Lương phu nhân không ngờ tối hôm qua Lương tiên sinh lại đột nhiên trở về, mấy ngày trước nàng đã hẹn người đi chơi mạt chược, lúc này điện thoại đã vang lên mấy lần.
Giọng nữ bên kia rất sắc bén, cách thật xa vẫn có thể nghe được.
Lương phu nhân cùng người đối diện cười ha hả, đầu dây bên kia vẫn không buông tha, nói là đã có ba người chỉ thiếu một người nữa thôi, là đội của Lương phu nhân, nàng kia hôm nay nhất định phải thắng cược.
Lương phu nhân quay đầu, khó khăn nhìn về phía Lương tiên sinh, nàng không muốn đi, nhưng lại không chịu nổi bên kia luôn thúc giục.
“Đi đi.”
Lương tiên sinh giương mắt nhìn sang, Lương phu nhân không biết vì sao, mặt đỏ lên, nàng đến bên người Lương tiên sinh nũng nịu lắc cánh tay của hắn nói mình không muốn chỉ muốn ở nhà bồi hắn.
Ngữ khí Lương tiên sinh vẫn luôn nhàn nhạt, bình thản lại xa lánh, giống như cùng người xa lạ nói chuyện. Hắn nói:
“Đã đồng ý thì đi đi.”
Nghe xong câu này thần sắc Lương phu nhân cứng lại, nàng có chút không cao hứng nhíu mày, cắn môi muốn nói, lại sợ làm Lương tiên sinh không vui.
Lương tiên sinh liếc mắt nhìn nàng, bồi thêm một câu:
“Về sớm một chút.”
Lời này thốt ra Lương phu nhân lập tức vui vẻ, nàng là nữ nhân rất dễ dỗ, chỉ cần Lương tiên sinh nguyện ý nói chuyện, ngữ khí dù bình thản hay lạnh lùng nàng đều cảm thấy ngọt ngào.
Lương phu nhân do dự một hồi, vẫn quyết định đi, nàng lên lầu đổi bộ sườn xám, trước khi ra cửa không quên in một nụ hôn lên mặt Lương tiên sinh. Son môi dính lên mặt Lương tiên sinh, khiến hắn càng thêm anh tuấn ngang ngược.
Lương phu nhân sau khi ra cửa thì Lương tiên sinh liền đặt tờ báo xuống rồi đi lên lầu, Hoài Thu do dự một lúc lâu, cuối cùng tìm lý do cho mình rồi đi lên theo.
Hoài Thu bây giờ không rõ cảm giác trong lòng mình bây giờ là như thế nào, đầu óc cậu loạn thành một đoàn. Bẹn đùi bị Lương tiên sinh bóp còn ẩn ẩn đau, khóe miệng đau cuống họng cũng đau, trong lòng của cậu tràn đầy cảm xúc không thể diễn tả, nhưng cảm xúc này lại thúc giục cậu đi lên lầu, đến trước cửa thư phòng của Lương tiên sinh.
Lương tiên sinh như thể biết Hoài Thu đang đứng ở ngoài cửa, hắn mở cửa ra.
Hoài Thu giật nảy mình, theo bản năng lùi ra phía sau, như con thỏ con bị giật mình.
Lương tiên sinh nhìn cậu, sau đó nghiêng thân thể nhường đường cho Hoài Thu, ra hiệu cho cậu đi vào.
Hoài Thu cúi đầu không dám nhìn Lương tiên sinh, hai người đứng trước cửa thư phòng giằng co, như đang đánh cược.
Nửa ngày trôi qua, Hoài Thu thua trận trước tiên, cậu cúi đầu đi vào trong thư phòng, thời điểm nghiêng người thân thể của cậu cọ lên cơ thể Lương tiên sinh, trong khoảnh khắc đó Hoài Thu run lên, cậu run rất khẽ, không biết Lương tiên sinh có phát hiện hay không.
Cửa thư phòng đóng lại.
Nơi này giống như biến thành thế giới khác, ngay cả không khí cũng lặng im.
