Buôn Đồ Người Chết

Quyển 2 - Chương 5: Trộm mộ

"Mấy ngày trước, ta cấy mạ, trong lúc vô tình dùng cuốc đào phải một khúc xương trắng hếu. Ta sợ xui xẻo, liền ném vào trong rừng liễu phía sau. Ngẫm lại, chính là từ lúc ấy, ta bắt đầu xảy ra cớ sự." Gã thanh niên nói.

"Chuyện lớn như vậy, sao không nói sớm?" Tôi khó thở mắng một câu." Mau nghĩ lại, trong ruộng nhà ngươi, có phải đã chôn ai đó hay không? Cái bình sứ chính là liên quan tới người chết."

Gã thanh niên suy nghĩ một hồi, mới lo lắng nói: "Cha ta nói, mạnh ruộng này, trước kia là mộ tổ nhà ta, sau cải cách mới bị chuyển thành đất ruộng."

Tôi không nhịn được, hít sâu một hơi: "Rất có thể, bộ hài cốt ngươi vứt đi, chính là lão tổ tông nhà ngươi đó."

Gã thanh niên sợ hãi: "Oan nghiệt quá, Trương đại ca, ngài nhất định phải giúp ta."

Tôi nói: "Ngươi bình tĩnh, để ta suy nghĩ một chút. Ngươi không cảm thấy kỳ quái sao? Xương cốt của tổ tiên ngươi, vì sao lại bị thất lạc ở ruộng lúa?"

Lý mặt rỗ nói thêm: "Theo quy củ ở quê các ngươi, mộ phần chôn dưới đất bao sâu?" "Chừng một mét."

"Hiểu rồi, khẳng định xương cốt là bị bới ra. Ngươi hãy thành thật khai báo, có phải ngươi từng giở trò xấu xa, ví như trộm mộ?"

Gã lập tức lắc đầu: "Không có không có, tuyệt đối không có. Ta thừa nhận mình không phải tốt đẹp gì, nhưng đào bới mộ tổ, chuyện thất đức như vậy bất luận thế nào ta cũng không làm được."

Nhìn biểu lộ của hắn, có vẻ không hề nói dối, mà lúc này có cho tiền hắn cũng không dám. Vậy rốt cuộc chuyện này là thế nào? Tôi phân tích, có hai khả năng xảy ra. Thứ nhất, là có người bên ngoài đào trộm mộ nhà gã thanh niên.Thứ hai, do vận động của vỏ trái đất, mộ bị đẩy ra ngoài.

Nhưng việc cấp bách trước mắt, phải tìm cho ra khúc xương kia, mới làm cái bình sứ nguôi giận.

Lúc này trời đã tờ mờ sáng, ba người chúng tôi thẳng đến rừng liễu. Gã thanh niên vừa đi, vừa kể chi tiết sự việc ngày đó. Tôi nghe thì phiền muộn, liền hỏi hắn: "Quanh vùng này, có thổ phu tử nào không, hoặc giả ngươi có thấy người lạ rình mò tại thôn không?"

"Thổ phu tử là cái gì?"

"Là đám người chuyên hành nghề trộm mộ." Tôi giải thích.

Gã sửng sốt: "Trương đại ca, ngài cảm thấy... mộ tổ nhà ta có khả năng bị trộm?"

Gã thanh niên lúc này liền nộ khí xung thiên, hướng lên trời mà chửi đổng, mộ tổ bị giày xéo, khỏi nói cũng biết hắn đau lòng đến thế nào. Hắn sống cuộc sống nghèo khó, nhưng dù thế nào cũng không động tới mồ mả tổ tiên, giờ lại nghi bị người ngoài quấy phá, để hắn phải gánh chịu hậu quả, có thể không tức giận được sao?

Tôi an ủi hắn mấy câu, nói việc trươc tiên vẫn phải tìm cho ra bộ hài cốt, giờ có mắng chửi cũng vô dụng. Gã đưa chúng tôi tới sâu trong rừng liễu, tới một cây liễu to nhất, nói rằng lúc đó đem khúc xương nhét ở đây.

