Edit: Diệp Lưu Nhiên
***
Ai ngờ, căn bản không đợi nàng nghĩ ra cách gì. Ở góc xa xôi nhất, có một chùm sáng bỗng nhào tới chỗ nàng.
Tư thái kia...
Xông thẳng xông mạnh, đánh bay chùm sáng ngáng đường, tràn ngập khí thế bá vương!
Mộ Khinh Ca cả kinh hú hồn, hoa cả mắt khâm phục nhìn chùm sáng.
Nháy mắt, chùm sáng đã vọt tới trước mắt nàng, gần trong gang tấc.
Con mắt Mộ Khinh Ca hơi di động bên trái một chút, chùm sáng kia cũng hơi di động sang bên trái. Nàng lại hướng mắt sang bên phải, quả nhiên chùm sáng cũng nhích sang bên phải.
Mộ Khinh Ca nghĩ nghĩ. Mắt nhìn lên trên, chùm sáng không cam lòng yếu thế cũng bay lên trên.
Mộ Khinh Ca đột nhiên nghiêng người. Chùm sáng mãnh liệt nhào đầu tới trước, đυ.ng vào ngực nàng.
Nàng theo bản năng vươn tay tiếp xúc, cảm thấy hai tay nặng trịch khiến tay nàng không khỏi hơi trầm xuống.
Được Mộ Khinh Ca tiếp lấy, chùm sáng kia dường như đắc ý loé lên.
Mộ Khinh Ca nhướng mày, nói: "Muốn đi theo ta? Vậy chọn ngươi đi."
Tiếng nói vừa dứt, chùm sáng dần dần thối lui. Trước mắt Mộ Khinh Ca chợt loé, đi tới một không gian trống trải. Xem kết cấu mặt tường, hẳn là vẫn còn bên trong Tàng Đan tháp. Chỉ là tầng này trống rỗng, không bày biện bất cứ thứ gì.
Mộ Khinh Ca cúi đầu nhìn, lập tức nhíu mày.
Khối than đen được nàng ôm trong ngực chính là đan lô nàng chọn?
Có cần hố vậy không?
Khoé miệng Mộ Khinh Ca co rút, rất muốn hỏi trưởng lão Tàng Đan tháp có thể cho nàng chọn lại cái khác không?
Bởi vì đan lô trong tay nàng, thấy thế nào cũng là một cái đan lô dị dạng!
Ngươi có thấy qua đan lô nào bị lõm chưa?
Ngươi có thấy qua đan lô nào đen thui y như nồi tro chưa?
Đã vậy còn mộc mạc đến mức chả thấy hoa văn trang trí nào.
Được rồi, nàng không phải kẻ xem trọng ngoại hình. Nhưng... Nhưng mà, cái này xấu quá!
Mộ Khinh Ca khóc không ra nước mắt, nói là xứng đôi nhất đâu? Nói là có duyên nhất đâu? Xứng đôi nhất, hữu duyên nhất là cái thứ đồ chơi này hả?
Mộ Khinh Ca vô cùng buồn bực, bên cạnh nàng chợt loé vài đường ánh sáng. Bốn người Mai Tử Trọng đều xuất hiện quanh nàng.
Bốn người vừa ra, nàng đã nghe thấy Triệu Nam Tinh đắc ý khoe đan lô xinh đẹp, kim quang lấp lánh trong tay: "Đan lô này của ta tên là Kim Dương Hoả Ngưng Lô. Dùng nó luyện đan có thể khống chế thế lửa, đề cao xác suất thành đan."
Khoe xong, hắn lại nhìn về phía Mai Tử Trọng, Thương Tử Tô và Chu Linh hỏi: "Sư huynh, Tử Tô, Chu sư muội các người được đan lô nào thế?"
"Của ta tên là Tiên Vũ Lô." Mai Tử Trọng nhàn nhạt nói. Hắn nhận được đan lô này, tên cũng hợp với hắn.
Mộ Khinh Ca trộm ngắm, thấy Mai Tử Trọng đang cầm một đan lô bạch ngọc thông thấu, tiên khí lượn lờ.
