Edit: Diệp Lưu Nhiên
***
Mê Mộng chi sâm tuy dày đặc sương mù, nhưng không hề ẩm ướt hay âm u.
Cảm giác mang đến, giống như một mê cung thật lớn.
"Mọi người cẩn thận, chú ý xung quanh có linh thú lui tới hay không. Nếu thấy một ít dược liệu trân quý, không cần bỏ lỡ." Mai Tử Trọng nói mọi người.
Năm người đi theo đội hình mũi tên. Mai Tử Trọng đi tuốt đằng trước, Mộ Khinh Ca và Triệu Nam Tinh đi cuối cùng, bảo vệ hai nữ tử ở giữa.
Mê Mộng chi sâm rất an tĩnh, rất ít thấy động vật.
Nhưng mọi người đều không thả lỏng cảnh giác. Lâu Xuyên Bách từng nói, ông đã gặp được linh thú lam cảnh ở Mê Mộng chi sâm.
Có thể thấy trong Mê Mộng chi sâm không nhiều linh thú, nhưng đều rất cường hãn.
"Bên phải có động tĩnh!" Mộ Khinh Ca bỗng dừng bước, vành tai khẽ động.
Bốn người lập tức dừng lại, nhanh chóng quây thành vòng tròn yểm hộ lẫn nhau. Không trải qua huấn luyện, lại phá lệ ăn ý phối hợp, khiến người ta kinh ngạc.
Bỗng, một bóng dáng màu trắng như tia chớp đánh úp tới bọn họ.
Tốc độ nhanh không thấy rõ, cơ hồ nháy mắt từ xa đã xuất hiện trước mặt.
Ngoại trừ Mộ Khinh Ca, ánh mắt bốn người đều co rụt lại, biến sắc mặt. Lúc bóng trắng lẻn tới trước mắt, nó đột nhiên hướng vọt tới Thương Tử Tô.
Thương Tử Tô theo bản năng lui về sau, lục quang trong tay chuẩn bị ném ra.
Tay Triệu Nam Tinh cũng thoáng hiện lục quang, muốn chộp tới bóng trắng.
Cả người Chu Linh lập loè hoàng quang chói mắt, trên người Mai Tử Trọng cũng nở rộ thanh mang.
"Chi...!"
Lúc mọi người chuẩn bị tư thế chiến đấu, bóng trắng đột nhiên dừng lại, hét thảm một tiếng.
Bộ dáng nó cũng xuất hiện rõ ràng trước mặt mọi người.
"Chi chi!!!"
Một con hồ ly thuần trắng không tỳ vết bị Mộ Khinh Ca nắm gáy, tứ chi loạn xạ. Đôi mắt màu đỏ như đá quý hung hăng trừng mắt Mộ Khinh Ca.
"Đây là con gì?" Chu Linh kinh ngạc nói.
Những người khác lại càng chú ý tốc độ của Mộ Khinh Ca hơn.
Nàng vậy mà còn nhanh hơn động vật.
"Tuyết Hồ." Thanh âm Mộ Khinh Ca bình đạm.
"Đây là Tuyết Hồ? Linh hồ nhanh như chớp, có năng lực mê hoặc trong truyền thuyết sao?" Triệu Nam Tinh chớp mắt, cẩn thận quan sát Tuyết Hồ bị Mộ Khinh Ca xách lên.
Ánh mắt Mai Tử Trọng dừng ở Tuyết Hồ, nói: "Tuyết Hồ vừa sinh ra đã là hoàng cảnh linh thú. Dần trưởng thành lên, có thể đến linh thú tử cảnh."
"Thật là lợi hại! Cũng thật đáng yêu!" Chu Linh nhìn Tuyết Hồ, tâm thiếu nữ nháy mắt bị vật nhỏ này bắt làm tù binh.
Mộ Khinh Ca nói Thương Tử Tô: "Thương sư tỷ, Tuyết hồ chuyển hướng tới chỗ tỷ, xem ra hơi thở của tỷ tương đối hợp ý nó. Không bằng tỷ thu làm linh sủng. Nếu bồi dưỡng tốt, nói không chừng sau này sẽ trở thành trợ lực lớn."
