Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 193: Hai tên ngớ ngẩn (3)

Edit: Diệp Lưu NhiênCon mắt sáng rực không hề có nửa phần kinh diễm, mà là trầm tĩnh thanh tịnh.

Mộ Khinh Ca câu môi cười nhạt. Hai người đột nhiên đề phòng vẫn chưa làm nàng có bất mãn gì. Nàng không trả lời vấn đề của Vệ Kỳ, mà nói: “Nếu không muốn bại lộ thân phận của mình, nên dùng tên giả.”

Nhắc nhở thiện ý làm Vệ Kỳ và Vệ Quản Quản chợt đỏ mặt, bọn họ xấu hổ cười cười.

Trong lòng bọn họ rõ ràng, thiếu niên đẹp đến không tưởng làm người khó phân nam nữ này đang cười nhạo bọn họ vừa rồi đề phòng.

Thân phận mình là mình nói ra, sao có thể không biết xấu hổ trách cứ người ta có tâm tư khác?

Ngộ ra đạo lý này, Vệ Kỳ đối với Mộ Khinh Ca ôm quyền nói: “Vừa rồi thất lễ. Giới thiệu lại lần nữa, đệ là Vệ Kỳ, đây là muội muội đệ Vệ Quản Quản. Phụ thân chúng đệ là thành chủ đệ nhị thành Đà thành Ly quốc, Vệ Lâm Lang.”

Vệ Lâm Lang, một trong ba đại cao thủ Ly quốc. Thành chủ Đà thành dung mạo tuấn mỹ, mới bốn mươi tuổi đã tiến vào lam cảnh đỉnh phong, tùy thời tấn nhập tử cảnh. Tính tình hào sảng, nhân hiếu trung nghĩa, giao hữu rộng lớn.

Trong đầu Mộ Khinh Ca lập tức hiện lên tin tức về Vệ Lâm Lang.

Tin tức mặc dù ngắn, nhưng không khó nhận ra người này rất chính khí. Bây giờ nhìn một đôi nhi nữ của hắn, Mộ Khinh Ca càng cảm thấy lời đồn không phải hư ảo.

Nếu Vệ Lâm Lang là người xảo trá âm hiểm, chỉ sợ không bồi dưỡng ra được một đôi nhi nữ như vậy.

“Mộ Ca.” Mộ Khinh Ca giới thiệu ngắn gọn, tựa như hướng hai người xác minh lời nói lúc trước của nàng.

Phát giác Mộ Khinh Ca không muốn bại lộ thân phận của mình, Vệ Kỳ và Vệ Quản Quản cũng không muốn kiên trì. Mà lần nữa đưa ra lời mời lúc trước, hy vọng đồng hành cùng Mộ Khinh Ca rời khỏi.

“Các ngươi là thiếu gia tiểu thư phủ thành chủ. Vì sao tiến vào Lạc Nhật sâm lâm mà không có hạ nhân hộ vệ theo cạnh?” Trong lúc đồng hành, Mộ Khinh Ca đưa ra nghi ngờ của mình.

Vệ Kỳ và Vệ Quản Quản nhìn nhau, người sau bất đắc dĩ nói: “Không phải là không có, mà là bị tách ra.”

Thì ra hai người vốn mang theo gia nô và hộ vệ cùng tiến vào Lạc Nhật sâm lâm. Không nghĩ tới Vệ Quản Quản trong lúc vô ý chọc tới hang ổ chuột Xích Truất. Cố tình hai huynh muội bọn họ đều có tật xấu, chính là sợ hãi loài chuột. Cho nên lúc ấy bị doạ chạy loạn khắp nơi. Trong lúc hoảng loạn, người mang đến đều bị tách ra.

“Bây giờ đã không có việc gì, các ngươi không cần đi tìm đồng bạn sao?” Ấu Hà quay đầu lại hỏi.

Vệ Kỳ lắc đầu: “Lạc Nhật sâm lâm này lớn như vậy, tìm tới tìm lui tìm tới khi nào? Trước khi tiến vào Lạc Nhật sâm lâm, chúng ta đã ước định tốt rồi. Nếu đi lạc, thì đến Trĩ thành hội hợp. Dù sao đẳng cấp Linh thú ở Lạc Nhật sâm lâm không cao, khó làm chúng ta bị thương.”

