“Tiểu tước gia, ngài khi nào thẳng thắn như vậy? Thật sự theo chân bọn họ uống rượu, viên giải rượu cất kỹ trước đó cũng không ăn.” Ấu Hà đỡ được thân hình lung lay của Mộ Khinh Ca, ngữ khí hơi oán trách.
“Hôm nay gia cao hứng!” Mộ Khinh Ca giơ tay lên. Lung tung múa may một chút, lớn tiếng nói.
Đám gia thần Vệ phủ tối nay, những gương mặt sáng sủa đó làm nàng nhớ về thời gian kiếp trước cùng các chiến hữu uống rượu bên nhau. Cái loại vui sướиɠ thoải mái này, người không trải qua sẽ không hiểu.
Cũng không phải nói, nàng ở trước mặt Long Nha Vệ không có cảm giác này.
Chẳng qua Long Nha Vệ và nàng là quan hệ phụ thuộc. Cho dù buông ra thân phận thế nào, mọi người cũng không thể thống khoái uống rượu, ngoạm miếng thịt lớn.
Mà gia thần Vệ phủ, có lẽ nguyên nhân bởi vì Vệ Lâm Lang. Cá tính bọn họ đều rất thẳng thắn, không phải giả giấu. Không biết thân phận thật sự của nàng, chỉ biết gia chủ mình thừa nhận nghĩa đệ. Uống rượu vào, càng thêm tùy ý.
Cho nên đêm nay nàng thật sự phóng túng bản thân, vứt bỏ viên giải rượu đã sớm chuẩn bị tốt.
Dùng tửu lượng bản thân một mình đấu cả phòng gia thần Vệ phủ, bao gồm Vệ Lâm Lang. Cuối cùng còn có thể đứng dậy đi ra, coi như lợi hại!
Ba người thất tha thất thểu vào phòng, Mộ Khinh Ca lần nữa đẩy hai tì nữ ra. Lết tới hướng vị trí giường lớn.
Vừa sờ đến mép giường, ngũ quan mê ly tuyệt sắc của nàng nổi lên một tia cười thoả mãn. Thân mình khẽ đảo ngã sấp xuống giường, bộ dáng chữ X nhắm mắt lại.
Ấu Hà và Hoa Nguyệt đi tới mép giường, đều bất đắc dĩ nhìn Mộ Khinh Ca đã hô hấp đều đều. Giây lát, mới bắt đầu động tay giải trừ trói buộc trên người nàng để nàng ngủ thoải mái chút.
Cởi xong ngoại bào hồng y, chỉ chừa lại trung y. Lại dùng nước lau qua người nàng, Ấu Hà và Hoa Nguyệt mới tay chân nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
Phòng ngủ, lâm vào trong bóng tối.
Trên giường lớn, hình dáng mơ hồ truyền đến hô hấp cân xứng.
Hồi lâu, một luồng gió mạnh quỷ dị đột nhiên thổi mở cửa phòng đóng chặt. Nhưng chỉ trong nháy mắt, cửa phòng lại bị đóng lại. Tựa như chưa mở ra lần nào.
Biến hoá duy nhất, là trong bóng đêm nhiều thêm một bóng người cao lớn. Trong không khí, có thêm hương hoa nồng đậm.
Bóng đen không hề tiếng động tới gần người trên giường. Trong đêm, cặp mắt phượng hẹp dài phiếm ánh sáng u lam, phản chiếu bóng người ngủ say.
Hình dáng tuyệt mỹ không tưởng, ngũ quan tinh xảo. Trong bóng đêm mang theo cảm giác nhu hoà.
Màu da trắng nõn, bởi vì cồn mà trở nên phấn hồng, tản mát ra hơi thở mê người. Khiến người âm thầm nhịn không được muốn vươn tay sờ, hôn một ngụm.
Hắn nghĩ như vậy, cũng làm như vậy.
Ngón tay thon dài chậm rãi vươn ra khỏi tay áo rộng, dưới bóng đêm phiếm ánh ngọc.
Ngay khi đầu ngón tay hắn sắp chạm đến da thịt gương mặt, người vốn đang ngủ say đột nhiên mở hai mắt ra. Trong đôi mắt thanh thấu đều là tỉnh táo, nơi nào còn nhiễm nửa phần mê man?
