Edit: Diệp Lưu Nhiên
***
Nàng nói bâng quơ một câu, làm không khí quảng trường bỗng thay đổi.
Vừa rồi còn đang đắm chìm cảm động thầy trò đoàn tụ, phút chốc đã bị kéo về lời nói 'sự thật' từ Điêu Nguyên. Bây giờ người bị nói là đã chết còn êm đẹp đứng ở đây, rốt cuộc chuyện là thế nào?
Chẳng lẽ năm người bọn họ thần thông quảng đại, vận khí siêu tốt, cư nhiên có thể hoàn hảo chạy thoát từ miệng cự giao?
Khí thế trên người Lâu Xuyên Bách chợt tắt, hàn ý phát tán ra. Ông hừ lạnh một tiếng, nói: "Nãy các con không tới, có người nói các con gặp phải cự giao ở Nguyệt hồ. Không màng khuyên can cố chấp giao chiến, chết vì tự đại."
Triệu Nam Tinh và Mộ Khinh Ca trao đổi ánh mắt, ý trong đó rất rõ ràng.
Mà Mai Tử Trọng lại nhàn nhạt nói: "Nguyệt hồ có cự giao? Vì sao chúng ta chưa thấy qua."
Hít...!
Xung quanh quảng trường lập tức truyền đến tiếng hít khí lạnh.
Có trò hay để nhìn nha, bọn họ nghe thấy hai phiên bản câu chuyện khác nhau này!
Điêu Nguyên âm lãnh vô cùng nhìn chằm chằm Mai Tử Trọng.
Ánh mắt Lâu Xuyên Bách ngưng lại, hỏi: "Tử Trọng, con nói cái gì? Các con vẫn chưa đυ.ng tới cự giao?"
Mai Tử Trọng chậm rãi gật đầu, rất thản nhiên.
Lâu Xuyên Bách đột nhiên nhìn về phía Điêu Nguyên, ánh mắt như đao.
Sắc mặt Điêu Nguyên âm trầm, thanh âm như rắn độc mở miệng: "Sao Mai sư huynh phải nói dối vậy? Chúng ta nhiều người như thế, đều thấy rõ ràng cự giao xuất hiện. Càng thấy rõ các ngươi giao chiến với giao."
"Nói dối?" Mai Tử Trọng chậm rãi chuyển mắt, tầm mắt bình tĩnh thản nhiên đối mặt với Điêu Nguyên: "Vì sao phải nói dối?"
Lời nói nhẹ nhàng, Mai Tử Trọng lấy một gốc cây nhung nhung màu bạc như trăng non từ túi Càn Khôn, đưa tới trước mặt Lâu Xuyên Bách: "Sư phụ, đã lấy được Huyễn Nguyệt mầm."
Lâu Xuyên Bách nghiêm túc nhận lấy, cẩn thận phân biệt, mới gật đầu nói: "Quả nhiên là Huyễn Nguyệt mầm."
"Thật là Huyễn Nguyệt mầm kìa!"
"Nghe nói Huyễn Nguyệt mầm sinh trưởng dưới đáy Nguyệt hồ. Nếu hồ nước đó thật sự có cự giao, nhóm Mai sư huynh làm sao lấy được Huyễn Nguyệt mầm?"
"Chẳng lẽ cự giao chủ động đưa cho?"
"Đầu ngươi bị cửa kẹp hả!"
"Nhóm Điêu sư huynh chật vật trở về, không chỉ không lấy được Huyễn Nguyệt mầm, còn nói nhóm Mai sư huynh bị cự giao gϊếŧ. Nhưng Mai sư huynh lại nói căn bản không có cự giao, còn lấy ra được Huyễn Nguyệt mầm giao nộp nhiệm vụ. Chúng ta nên tin ai?"
Sau khi Lâu Xuyên Bách phân biệt Huyễn Nguyệt mầm, Mai Tử Trọng nhìn về phía Điêu Nguyên, hỏi: "Vì sao Điêu sư đệ nói chúng ta gặp phải cự giao? Nếu thật sự gặp cự giao, chúng ta há có thể hoàn hảo đứng ở đây? Nếu trong Nguyệt hồ có cự giao, sao chúng ta có được Huyễn Nguyệt mầm?"