Thu hồi ánh mắt, lòng Mộ Khinh Ca càng thêm ủy khuất.
Thương Tử Tô nói: "Hàn Nguyệt."
"Ta được Truy Tinh Lô." Chu Linh cười khanh khách nói.
'Tên đan lô của bọn họ đều khí phách thật.' Mộ Khinh Ca yên lặng cúi đầu nhìn khối đen trong tay nàng, nội tâm đã khóc đến trời đất tối sầm.
"Mộ sư đệ, thiên phú đệ xuất chúng như thế, khẳng định sẽ được đan lô lợi hại nhất. Mau mau cho chúng ta nhìn cái." Cuối cùng, Triệu Nam Tinh vẻ mặt chờ mong nhìn Mộ Khinh Ca.
Không chỉ hắn, ngay cả ba người Mai Tử Trọng cũng đều nhìn nàng.
Mộ Khinh Ca cứng họng, ném khối đen trong tay ra: "Cầm đi."
"Đây là cái gì?" Triệu Nam Tinh theo bản năng nhận lấy, cúi đầu nhìn, vẻ mặt lập tức trở nên cổ quái. Hắn cố nén xúc động muốn cười, nhìn về phía Mộ Khinh Ca: "Mộ sư đệ, đây là đan lô của đệ?"
"Như huynh thấy." Mộ Khinh Ca hoàn toàn từ bỏ.
Một hồi im lặng.
Giây lát, Triệu Nam Tinh mới xấu hổ cười nói: "Đan lô của Mộ sư đệ thật đặc biệt." Nói xong, hắn trả lại đan lô có tạo hình kì lạ, màu đen thui cho Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca tiếp nhận. Sắc mặt không bởi lời Triệu Nam Tinh nói mà có thay đổi.
Mai Tử Trọng nhìn về phía Mộ Khinh Ca, nghiêm túc nói: "Mộ Ca, không thể trông mặt mà bắt hình dong. Có lẽ đan được luyện trong đan lô này không phải dạng vừa."
"Đa tạ an ủi." Mộ Khinh Ca không cảm xúc cất 'khối đen' về.
Lúc này cửa lớn Tàng Đan tháp bỗng nhiên mở ra, Lâu Xuyên Bách đang đứng chờ bên ngoài.
Năm người ra khỏi Tàng Đan tháp tụ hội cùng Lâu Xuyên Bách, rồi cùng rời đi, không ở lại.
Bọn bọ không biết rằng ngay sau khi bọn họ rời khỏi, Hoa Thương Truật đã vội vàng tới, tiến vào Tàng Đan tháp gọi trưởng lão phụ trách thủ tháp ra.
"Bên tổng viện truyền tin khẩn cấp, nói không thấy Phần Thiên Lô. Hoài nghi bị đưa vào phân viện, chúng ta kiểm tra một chút." Vẻ mặt Hoa Thương Truật có chút ngưng trọng.
Trưởng lão hộ tháp khϊếp sợ nói: "Cái gì! Không thấy Phần Thiên Lô?"
Giọng nói còn chưa tiêu tán, hắn đã biến mất tại chỗ. Hoa Thương Truật đợi hồi lâu, hắn mới xuất hiện lại, vẻ mặt u sầu nói: "Phân viện không có."
"Không có? Vậy Phần Thiên Lô sẽ đi đâu?" Hoa Thương Truật lập tức khẩn trương.
Phần Thiên Lô chính là bảo bối Dược tháp. Nếu thật sự bị mất, sẽ liên lụy vô số người, bao gồm cả lão.
"Ngươi tìm cẩn thận chưa? Có để sót không?" Hoa Thương Truật vội la lên.
Trưởng lão hộ tháp lắc đầu: "Ta tìm năm sáu lần, không tìm được. Càng không thể bỏ sót."
"Vậy có thể bị đệ tử đoạt được không?" Hoa Thương Truật lại đưa ra một khả năng khác.
