Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 337: Từ từ, huynh nói là ai tới? (2)

Edit: Diệp Lưu Nhiên

***

Ba người vừa đi vừa tán gẫu, về tới nơi ở của Lâu Xuyên Bách.

Đi tới trước cửa phòng Mộ Khinh Ca, ba người đều lựa chọn an tĩnh chờ.

"Không biết Mộ sư đệ bế quan xong chưa, mong đừng chậm trễ cuộc thi tuyển chọn." Triệu Nam Tinh nhìn sắc trời, cách thời gian bắt đầu chỉ còn không đến hai canh giờ, không khỏi có chút lo lắng.

Thương Tử Tô lại nói: "Yên tâm đi, Mộ sư đệ có chừng mực."

Một canh giờ sau, Mộ Khinh Ca vẫn chưa ra.

"Ba người các ngươi vẫn còn ở đây?" Phía sau ba người bỗng truyền đến thanh âm như tiên.

Xoay người lại, thấy Mai Tử Trọng vạt áo phiêu phiêu, đằng vân giá vũ.

Hắn đi tới trước mặt họ, lướt qua họ nhìn đến cửa phòng Mộ Khinh Ca đóng chặt, nhíu mày nói: "Mộ Ca còn chưa xuất quan sao?"

Triệu Nam Tinh nói: "Vẫn chưa, chúng ta cũng đang đợi."

Mai Tử Trọng càng nhăn mày: "Hoa viện trưởng truyền lời, đại nhân vật sắp tới rồi, bảo các đệ tử đến ngoài cửa tháp quỳ đất nghênh đón."

"Quỳ đất nghênh đón?" Triệu Nam Tinh phản cảm, giữa mày tràn đầy không muốn: "Đại nhân vật gì thế, bảo chúng ta đi nghênh đón đã đành, còn bắt quỳ?"

Mai Tử Trọng mím môi nói: "Hẳn là người từ Thánh Nguyên đế quốc."

Thánh Nguyên đế quốc, bốn chữ vừa ra, Triệu Nam Tinh im lặng.

Hắn chỉ là một hoàng tử nho nhỏ của tam đẳng quốc, căn bản không có tư cách kêu ca trước mặt đại nhân vật Thánh Nguyên đế quốc. Cho dù không cam lòng, cũng không thể không thoả hiệp.

Hắn không thể bởi vì mình, mà làm liên lụy đến toàn bộ hoàng thất Ngu quốc!

Chu Linh nhìn nhìn Triệu Nam Tinh không cam nguyện, lại nhìn Thương Tử Tô lạnh mặt, cười nói: "Quỳ thì quỳ thôi. Dù sao không phải chỉ có mấy người chúng ta quỳ. Nếu trong lòng các ngươi không thoải mái, thì cứ coi như khấu đầu với trưởng bối đã mất đi."

Triệu Nam Tinh sửng sốt, phản ứng lại, cười nói: "Ha ha ha ha, nói rất đúng. Coi như là khấu đầu với trưởng bối đã mất."

Sắc mặt lạnh băng của Thương Tử Tô cũng hơi hoà hoãn lại.

Mai Tử Trọng nhìn bọn họ, nói: "Thời gian không còn kịp rồi, chúng ta đi trước đi. Mộ Ca chưa xuất quan cũng tốt, lấy tính tình của đệ ấy chắc cũng không muốn nghênh quỳ."

Ba người đều gật đầu, đồng ý với Mai Tử Trọng.

Thương lượng xong xuôi, Triệu Nam Tinh đặt lời nhắn cho Mộ Khinh Ca ở ngoài cửa. Ba người đi theo Mai Tử Trọng vội vàng hướng tới ngoài cửa tháp.

Trên đường có không ít đệ tử nhận được thông báo, đều tập hợp ở ngoài cửa tháp.

Thậm chí có vài đệ tử đi theo sư phụ mình, thần sắc vội vàng đi qua bọn họ.

"Sư phụ đâu?" Triệu Nam Tinh nhìn về phía Mai Tử Trọng hỏi.

Mai Tử Trọng đáp: "Sư phụ đi trước rồi."

Triệu Nam Tinh gật đầu.