Nhịp tim Hoài Thu rất nhanh, máu huyết nhanh chóng vận chuyển lên mặt, mặt của cậu lại bắt đầu nóng lên rồi.
Mà Lương tiên sinh đang đứng cách một đoạn không gần không xa quan sát Hoài Thu.
Hoài Thu run rẩy ngẩng đầu, cậu thấy được vết đỏ trên mặt Lương tiên sinh. Lương tiên sinh lau dấu son môi kia đi, lau đến mặt đỏ lên một vòng.
Lương tiên sinh đi tới, tay của hắn xoa lên mặt Hoài Thu, chạm nhẹ lên vết sẹo trên khóe miệng của cậu, hỏi:
“Đau không?”
Kỳ thật đã hết đau, nhưng Hoài Thu vẫn gật đầu, thanh âm của cậu vẫn rất khó nghe, nhưng ngữ khí lại mang theo chút ủy khuất không dễ phát hiện. Cậu nhớ tới dáng vẻ Lương phu nhân nũng nịu với Lương tiên sinh khi nãy, đáy lòng đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ, cậu bắt chước Lương phu nhân nói.
“Đau.”
Lương tiên sinh nhìn cậu, trong mắt không có chút nhiệt độ nào, hắn nâng cằm, ra hiệu cho Hoài Thu cởϊ qυầи áo.
Hoài Thu cắn môi, dưới con mắt lạnh lùng của Lương tiên sinh bắt đầu chậm rãi cởϊ qυầи áo trên người mình.
Ánh mắt Lương tiên sinh dừng trên da thịt trần trụi của cậu, vẫn như cũ không có cảm xúc, điểm này không chạm vào dây thần kinh xúc động nào để kích phát du͙© vọиɠ của hắn. Ánh mắt của hắn dời xuống, rơi trên rốn Hoài Thu.
Hoài Thu người đã hoàn toàn trần trụi, cậu ôm lấy hai tay, nhiệt ý trên gương mặt cậu lan tràn khắp thân thể, nhưng ánh mắt lạnh lùng của Lương tiên sinh quét tới làm cho cậu run rẩy.
Loại này ánh mắt bất vi sở động này khiến cho cảm giác xấu hổ tăng lên gấp bội. Hoài Thu run lợi hại hơn.
Lương tiên sinh đưa tay bóp lấy cằm Hoài Thu, ngón tay cái nặng nề lướt qua môi cậu, hô hấp Hoài Thu bỗng nhiên thô trọng, lông mi run rẩy, nước mắt nhàn nhạt tụ nơi đáy mắt.
Tay Lương tiên sinh dời xuống phía dưới, lướt qua xương quai xanh dừng lại trên ngực cậu, hắn xoa nhẹ nhũ thịt bằng phẳng của Hoài Thu, rồi bất ngờ xoay cả người Hoài Thu lại, đặt cả người cậu lên mặt bàn.
Hoài Thu vịn lấy mép bàn chổng mông lên, Lương tiên sinh thuận tay kéo quần Hoài Thu xuống, ngón tay của hắn chạm lên cửa huyệt bí ẩn, thử thăm dò nhấn một cái. Hắn nói.
“Một lát nữa sẽ rất đau, em nhịn chút là được.”
Có thể chỉ mới có một ngón tay, nên Hoài Thu không cảm thấy đau nhức, cậu chỉ thấy có chút kỳ quái, hậu huyệt đau xót, chân cùng tâm đều mềm nhũn cả đi.
Lương tiên sinh rút ngón tay, từ trong ngăn kéo lấy ra một chai dầu, đưa đầu ngón tay lấy một ít. Rồi bôi lên cửa huyệt của Hoài Thu, ngón tay một lần nữa cắm vào.
Trừu sáp chậm rãi vang lên tiếng nước dinh dính, dần dần tăng thêm một ngón tay. Hoài Thu thở gấp, cậu đứng không yên, bắp chân run rẩy, trên trán đầy mồ hôi.
Lương tiên sinh rút tay ra, phía sau phát ra âm thanh, tâm Hoài Thu nảy lên. Một giây sau, một đồ vật thô to nóng cháy đυ.ng vào y.