Hắn giải thích làm cho Ấu Hà và Hoa Nguyệt khoé miệng co lại.

Trong lòng không ngừng lắc đầu.

Xem ra người Vệ phủ không chỉ có chủ tử thần kinh không ổn định. Mà người hầu hộ vệ cũng thần kinh thô hiếm thấy.

Hai vị cho dù cảnh giới không kém, nhưng kinh nghiệm thực chiến? Còn có, coi như Linh thú ở đây không đủ gây sợ. Nhưng trong Lạc Nhật sâm lâm ngoài Linh thú thì còn có vô số mạo hiểm giả.

Con người, thường mới là tồn tại đáng sợ nhất!

Ấu Hà và Hoa Nguyệt không nghĩ ra vấn đề, Mộ Khinh Ca thì không có nhiều nghi hoặc. Vừa rồi nhìn tốc độ chạy trốn của hai người họ, nàng có thể nhìn ra vài thứ.

Những đám hộ vệ dám làm như thế, chắc là biết rõ thiên phú tốc độ hơn người của Thiếu chủ nhà bọn họ. Huống chi, thân là con thành chủ, thủ đoạn bảo vệ tính mạng trên người bọn họ há sẽ ít?

Hai người này tùy tiện, thần kinh thô. Không có nghĩa là ngây thơ ngu ngốc.

“Các ngươi vừa mới nói, lần này tiến vào Lạc Nhật sâm lâm chính là vì loại dược vật chỉ ở đây mới có?” Mộ Khinh Ca đột nhiên nói.

Vệ Kỳ nhẹ gật đầu.

Đề tài này làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Vệ Quản Quản trở nên cô đơn.

“Dược vật chỉ có ở Lạc Nhật sâm lâm, thì hẳn là Tà Dương Quỳ. Tà Dương Quỳ thuộc ôn tính, có thể tẩm bổ kinh mạch, trì hoãn lão hoá. Không phải dược liệu cứu mạng, chỉ có thể xem là dược liệu phụ trợ. Ngoài tiệm thuốc không hiếm thấy.” Mộ Khinh Ca nói.

“Mộ Ca huynh hiểu y thuật?” Vệ Quản Quản kinh ngạc chớp chớp mắt.

Vệ Kỳ cũng khϊếp sợ nhìn nàng, hàm nghĩa trong mắt không khác muội muội.

Mộ Khinh Ca gật đầu: “Biết sơ qua.”

Nàng sở dĩ nói ra đặc tính của Tà Dương Quỳ, là muốn hỏi huynh muội hai người, loại dược liệu này tùy ý mua được, cần gì phải vào Lạc Nhật sâm lâm để tìm?

Hai người cũng không ngu ngốc, nghe ra hàm ý trong lời của nàng.

Vệ Quản Quản được ca ca ám chỉ cho phép, mới nói: “Chúng ta cần là Tà Dương Quỳ còn tươi, trong tiệm thuốc đều đã khô héo. Vốn có một tiểu đội thám hiểm hợp tác lâu dài với chúng ta, Tà Dương Quỳ tươi mới đều do bọn họ cung cấp. Nhưng bây giờ không biết xảy ra chuyện gì, vượt quá ngày ước định giao dịch đã lâu mà vẫn không thấy bọn họ. Hàng trữ trong phủ đã sắp hết, chúng ta mới phải tự mình tới đây một chuyến.”

“Chúng ta và hộ vệ tách nhau, bọn họ chắc chắn đang đi tìm Tà Dương Quỳ. Bây giờ chúng ta dọc theo đường đi cũng có thể hái một ít, đến Trĩ thành hội hợp cùng bọn họ rồi quay về Đà thành.” Vệ Kỳ bổ sung.

“Quý phủ cần Tà Dương Quỳ số lượng lớn, là trong nhà có người bị hao tổn kinh mạch?” Trong lòng Mộ Khinh Ca khẽ động, hỏi. Nàng nhớ rõ trong tình báo Ấu Hà có đề cập qua, thê tử của Vệ Lâm Lang bệnh nặng. Châm cứu hay dược liệu đều không chữa khỏi, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì sinh cơ. Chẳng lẽ Tà Dương Quỳ là dược liệu để cứu thê tử Vệ Lâm Lang? Mới khiến huynh muội này khẩn trương như thế.

Huynh muội không hẹn mà cùng gật đầu.