Cứ như người say rượu vừa rồi không phải nàng vậy.
Nàng nhìn chằm chằm vào người ẩn nấp trong bóng đêm, ánh mắt mang theo mỉa mai nhìn đầu ngón tay gần trong gang tấc, cười lạnh nói: “Hàn Thải Thải, ngươi có biết cái gì là làm nhiễu giấc ngủ của người khác không?”
Người trong bóng đêm bị nàng một chữ nói ra thân phận. Ngón tay phiếm ngọc sắc chậm rãi thu hồi, không hề lộ ra chút xấu hổ.
Mộ Khinh Ca từ trên giường ngồi dậy. Phất tay lên, ánh nến trong phòng lập tức bắt lửa.
Ánh nến màu vàng cam xua đi hắc ám trong phòng, cũng chiếu rõ ràng bộ dáng người tới.
Mắt phượng hẹp dài hơi xếch, ngũ quan mỹ diễm như hoạ, mị thái tận xương. Cẩm bào hương hoa diễm tục trên người khiến hắn nổi bật như hoa yêu hiện thế.
Mộ Khinh Ca lúc này chỉ mặc trung y, hơn nữa có tác dụng huyễn khí. Ngược lại không lo lắng mình chịu thiệt.
Nhưng Cô Nhai đang âm thầm phụng mệnh bảo hộ lại gấp đến độ lửa cháy đến nơi.
Nếu một màn này bị chủ tử keo kiệt nhà hắn thấy, chỉ sợ đầu tiên mình sẽ bị lột một tầng da!
Nhưng hắn không có bất kỳ lập trường nào xông vào, ngăn cản hai người.
Vì cái gì? Bởi vì danh phận chưa định nha!
Vị gia khờ khạo tình cảm nhà bọn họ biến mất lâu như vậy, cũng không biết đã làm rõ tâm tư mình chưa?
Mà vị tiểu gia trong kia, càng là bộ dạng không thông suốt.
Thật là gấp chết hắn!
Anh anh anh, hắn đúng là nô tài số khổ! Không chỉ phải bảo vệ an nguy chủ tử, còn phải lo lắng vấn đề tình cảm của các chủ tử.
Mộ Khinh Ca không biết Cô Nhai trốn trong âm thầm đang phiền muộn vẽ vòng tròn. Đề phòng nhìn chằm chằm Hàn Thải Thải, muốn đoán ra ý đồ hắn đến.
Là vì chuyện mất trộm ở Vạn Tượng lâu Hoán Đô, đến hưng sư vấn tội?
Hay là đã có tin tức dị hoả?!
Nghĩ đến khả năng sau, ánh mắt Mộ Khinh Ca mãnh liệt sáng ngời, trực tiếp hỏi: “Có tin tức dị hoả?”
Hàn Thải Thải hơi cong đôi môi đỏ thẫm tạo thành độ cung. Thanh âm trầm thấp lười biếng nói: “Muốn dị hoả, trưa ngày mai ở ngoại ô phía bắc Đà thành chờ ta.”
Mộ Khinh Ca nhíu mày, hỏi: “Lý do.”
“Bởi vì ta muốn đích thân mang ngươi đi tìm dị hoả.” Hàn Thải Thải nhàn nhạt nở nụ cười, đôi mắt hẹp dài tạo người ta cảm giác nguy hiểm.
Ánh mắt Mộ Khinh Ca chợt loé, cự tuyệt nói: “Không cần làm phiền Hàn thiếu chủ, chỉ cần nói ra nơi có dị hoả cho ta là được. Đúng rồi, thuận tiện hỏi một câu, dị hoả các hạ phát hiện ra là loại nào?” Nếu không phải một trong hai loại nàng cần, nàng sẽ không tốn sức phí thời gian.
“Địa điểm dị hoả ta sẽ không nói, chỉ biết dẫn đường. Đi hay không tùy ngươi. Duy nhất có thể nói cho ngươi, dị hoả chỗ này rất lớn, có thể là Hoả Vân Dương Viêm.” Thái độ Hàn Thải Thải rất cường ngạnh.