Ba vấn đề liên tiếp, nhẹ nhàng lật đổ câu nói trước đó của Điêu Nguyên.
Sắc mặt Điêu Nguyên âm trầm khó coi, chưa đáp lời.
Triệu Nam Tinh đi ra, mở miệng hô với chúng đệ tử trên quảng trường: "Chư vị sư đệ muội, không biết vị nào có thể tường thuật lại mọi chuyện một lần, chúng ta đều đang rất hồ đồ."
Lập tức không ít người mồm năm miệng mười kể ra phiên bản khác từ Điêu Nguyên.
Có lẽ bản thân tò mò, nên nhóm đan sư đứng ở bậc thang không ngăn cản đệ tử bên ngoài mở miệng.
Chỉ chốc lát, Triệu Nam Tinh gật đầu đã hiểu. Hắn cười ôn nhuận nhìn Điêu Nguyên, hỏi: "Điêu sư huynh, nếu đúng như lời ngươi nói chúng ta gặp phải cự giao. Vì sao nó sẽ bỏ qua các ngươi, mà chỉ công kích chúng ta?"
"Ý? Đúng vậy! Cự giao công kích còn phải phân chia gϊếŧ và không gϊếŧ sao?" Trong đám đệ tử có người được Triệu Nam Tinh đánh thức mà bừng tỉnh nghi hoặc.
Ánh mắt Điêu Nguyên và Hoa Thương Truật không dấu vết khẽ chạm vào nhau, hừ lạnh nói: "Đó là bởi vì chúng ta kịp thời rút lui, mà các ngươi thì khăng khăng ở lại."
Triệu Nam Tinh hiểu gật đầu, lầu bầu nói: "Một cự giao tử cảnh, lúc công kích chúng ta, cư nhiên không rảnh ngăn cản người muốn chạy trốn? À, có lẽ mấy người chúng ta lớn lên quá xấu xí mới chọc giận nó. Nó thấy đám người Điêu sư huynh hiền lành, mới đại phát từ bi thả một con ngựa."
Phụt!
Đám đệ tử vây xem, có người không nhịn được cười ra tiếng.
Năm người Mai Tử Trọng xấu xí? Điêu Nguyên hiền lành?
Triệu Nam Tinh có cần nói lời sát thương vậy không?
Ngay cả Mộ Khinh Ca đều không nhịn được cong cong khoé miệng. Nàng bỗng phát hiện bất kể là Mai Tử Trọng tiên khí phiêu phiêu, Triệu Nam Tinh ôn nhuận như trúc, bọn họ đều có thiên phú làm diễn viên rất cao. Lại còn có thiên phú 'mặc ngươi mưa rền gió dữ, ta đứng sừng sững tức chết ngươi'.
"Sau đó chúng ta gϊếŧ cự giao, rồi lấy Huyễn Nguyệt mầm mang về." Thương Tử Tô lạnh băng bồi thêm một câu.
Nhìn như đang bổ sung hoàn toàn phiên bản câu chuyện của Điêu Nguyên.
Nhưng cẩn thận nghe, sẽ cảm thấy mức độ đáng tin quá thấp!
"Nói bậy! Mấy người các con sao có thể gϊếŧ được cự giao tử cảnh?" Lâu Xuyên Bách trừng mắt lập tức phủ định.
Thương Tử Tô ngậm miệng không nói. Ánh mắt thanh lãnh không hề né tránh. Dù sao nàng nói là thật, mọi người không tin thì thôi.
"Đúng vậy, nhóm Mai sư huynh sao có thể gϊếŧ được cự giao tử cảnh?"
"Đừng nói là nhóm Mai sư huynh, ngay cả các vị trưởng lão trong tháp chỉ sợ cũng khó gϊếŧ. Tử cảnh đó! Đối mặt với trăm tên lam cảnh đều dư dả."
Nhóm đan sư trên bậc thang đều âm thầm lắc đầu. Bọn họ không tin chỉ bằng cảnh giới linh lực của mấy tiểu bối, có thể gϊếŧ chết cự giao tử cảnh.
"Hoặc là dùng độc?" Có người nói.
Lập tức có người phản bác: "Ngươi ngốc à! Độc tố của cự giao vốn dĩ rất lợi hại, sao có thể sợ độc bình thường? Huống chi nếu nói là ngẫu nhiên gặp, nhóm Mai sư huynh trước đó làm sao sẽ chuẩn bị độc đối phó cự giao được?"
