứng này là Manh Manh đi?"

"Nó nói... Vì ngài thăng cấp dẫn tới không gian biến hoá, cho nên nó cũng biến hoá. Sau đó thì biến thành quả trứng sặc sỡ này." Ngân Trần nói.

Ha hả...

Mộ Khinh Ca cảm thấy điệu cười của mình nhất định rất cứng nhắc.

Lát sau nàng mới ho nhẹ một tiếng, nói với Ngân Trần: "Ta đoán Manh Manh không ra được ngay. Ta ra ngoài trước, ngươi ở lại đây."

Đầu hồ ly gật gật.

Mộ Khinh Ca quay người lại, ra khỏi không gian.

...

Lúc Mộ Khinh Ca ngồi trong xe chậm rãi mở mắt ra, nàng cảm giác xe ngựa đang chạy băng băng.

Trong xe chỉ có một mình nàng, xem ra mọi người không muốn quấy rầy nàng tu luyện, nên không tiến vào.

Mộ Khinh Ca xốc màn xe lên, thấy Ấu Hà đang cưỡi ngựa. "Ấu Hà." Nàng nhẹ gọi một tiếng.

Ấu Hà nghe tiếng quay đầu, nhìn thấy Mộ Khinh Ca. Gương mặt phong trần mệt mỏi lập tức tươi cười: "Tiểu tước gia bế quan xong rồi!"

"Ừm." Mộ Khinh Ca gật đầu, hỏi: "Hiện tại tới đâu rồi? Thời gian qua bao lâu?"

Ấu Hà đáp: "Tiểu tước gia phân phó nội trong tháng rưỡi chạy về Tần quốc, chúng ta không dám chậm trễ. Hiện giờ đã tới Lạc Nhật hoang nguyên, còn mười ngày nữa là tới kỳ hạn tháng rưỡi."

Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu, nói với nàng: "Mấy ngày nay các ngươi vất vả rồi. Đi qua Lạc Nhật hoang nguyên, mọi người đều nghỉ ngơi chút đi."

Nói xong, nàng buông màn xuống.

Lúc trước nàng triệu tập Long Nha Vệ và Vạn Liệt quân, địa điểm tập hợp ở rìa Lạc Nhật hoang nguyên.

Tính toán thời gian, hẳn bọn họ đã tới rồi.

Tin tức Mộ Khinh Ca đã bế quan xong làm cho nhóm Long Nha Vệ bôn ba mấy ngày lập tức như được tiêm máu gà, tăng tốc lên đường.

Chu Linh biết Mộ Khinh Ca kết thúc tu luyện, cũng quay trở về xe, cười khổ nói: "Ta thân kiều thịt quý, lần đầu tiên liều mạng như vậy. Mệt chết đi được."