Mẫu thân họ bị bệnh không phải chuyện cần giấu giếm gì. Lập tức nói ra tình hình thực tế trong nhà. Chân tướng giống hệt với Mộ Khinh Ca suy đoán.

Khác nhau duy nhất là, bệnh của thê tử Vệ Lâm Lang không chỉ thuốc và châm cứu không được, ngay cả mời đến luyện đan đại sư từ Ngu quốc cũng bó tay không có biện pháp. Chỉ có thể dùng Tà Dương Quỳ miễn cưỡng giảm bớt đau khổ cho Vệ phu nhân.

“Mộ Ca, nếu huynh biết y thuật. Có thể cùng bọn muội về phủ xem nương muội được không?” Đột nhiên, Vệ Quản Quản kích động nói.

Vệ Kỳ ngăn cản nói: “Quản Quản, không được làm Mộ Ca khó xử. Bệnh của nương ngay cả đại sư còn không trị được, Mộ Ca sao có thể đi?” Dứt lời, hắn lại phát hiện mình dùng từ không ổn, vội vàng giải thích với Mộ Khinh Ca: “Mộ Ca, huynh đừng hiểu lầm. Không phải đệ nói huynh không được, ý đệ là không hy vọng huynh có áp lực. Huynh còn nhỏ, sau này nói không chừng có thể trị cho nương của đệ… Ai nha! Đệ cũng không biết nói thế nào, dù sao huynh hiểu ý đệ là được.”

Mộ Khinh Ca gật đầu, không tốn nhiều nước miếng với hắn.

Thực tế nàng đối với bệnh của Vệ phu nhân không hiểu rõ. Tự nhiên sẽ không dễ dàng hứa hẹn sẽ trị tốt.

Ca ca nói, làm cho Vệ Quản Quản thấy mình quá nóng nảy. Vội nói: “Đúng đúng. Bệnh của nương muội, đại sư còn bó tay. Muội không nên khó xử Mộ Ca huynh.”

Mộ Khinh Ca khẽ lắc đầu, tỏ vẻ không ngại.

Huynh muội Vệ Kỳ và Vệ Quản Quản tạm thời gia nhập đoàn đội Mộ Khinh Ca, cùng rời khỏi Lạc Nhật sâm lâm.

Trên đường Mộ Khinh Ca không quên tìm tin tức Mộc Dịch. Dù sao Phượng nương đã trả thù lao, Thần khí bán thành phẩm đủ cho nàng đặt nhiều tâm tư.

Mà huynh muội Vệ Kỳ cũng tìm được ít Tà Dương Quỳ trên đường. Nhiệm vụ hoàn thành, lo lắng trên mặt hai người cũng tiêu tán rất nhiều.

Hoàn thành nhiệm vụ chính yếu, tâm tình hai người lại như lúc mới gặp, bộ dạng vô tâm vô phế.

Giới tính của Mộ Khinh Ca trở thành đề tài bọn họ quan tâm hứng thú nhất.

Ai bảo dung mạo Mộ Khinh Ca quá đẹp, khó phân nam nữ. Mặc dù có huyễn khí trợ giúp, nhưng vẫn làm cho người ta kinh diễm xem nhẹ giới tính.

Đối với chuyện này, Mộ Khinh Ca đã vô số lần giải thích với Vệ Kỳ mình là ‘nam nhân’, nhưng gia hoả này vẫn không tin. Mỗi ngày ánh mắt đều rơi lên người Mộ Khinh Ca như muốn tìm ra bí mật nàng nữ giả nam trang.

Gia hoả này cố chấp, ngay từ đầu Mộ Khinh Ca rất không thích ứng. Về sau thấy hắn cũng không ảnh hưởng đến mình, đành mặc kệ.

Ngược lại Vệ Quản Quản biết rõ Mộ Khinh Ca là ‘nam nhân’ xong, như đạt được thắng lợi. Cho nên Vệ Quản Quản rất không quen nhìn ca ca dùng ánh mắt ‘lấm la lấm lét’ nhìn Mộ Khinh Ca. Mỗi ngày đều hoá thân thành khủng long bạo chúa, đuổi theo ca ca đánh một trận.

Huynh muội nhà này gần như trở thành hạt dẻ cười trong đội ngũ. Khiến mọi người đều chậm rãi tiếp nhận bọn họ.