Tôi hít một hơi thật sâu: "Cây liễu bản thân nó âm khí rất nặng, huống hồ đây lại là cây già trăm năm. Ngươi đem xương cốt bỏ ở nơi này, để âm khí cây liễu đè ép mỗi ngày, không phải tự mình tìm cái chết sao?"

Gã thanh niên thở dài: "Ta nào biết những chuyện này, chỉ nghĩ muốn để khúc xương cách xa ruộng lúa nhà ta một chút."

Lý mặt rỗ lo lắng hỏi tôi, liệu bộ xương kia có thành tinh không? Trước kia hắn nghe tiền nhân nói quá, nếu chôn xác dưới cây liễu, xương kia sẽ thành quỷ, hại người. Tôi nói, cái này ngược lại sẽ không; đợi tìm thấy bộ xương rồi nói.

Nhưng vừa bước tới gần cây liễu, bỗng nhiên có một vật từ trên ngọn cây rơi xuống, chúng tôi bất giác lùi lại. Nhìn kỹ, đó là một con rắn hổ mang. Nó không ngừng hướng tới chúng tôi, phun lưỡi phì phì uy hϊếp. Sực nhớ ra điều gì, tôi liền ngẩng đầu xem xét, vừa nhìn lên lập tức kinh sợ.

Chỉ thấy trên cây liễu lít nha lít nhít, đếm không hết rắn. Mà tại chính giữa bầy rắn, lộ ra một khúc xương trắng, kẹt trên cành cây, thấy mà giật mình.

Tôi nhớ ông nội từng nói một câu, xương dẫn động vật, nhất định đại hung. Xem ra bộ xương này rất có thể đã hóa quỷ. Nông thôn thường rất nhiều rắn, như đã quen với điều này, gã thanh niên móc trong người ra bọc hùng hoàng, vẩy về phía bầy rắn. Chốc lát, toàn bộ rắn đã giải tán.

Gã thanh niên lập tức leo lên cây, mang khúc xương xuống, nâng niu ở trong tay: "Tổ tông chớ trách tội."

Tôi bảo mọi người mau rời đi, nơi này có gì đó rất đáng sợ. Cả ba chạy một mạch về ruộng lúa. Đợi gã thanh niên xác định lại vị trí mộ tổ một chút, hắn lắc đầu, nói cũng không biết, bởi trước đó mộ tổ đã bị san bằng thành ruộng. Không có cách nào khác, hắn vào trong thôn mời một vị lão nhân còn nhớ rõ vị trí nơi này. Ông lão kể, năm đó cải cách ruộng đất, ông cũng tham dự, lúc ấy vẫn còn là học sinh, phụ trách san bằng nghĩa địa này. Ông nhớ rõ, mộ tổ nhà gã thanh niên nằm gần cột mốc địa giới bên cạnh. Chúng tôi lập tức lấy cột mốc làm trung tâm, tìm kiếm phạm vi mười mét xung quanh.

Đương nhiên chúng tôi không thể trực tiếp đao, như vậy quá tốn sức. Tôi làm một cái "xẻng lạc dương" đơn giản, từng nhát thăm dò, rất nhanh tại phía tây tìm được mộ tổ.

Tôu nói với ông lão, mộ tổ nhà gã thanh niên bị trộm, chúng ta đến giúp hắn dời mộ phần. Ông lão nói không vấn đề gì, ông có thể mời thầy phong thủy đến xem giúp, chỉ có điều...

Lý mặt rỗ rất nhạy, liền đưa ngay một ngàn đồng, để ông lão giúp xử lý một chút. Trên thực tế mục đích của tôi không phải là dời mộ phần, mà chỉ là muốn đem khối xương kia trả lại, sau đó hạ táng.nếu khúc xương này không hoàn lại, chính là thi cốt chưa lạnh, đầu một nới thân một nẻo, khó tránh bị tổ tông quở trách. Chỉ là tôi vẫn có chút nghi vấn, là cáu bình sứ và gia tộc gã kia rốt cuộc có quan hệ thế nào, vì sao muốn bảo vệ mộ tổ nhà gã?