Nghe Mộ Khinh Ca nói, Chu Linh rất hâm mộ nhìn Thương Tử Tô: "Tử Tô ngươi nhận lấy vật nhỏ này đi, làm khó Mộ sư đệ suy nghĩ mọi chuyện cho ngươi." Vừa nói, nàng liếc mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn Triệu Nam Tinh.
Người sau lại không thèm quan tâm nói: "Mộ sư đệ hiếu kính sư tỷ là đúng. Tuyết hồ rất thích hợp cho nữ tử nuôi dưỡng, Tử Tô muội nhận lấy đi."
Khoé miệng Mai Tử Trọng chứa ý cười. Tuy không nói gì, nhưng ý tứ kia đã rất rõ ràng.
Nhưng Thương Tử Tô lại lắc đầu cự tuyệt: "Ta không cần."
Lựa chọn của nàng khiến mọi người kì quái.
Chu Linh hỏi: "Vì sao? Ngươi không thích sao?"
Thương Tử Tô cắn cắn môi, nhẹ giọng nói: "Thích. Nhưng ánh mắt nó quá mức hung ác. Ta không muốn dưỡng hồ thành hoạ."
Mọi người đều nhìn về phía Tuyết Hồ.
Tuyết Hồ phảng phất như nghe hiểu tiếng người, con mắt đáng thương hề hề. Nhưng chỉ khi nhìn Mộ Khinh Ca, ánh mắt đáng thương mới cất giấu một tia hung ác.
Mấy người đều không phải kẻ ngốc, tự nhiên thấy được điểm này. Lập tức yên lặng.
Thương Tử Tô nói: "Ta không phải Thiên Thông sư, cũng không biết khống chế linh thú thế nào. Còn không bằng không cần."
Chu Linh nghĩ nghĩ, nói: "Ta thấy nó đã ghi hận Mộ sư đệ. Để tránh gây hậu hoạn, không bằng gϊếŧ chết nó đi."
"Chi! Chi Chi!!!" Ánh mắt Tuyết Hồ lập tức hung ác vô cùng nhìn Chu Linh, nhe răng nhếch miệng lộ ra hàm răng bén nhọn.
Chu Linh sợ tới mức lùi về sau một bước, lắc đầu nói: "Tử Tô nói đúng. Đây là linh thú, chúng ta khó thuần phục. Nếu không xử lý thích đáng, chỉ sợ sẽ bị nó trả thù."
Nói xong, nàng nhìn về phía Mộ Khinh Ca.
Ba người còn lại cũng đều nhìn Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca rũ mắt nhìn Tuyết Hồ trong tay. Giờ phút này nó đã không còn che giấu, toát ra hận ý mãnh liệt với Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca nói với nó: "Ta chỉ là tự bảo vệ mình chế trụ ngươi thôi, vật nhỏ ngươi đã hận ta như thế. Xem ra đúng là không thể giữ ngươi lại."
Tiếng nói vừa dứt, trong mắt Tuyết Hồ hiện lên một tia khủng hoảng, kêu ríu rít cầu xin.
Mộ Khinh Ca lắc đầu nói: "Hồ ly trời sinh giảo hoạt. Nếu ta thả ngươi, chỉ sợ sẽ bị ngươi trả thù. Nếu là ngày thường thì không sao, nhưng ở Mê Mộng chi sâm ta không có thời gian dây dưa với ngươi."
Dứt lời, Mộ Khinh Ca khép năm ngón tay bóp nát cổ Tuyết Hồ, lấy mạng nó.
Lấy thú hạch Tuyết Hồ ra, ném thi thể xuống đất. Mộ Khinh Ca nói mọi người: "Đi thôi."
Bốn người gật đầu, đi vòng qua thi thể Tuyết Hồ.
Năm người nhanh chóng biến mất tại chỗ, bị sương mù dày đặc che khuất thân mình. Không ai chú ý tới sâu trong sương mù có một đôi mắt huyết hồng lạnh băng, tràn ngập cừu thị nhìn chằm chằm chỗ bọn họ rời đi.