“Hoả Vân Dương Viêm.” Mộ Khinh Ca rũ mắt than nhẹ. Đây là dị hoả bài danh thứ năm trên bảng dị hoả do Hàn Thải Thải viết nên. Thuộc tính hoả, đúng lúc là loại nàng cần.
Xem ra hành trình tới dược tháp, lại phải trì hoãn thêm.
Mộ Khinh Ca trong chớp mắt đã có quyết định.
Chỉ là chờ nàng ngẩng đầu chuẩn bị mở miệng, bóng dáng Hàn Thải Thải đã loé lên, rời khỏi phòng.
Hương hoa lưu lại trong phòng, chỉ để lại một câu nói nhàn nhạt: “Cơ hội chỉ có một lần, ta tới chỉ để thực hiện hứa hẹn.”
“Hàn Thải Thải này đến cùng có tâm tư gì?” Gió đêm rót vào mang theo vài phần lạnh lẽo. Mộ Khinh Ca nhìn qua cửa phòng, thấp giọng lẩm bẩm.
Nhưng chính nàng cũng biết. Vô luận Hàn Thải Thải muốn làm gì. Ước hẹn này, nàng nhất định phải đi!
Tin tức dị hoả không dễ có được. Nếu bỏ qua lần này, lần tới không biết phải chờ bao lâu. Mục tiêu của nàng tới bây giờ không phải là Lâm Xuyên này. Nàng muốn rời khỏi Lâm Xuyên, cởi bỏ một ít bí mật, nhất định phải cường đại hơn. Cho nên huyết mạch Luyện khí sư cần phải được thức tỉnh!
Ánh mắt Mộ Khinh Ca phiếm ra vài phần kiên định. Trong khoảnh khắc, đáy mắt đã khôi phục thanh tĩnh.
Nằm lại xuống giường, Mộ Khinh Ca tiến vào mộng đẹp.
Ngày mai, sáng sớm còn phải chào từ biệt Vệ Lâm Lang. Sau đó đi tìm Hàn Thải Thải…
Hôm sau.
Sáng sớm, Mộ Khinh Ca đã xoay người xuống giường.
Thu thập thoả đáng xong, phân phó đám người Mặc Dương chuẩn bị xuất phát. Nàng thì đi tìm Vệ Lâm Lang, báo tin mình phải đi.
Đêm qua nàng mơ hồ nhớ, lúc uống rượu Vệ Lâm Lang có bất đắc dĩ nói với nàng, huynh muội Vệ gia nằng nặc đòi đi học tập dược tháp Ngu quốc. Đối với an toàn của đôi huynh muội dở hơi này, Vệ Lâm Lang ủy thác bọn họ cho ‘thúc thúc’ nàng đây.
Bây giờ nàng bất đắc dĩ phải rời đi trước, xem ra huynh muội Vệ gia chỉ có thể tự mình đi Dược tháp!
Đơn giản gặp được Vệ Lâm Lang nói rõ. Vệ Lâm Lang cũng không khó xử, chỉ là trước khi Mộ Khinh Ca đi thì dẫn nàng đi gặp phu nhân mình.
Vệ phu nhân rõ ràng có chuyển biến tốt, chỉ là không thể thoả thích hoạt động.
Nhìn thấy ân nhân Mộ Khinh Ca, rất kích động. Chân thành cảm tạ một phen, Mộ Khinh Ca mới từ tiểu viện u tĩnh thoát thân ra.
Hội hợp cùng Mặc Dương, Vệ Lâm Lang tự mình đưa tiễn. Rời khỏi Vệ phủ, hướng tới cổng thành phía bắc.
Về phần hai huynh muội Vệ gia, dựa theo lời Vệ Lâm Lang nói vì để tránh phiền toái, vẫn không nên giáp mặt cáo từ thì tốt hơn.
Đối với chuyện này, Mộ Khinh Ca tự nhiên không có dị nghị.
Tới chỗ cửa thành, Mộ Khinh Ca cáo biệt Vệ Lâm Lang. Dẫn theo Long Nha Vệ và hai tỳ nữ hướng tới ngoại ô phía bắc.
Nàng ngược lại muốn nhìn xem, lần này Hàn Thải Thải muốn làm cái quỷ gì!