Nhớ tơus bình sứ kia được mang từ hoàng cung ra, hẳn là nó cùng phi tử kia có chút không nói rõ được, cũng không rõ quan hệ ra sao.

Trong mỗi thôn làng đều có một đám người phụ trách việc hạ táng. Thầy phong thủy đi vòng vòng, cuối cùng tìm được một chỗ ưng ý, bèn gọi đám người trong thôn lại.

Tại mộ tổ nhà gã thanh niên, dựng một cái lều, vừa dập đầu khấn vái, vừa đốt vàng mã, chờ đúng giờ lành, mới cho người đào lên.

Đào chừng một mét chiều sâu, chỉ nghe trong đám người hô lên: "Thấy rồi." Tôi lập tức tơus xem, phát hiện một khối bia mộ sụp đổ.

Trên bia mộ có một hàng chữ, đọ sơ qua có thể biết đây chính là mộ của phi tử đời trước. Tiếp tục đào rộng, điều không ngờ tới chính là, lúc đào tới tường gạch, thôn dân phát hiện, tường gạch bị thủng một lỗ lớn, mà trong đó lại kẹt một xác người đang phân hủy.

Lập tức đám người hét lên, vứt cả cuốc thuổng sợ hãi. Tôi trấn an thôn dân, sau đó quan sát kỹ thi thể kia.

Thi thể biểu lộ, tay trái còn đang có động tác trèo lên, tay phải thì đã không thấy, toàn thân đang phân hủy, mùi hôi thối bốc ra buồn nôn. Xem quần áo trên người, hẳn là người thời nay. Thời gian tử vong chưa lâu, cỡ khoảng hơn một tháng. Nét mặt chưa phân hủy hoàn toàn, hiện rõ vẻ vặn vẹo, hẳn là trước khi chết, nhìn thấy cái gì đó kinh khủng.

Tôi phán đoán, đây chính là một thổ phu tử, trong lúc đào trộm mộ không biết vì nguyên nhân gì mà chết bất đắc kỳ tử.

Vừa nghe tới trộm mộ, gã thanh niên liền nổi giận, không để ý tới sợ hãi, cầm cuốc lên hung hăng đập xuống. Tôi vội ngăn hắn lại, bởi bây giờ không phải lúc động thủ.

Lúc này, thôn dân đã gọi điện báo cản sát, việc xử lý trộm mộ, dù sao cũng nên do chính quyền giải quyết.

Sau đó, để Lý mặt rỗ nhìn một chút, xem có quen biết người này hay không. Lý mặt rỗ xem kỹ, liền nhận ra, tên này là Ngô Thiết Trụ, người ở thôn bên cạnh. Tiểu tử này từ nhỏ đã thích trộm vặt móc túi, ai ngờ không những trộm đồ người sống, thậm chí ngay cả đổ của người chết cũng không tha. Cho nên, cái chết này, chỉ một chữ "đáng".

Gã thanh niên chưa nguôi giận, nói chờ dời xong mộ phần, nhất định tìm gia đình Ngô Thiết Trụ tính sổ. Tôi không có tâm trạng nghe việc đó, chỉ muốn quan sát kỹ thi thể. Càng xem càng thấy kỳ quái. Tại sao đi trộm mộ, họ Ngô kia lại đi ra tay trắng? Trông bộ dạng hắn, nhất định là lúc ấy rất hoảng hốt, không nghĩ tới cầm đồ vật gì theo, đã vội vã chạy ra.

Như vậy, trong lúc trộm mọ, hắn đến tột cùng là gặp chuyện quỷ dị gì, mới khiến hắn liều lĩnh đào thoát? Một tay hắn lại bị cụt là chuyện gì đã xảy ra???