Luồng sương mù màu trắng thổi qua Tuyết Hồ. Chờ sương mù tan đi, làm gì còn thấy thi thể hồ ly đâu?
...
Đêm đó, năm người Mộ Khinh Ca tìm một sơn động bỏ đi làm chỗ nghỉ ngơi.
Sơn động không lớn, nhưng chứa năm người vẫn dư dả. Bên trong đốt lửa.
Năm người ngồi trên mặt đất vây quanh đốm lửa. Từng người khoanh chân đả toạ, tu luyện thay cho nghỉ ngơi.
Ánh lửa chiếu rọi năm người lúc sáng lúc tối, toàn bộ sơn động đều được ánh lửa bao phủ. Bề ngoài năm người đều cực kỳ xuất chúng, khí chất khác nhau. Nếu có người thường xông nhầm vào đây, chỉ sợ sẽ cho rằng mình đang vào động phủ của thần tiên.
Sương trắng lặng yên không tiếng động lẻn vào sơn động, lượn qua mấy người rồi hội tụ quanh thân Mộ Khinh Ca.
Dần dần sương trắng hình thành một cái kén trong suốt khổng lồ, bao Mộ Khinh Ca vào trong. Bỗng chốc, kén khổng lồ hoá thành sợi mỏng chui vào thân thể Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca đang đả toạ tu luyện bỗng giật mình, cau mày, rồi lại khôi phục bình tĩnh.
Nhưng nếu cẩn thận quan sát sẽ phát hiện thế tay tu luyện của nàng đã hơi hơi buông ra...
[Đây là nơi nào!]
Mộ Khinh Ca phảng phất đặt mình giữa thế giới sương mù, xung quanh đều là sương trắng dày đặc.
Tay nàng dùng sức đẩy sương trắng ra, nhưng không làm nên chuyện gì.
Nàng thử xuất linh lực, lại phát hiện linh lực lam cảnh đỉnh giống như biến mất.
Lúc này nàng phát hiện sương trắng dày đặc dần rút đi, tầm mắt trở nên rõ ràng hơn.
"Một hai một, một hai một, đứng nghiêm!"
Tiếng thao luyện quen thuộc vang lên bên tai.
Cả người Mộ Khinh Ca giống như bị điện giật.
Sương trắng tan hết, Mộ Khinh Ca nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng trước mắt. Nàng sững sờ tại chỗ, đôi mắt tràn ngập khó tin.
Xung quanh đều là đội ngũ sắp hàng chỉnh tề hình vuông.
Những binh lính huấn luyện đó đều ăn mặc quân trang màu xanh sẫm mà nàng vô cùng quen thuộc.
Sân huấn luyện này là ký ức mười mấy năm của nàng, quen đến không thể quen hơn. Ngay cả cỏ dại trên sân nàng đều nhớ rõ rành mạch.
"Long Nha, ngươi đứng ở đây làm gì? Còn không về đội bắt đầu huấn luyện?" Đột nhiên, tiếng quát lớn nghiêm khắc truyền đến từ phía sau.
Mộ Khinh Ca chợt xoay người, nhìn thấy người đi tới chỗ nàng. Khϊếp sợ nói: "Huấn luyện viên?"
Đây là huấn luyện viên lúc nàng mới nhập ngũ được chọn vào bộ đội đặc chủng. Lúc ấy quốc gia còn chưa thành lập một đội có năng lực đặc thù chuyên môn. Nàng và các chiến hữu có dị năng khác đều bị lăn lộn huấn luyện trong bộ đội đặc chủng.
Mộ Khinh Ca cúi đầu nhìn thân thể, phát hiện mình đang mặc đồng phục huấn luyện màu xanh sẫm. Quần áo thân quen này vì sao lại xuất hiện?
"Còn không về đội? Muốn bị phạt hay không? Đừng tưởng mình có năng lực đặc thù là hơn người." Huấn luyện viên nghiêm khắc răn dạy.
Mộ Khinh Ca hoảng hốt đi tới đội ngũ huấn luyện. Mang theo nghi hoặc và khó hiểu tiến hành động tác huấn luyện quen thuộc.
...