Trưởng lão hộ tháp trầm tư một chút, lắc đầu nói: "Phần Thiên Lô rất có linh tính, yêu cầu cực cao với chủ nhân. Nếu không cũng sẽ không bị luôn đặt ở Tàng Đan tháp tổng viện. Những thiên tài ở tổng viện còn không chiếm được Phần Thiên Lô ưu ái, ngài cho rằng ở phân viện này sẽ có sao?"
Thiên tài!
Ánh mắt Hoa Thương Truật co rụt lại, bỗng nghĩ đến một người. Lão lập tức hỏi: "Mấy người Mộ Ca đã tới chọn đan lô chưa?"
"Vừa mới đi." Trưởng lão hộ tháp nói.
"Vậy ngươi có nhìn thấy Mộ Ca đuợc đan lô gì không?" Hoa Trương Truật truy vấn.
Trưởng lão hộ tháp không rõ chuyện, nhưng vẫn nói thật: "Chỉ là một đan lô màu đen giản dị thôi." Hắn rất uyển chuyển miêu tả 'khối đen'.
Hoa Thương Truật nhăn mày lại, mím môi không nói.
Lão đã thấy qua một lần hình dáng Phần Thiên Lô, cỡ nào khí phái uy vũ khiến người chấn động. Tuyệt không phải như trưởng lão hộ tháp miêu tả.
Tự hỏi một hồi, Hoa Thương Truật đành phải thở dài nói: "Hiện tại ta chỉ có thể truyền tin lại cho tổng viện, Phần Thiên Lô không ở phân viện."
Nói xong, lão rời khỏi Tàng Đan tháp.
Thân ảnh trưởng lão hộ tháp cũng dần dần ẩn đi.
Lâu Xuyên Bách bồi mấy người Mộ Khinh Ca, hộ tống Chu Linh tới phòng luyện đan, nói với nàng: "Thời gian này cố gắng nỗ lực, tin tưởng chính mình."
Chu Linh gật đầu, chân thành nói: "Đa tạ Lâu đại sư."
Mộ Khinh Ca nói với Chu Linh: "Chu Linh, nhớ kỹ đệ nói. Nếu không phải mấy người chúng ta tới tìm tỷ, bất kể thế nào tỷ đều không được đi ra."
Chu Linh mạnh gật đầu, xoay người tiến vào phòng luyện đan của mình. Đóng cửa, treo thẻ bài bế quan.
Sau khi phòng luyện đan đóng cửa, chỉ có thể mở từ bên trong.
Trừ phi Chu Linh chủ động đi ra, nếu không sẽ không ai vào được.
Đối với an nguy của nàng, tạm thời yên ổn được một thời gian.
Trên đường trở về, Lâu Xuyên Bách quan tâm hỏi thu hoạch của mọi người ở Tàng Đan tháp. Không thể nghi ngờ chọc trúng nỗi đau của Mộ Khinh Ca, nàng tìm cái cớ đi trước về phòng mình.
Vào phòng, nàng lần nữa lấy ra đan lô đen thui. Cẩn thận đánh giá, lầu bầu nói: "Ngươi rốt cuộc là thứ đồ chơi gì thế?"
Đột nhiên, có một thanh âm toát ra doạ Mộ Khinh Ca nhảy dựng.
"Tiểu tước gia, Mặc Dương dẫn theo Phượng Nương đến Tang Chỉ thành rồi."
Mộ Khinh Ca lấy ra một cái ngọc phù. Đây là bảo bối nàng đoạt được của Bạch Tịch Nguyệt, là thứ Tần Cẩn Hạo cho nàng ta để nghe lén cơ mật Mộ phủ.
Sau khi Mộ Khinh Ca lấy được, vẫn luôn ném ở trong không gian. Lần trước sau khi trở về ngày nghỉ phép, để tiện cho bọn Ấu Hà kịp thời liên hệ mình. Nàng đã để lại trộm phù, còn nghe phù thì đặt bên người mình.
Vậy là chỉ cần bọn họ nói chuyện cạnh trộm phù, là nàng có thể nghe thấy thông qua nghe phù.
"Mặc Dương đã dẫn Phượng Nương về? Xem ra, phải ra ngoài tháp một chuyến!" Mộ Khinh Ca híp mắt, thấp giọng nói.