"Nói cũng đúng!"
"Vậy là nhóm Mai sư huynh căn bản không gặp cự giao?"
Giữa bàn tán, hình như đã cho ra kết luận chân thật.
Mộ Khinh Ca yên lặng nghe, trong lòng cười to không thôi.
Ba sư huynh tỷ của nàng, thật là diệu nhân.
Cự giao tử cảnh đương nhiên không dễ dàng bị gϊếŧ, cho dù nàng chỉ cách tử cảnh có một đường. Nếu không phải nàng có thần khí, có võ kỹ thiên cấp và dị năng lôi điện, chủ yếu ngay từ đầu đã đánh vào nhược điểm của cự giao. Thắng bại thật đúng là khó nói.
Trong lòng nàng tự sáng tỏ, những lời này đều không phải do nàng hướng dẫn.
Lúc nàng tiến vào Dược tháp chỉ nói một câu: "Đừng thừa nhận có cự giao, mới có lợi cho chúng ta." Còn lại, ba người họ tự phát huy.
Nếu thừa nhận lời Điêu Nguyên nói, chẳng phải lộ rất nhiều lá bài tẩy của Mộ Khinh Ca? Hơn nữa các thứ như máu giao cũng phải nộp lên trên.
Điểm này lúc Triệu Nam Tinh đi lấy Huyễn Nguyệt mầm, cũng đã bảo qua.
Cho nên Mộ Khinh Ca nhắc nhở, bọn họ đều vui vẻ đồng ý.
"Chu Linh, vi sư hỏi ngươi. Các ngươi rốt cuộc có gặp phải cự giao không?" Hoa Thương Truật bỗng nhiên gây khó dễ tới Chu Linh vẫn đang đứng yên.
Quảng trường yên tĩnh, mọi người đều nhìn về phía Chu Linh.
Chu Linh ngẩng đầu. Nhìn Hoa Thương Truật trên bậc cao, môi đỏ khẽ cong: "Sư phụ, con có bản lĩnh gì ngài còn không biết sao? Chỉ là hoàng cảnh quèn, nếu thật sự gặp cự giao, sao con còn hoàn hảo không tổn hao gì đứng ở đây được?"
Ánh mắt Hoa Thương Truật trầm xuống, ẩn ẩn phiếm ra sát ý hướng tới Chu Linh.
Hiện tại sư muội đồng môn của Điêu Nguyên cũng nói không gặp cự giao. Sự thật ra sao, trong lòng mọi người đều hiểu rõ.
Lâu Xuyên Bách lập tức quát Điêu Nguyên: "Điêu Nguyên, ngươi rắc tâm nói dối là có ý gì?"
Ánh mắt Điêu Nguyên âm trầm quét tới, lạnh lùng nói: "Đệ tử đích xác đã thấy cự giao. Không chỉ ta thấy, các sư đệ khác cũng thấy."
"Ồ, tốt! Nếu ngươi nói đáy Nguyệt hồ có cự giao, vậy giờ ngươi dẫn đường đi, chúng ta cùng các vị trưởng lão hộ tháp đi một chuyến tới Nguyệt hồ, nhìn cự giao theo như lời ngươi nói!" Lâu Xuyên Bách cười lạnh một tiếng.
Điêu Nguyên mím môi không nói.
Hắn tự nhiên không có khả năng dẫn người đi gặp cự giao. Nhỡ lại gặp cự giao biết nói tiếng người kia, ai biết nó sẽ nói cái gì? Ở trong lòng Điêu Nguyên, hắn cũng tuyệt không tin tưởng nhóm Mai Tử Trọng có thể gϊếŧ được cự giao. Nhiều nhất chỉ là mệnh tốt chạy ra được mà thôi. Về phần Huyễn Nguyệt mầm, phỏng chừng là lúc đối phó cự giao, trộm lẻn xuống đáy hồ mang ra.
"Đến bây giờ ngươi vẫn còn mạnh miệng! Nói, vì sao ngươi vu oan cho đồ nhi ta? Vì sao phải bịa đặt nói dối trăm ngàn sơ hở!" Lâu Xuyên Bách ép sát từng bước.