Chờ bốn người tới ngoài cửa tháp, hơn một ngàn đệ tử đã chen đầy ngoài quảng trường cửa viện.

Có đệ tử sư môn đều theo sư phụ đứng chung một chỗ. Đệ tử không có sư môn thì tụ tập bình thường.

Triệu Nam Tinh mắt sắc phát hiện, những vị trưởng lão hộ tháp rất ít lộ diện đều hiện thân. Đi theo Hoa Thương Truật đứng đằng trước.

Chu Linh đứng trong đám người, đột nhiên cảm thấy đôi mắt âm trầm dừng trên người mình.

Nàng nâng mắt nhìn, xuyên qua đám người thấy được Điêu Nguyên.

Nghĩ nghĩ, nàng nói với đám người Thương Tử Tô: "Ta qua bên kia đứng, tránh mang tai tiếng."

Thương Tử Tô lo lắng nhíu mày lắc đầu, ngăn cản Chu Linh.

Triệu Nam Tinh cũng phản đối: "Chúng ta đứng cùng nhau an toàn hơn. Ngươi qua đó, vạn nhất bọn chúng gây khó dễ ngươi, hay là âm thầm tính kế. Vậy chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ?"

Dư quang khoé mắt Chu Linh không dấu vết ngó đến Điêu Nguyên, cảm nhận hắn vẫn nhìn chằm chằm mình, nói: "Nếu ta không qua, chỉ sợ lại có chuyện gì. Dù sao chỉ nghênh đón ở đây một chút, kết thúc xong là ta nhanh chóng trở lại bên cạnh các ngươi."

Mai Tử Trọng nghĩ nghĩ nói: "Ngươi vẫn nên ở lại đi. Hoa Thương Truật bây giờ không rảnh để ý tới ngươi, nhưng Điêu Nguyên thì không. Không cần mạo hiểm, nếu ngươi lo lắng Điêu Nguyên bởi vậy mà gây khó dễ, ngươi dứt khoát nói ra chuyện hắn bức ngươi ăn Khôi Lỗi đan. Vừa lúc mời đại nhân vật từ Thánh Nguyên đế quốc tới chủ trì công đạo."

Lời này làm Chu Linh ấm lòng, ánh mắt nàng như nước nhìn Mai Tử Trọng, gật đầu đáp ứng.

Cuối cùng, Chu Linh không trở lại bên đội ngũ Hoa Thương Truật.

Nàng cùng ba người Mai Tử Trọng đứng sau Lâu Xuyên Bách.

Lâu Xuyên Bách đứng cạnh Hoa Thương Truật không xa. Chu Linh đứng ở đó, người sau tự nhiên thấy được. Ánh mắt lão hơi âm trầm, xuất hiện sát khí. Nhìn về phía Điêu Nguyên, hai người trao đổi ánh mắt, đều không nói gì.

'Tất cả lấy đại cục làm trọng.' Bọn họ phải nắm cơ hội, tuyệt không thể bởi vì một Chu Linh nho nhỏ mà bị phá hư!

Tất cả mọi người đã đến đông đủ. Hơn ngàn người đều mặc tố y đồng màu, khiến người ta có cảm giác tiên khí phiêu phiêu. Mọi người lặng im, Hoa Thương Truật hạ giọng nói Lâu Xuyên Bách: "Lâu đại sư, một đệ tử nữa của ngươi đâu?"

Lâu Xuyên Bách cười cười: "Mộ Ca còn chưa xuất quan."

Ánh mắt Hoa Thương Truật chợt loé, thầm nghĩ: 'Tiểu tử họ Mộ kia không tới cũng tốt, miễn khiến cho vị kia chú ý. Tốt nhất là hắn không cần xuất hiện ở cuộc tuyển chọn luôn!'

Hoa Thương Truật ác độc nghĩ.

Đợi một hồi, trên bầu trời đột nhiên cuồng phong gào thét. Từ nơi xa bay tới hai phi hành thú cực lớn. So sánh với phi hành thú Dược tháp, quả thực cách xa.

Hai phi hành thú như mây đen che lấp mặt trời, xuất hiện trên không trung trước mặt đệ tử Dược tháp. Mọi người trên quảng trường nháy mắt bị bóng đêm bao phủ.