Một khắc bị xỏ xuyên qua, Hoài Thu nghĩ, Lương tiên sinh không có lừa cậu, thật sự rất đau.
Âm thanh da thịt va chạm vang dội trong thư phòng, Hoài Thu bị Lương tiên sinh đè ép rất lâu, hậu huyệt ngoại trừ đau rát thì không có bất kỳ kɧoáı ©ảʍ gì xuất hiện, không có triền miên cùng vuốt ve an ủi, không có gì cả.
Ngay lúc Lương tiên sinh thẳng tắp tiến vào, Hoài Thu đột nhiên nhớ tới, ngày trước kỹ nữ kia nằm dưới thân nam nhân mở rộng hai chân để người ta thao, trong lòng có cảm giác gì? Nàng có kɧoáı ©ảʍ hay không?
Kỳ thật bị thao cũng không mang đến cho Hoài Thu bao nhiêu kɧoáı ©ảʍ, nhưng bị Lương tiên sinh thao, chuyện này thật sự rất kích thích.
Cậu bây giờ giống như kỹ nữ, không, không phải giống như, cậu chính là đồ kỹ nữ không biết xấu hổ, sau lưng vụиɠ ŧяộʍ với chồng của phu nhân, người đã cưu mang mình.
Hôm nay là thư phòng, ngày mai nói không chừng chính là trên giường của Lương phu nhân
Cảm giác cấm kỵ này thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ, vừa sung sướиɠ vừa trầm luân.
Ai có thể cự tuyệt cái loại sung sướиɠ này chứ?
Lương tiên sinh trở Hoài Thu lại đổi tư thế, gập chân cậu lên trước ngực. Hắn thao rất ác, vào rất sâu, linh hồn của Hoài Thu như muốn bị đâm thủng.
Dưới lầu đột nhiên truyền đến tiếng xe ô tô, là Lương phu nhân chơi mạt chược trở về. Hoài Thu nghe được tiếng của Lương phu nhân ở dưới lầu, nàng đang hỏi Lương tiên sinh ở đâu.
Lý trí mơ hồ có chút thanh tỉnh khiến cảm giác xấu hổ trong lòng Hoài Thu một lần nữa quay về, cậu đẩy Lương tiên sinh đang ở trên người ra một chút, nói không nên lời:
“Phu, phu nhân trở về rồi.”
Lương tiên sinh mặc kệ Hoài Thu nói, hắn tiếp tục mạnh mẽ thao, khiến lý trí Hoài Thu bởi vị va chạm mà không còn nghĩ gì nữa.
“Rầm rầm”
Tiếng đập cửa truyền vào vô cùng có tiết tấu, Lương phu nhân đứng ở ngoài hỏi.
“A Đàm, anh có ở trong đó không?”
Hậu huyệt Hoài Thu vô thức kẹp chặt, phía trước run lên, cứ như vậy mà bắn ra.
Lương tiên sinh bị kẹp rên lên một tiếng, đồ vật chôn bên trong hậu huyệt Hoài Thu nảy lên hai lần, cũng bắn ra.
Hoài Thu hô hấp dồn dập, sợ hãi chảy nước mắt, cậu cắn chặt môi không dám phát ra âm thanh nào.
Lương tiên sinh đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt Hoài Thu, ra hiệu cậu thả lỏng.
Tiếng đập cửa vẫn vang lên, Lương phu nhân không có ý muốn rời đi.
Lương tiên sinh rút tính khí của mình ra, tiện tay rút giấy lau đi dịch nhờn dinh dính trên tính khí, sau đó bắt đầu chỉnh quần áo lại.
Hoài Thu trần như nhộng tê liệt ngã xuống, Lương tiên sinh đưa tay kéo cậu, lại thấy trên bụng Hoài Thu toàn là chất lỏng bạch trọc loạn hết cả lên, không khỏi cười nhạo cậu nói:
“Lá gan nhỏ như chuột.”
Lương tiên sinh lần đầu tiên cười.