"Trời ơi! Đó là phi hành thú gì thế?!" Có người giữa đám đông không ức chế được thốt ra vấn đề ai nấy đều quan tâm.

Nhưng không ai có thể trả lời.

Hai phi hành thú rất lớn, đã vượt qua tầm hiểu biết của bọn họ.

Phi hành thú cùng chủng loại, cánh trên người phất một cái, đã mang theo cuồng phong thổi đến vạt áo đệ tử Dược tháp tung bay.

Chúng nó không ngừng xoay quanh trên bầu trời, thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu to.

Ngay lúc chúng nó càng ngày càng hạ thấp xuống, mọi người ngửa đầu nhìn lên mới phát hiện. Trên lưng mỗi phi hành thú đều đứng hai người.

Phi hành thú lớn như vậy cũng đủ chứa mấy trăm người, vậy mà chỉ có hai người đứng.

Vô số đệ tử Dược tháp đều lặp lại trong lòng một câu 'Quá tùy hứng! Quá xa xỉ!'

Phi hành thú đi tới quảng trường dạt hai bên, vẫn chưa hạ xuống. Bốn người đứng trên phi hành thú đều tiên phong đạo cốt, mơ hồ có thể nhìn thấy họ đều mặc trường bào xám trắng, thấy không rõ bộ dáng.

Bọn họ đứng trên thân phi hành thú, tựa hồ không định đi xuống. Cũng không nói chuyện với bất kì kẻ nào dưới mặt đất, chỉ lặng im, dường như đang chờ cái gì.

Hoa Thương Truật ngửa đầu, nhìn thấy phi hành thú cực lớn kia. Rồi nhìn bốn người mặc trường bào màu xám trắng, bàn tay nấp dưới tay áo run nhè nhẹ.

Trong mắt lão đều là kích động, người ở đây không ai rõ hơn lão. Trường bào màu xám trắng đại biểu cho cái gì.

Đó là trang phục trưởng lão chấp sự của tổng viện Dược tháp!

Trưởng lão chấp sự của tổng viện là người có quyền, quản lý các công việc ở Dược tháp. Danh dự bọn họ càng có quyền lực hơn trưởng lão. Thậm chí mỗi một viện trưởng đều đi ra từ vị trí trưởng lão chấp sự.

Lão không nghĩ tới lúc này sẽ đồng thời nghênh đón bốn vị trưởng lão chấp sự, phong cảnh xưa nay chưa từng có. Huống chi, còn có người kia...

Dưới sự kích động của Hoa Thương Truật, trên bầu trời lần nữa truyền đến tiếng thú rống khiến người run sợ.

Nơi xa, xuất hiện mấy điểm đen.

Nháy mắt từ nơi cực xa bay tới trước mắt mọi người.

Lúc mọi người nhìn thấy rõ ràng đó là gì, sắc mặt đều không khỏi biến đổi.

'Đó là quái vật gì!'

Đầu rồng, thân báo, cánh thịt, toàn thân màu xanh lá. Trên người mơ hồ có thể thấy được đồ đằng kim sắc, thần bí mà cao quý. Dòng khí mạnh mẽ lưu chuyển dưới móng vuốt chúng nó. Phảng phất chỉ cần tùy tiện vung một trảo, là có thể xé rách không trung.

Đuôi lông báo thật dài mọc đầy gai ngược dữ tợn, khiến người sợ hãi hàn ý. Cơ bắp sôi sục, tràn ngập lực lượng thô bạo!

"Này... Này hình như là Lục Dực Tật Phong Long Báo!" Có người sợ hãi đến mức lắp bắp.

Sáu cánh trên người Tật Phong Long Báo, tựa hồ tuyên cáo thân phận chúng nó!

Lục Dực Tật Phong Long Báo!

Sáu chữ, làm bốn phía nổi lên tiếng hít khí lạnh.

Bọn họ có lẽ không biết Lục Dực Tật Phong Long Báo, nhưng biết giống loài siêu việt này trên đại lục. Đó là tượng trưng cho nam nhân cường hãn nhất đại lục xuất hiện.