Cố ngôn nhìn xung quanh một chút,là phòng khách nhà mình gia cụ cùng sản phẩm phần lớn đều là lão bà hắn chọn,giấy dán tường màu vàng nhạt,sopha da trâu,trang trí lộ ra khung cảnh gia đình ấm áp.
Đường Mục là hắn kết giao từ thời đại học,hắn là một người song tính hiện tại đang làm luật sư.Ngày trước khi ở trường ,nổi danh là một mỹ nhân,dáng người cao gầy bề ngoài diễm lệ,nhưng tính cách cùng bề ngoài không hợp.Cố ngôn thích nam nhân và song tính nhân,sau khi Đường Mục cùng hắn thổ lộ bởi vì tính cái cùng bề ngoài đều không tệ liền đồng ý kết giao.Sau khi tốt nghiệp đại học,công tác ổn định liền cùng Đường Mục kết hôn,sau kết hôn Cố ngôn mua một căn hung cư cao cấp làm phòng tân hôn.
Cố ngôn ngồi trên sopha nhìn một vòng,hắn cảm giác có chỗ nào đó không đúng nhưng là nghĩ không ra không đúng chỗ nào.Nói đến mới biết,một người vừa mới công tác làm sao có khả năng mua một căn chung cư cao cấp như vậy,nhưng Cố ngôn lại khác,cha mẹ hắn đều mở công ty,sau khi ly hôn mỗi người cho hắn một căn hộ,mỗi năm lại gửi cho hắn ít tiền,sau đó cố ngôn bán đi một căn hộ,trước kết hôn tài sản có thể mau được hai căn hộ cao cấp càng đùng nói đến hiện tại Cố ngôn tự mình mở công ty,tiền có thể nói là không thiếu.
"Tính tong tính tong" ý nghĩ bị chuông cửa đánh gãy,đang định đứng dậy mở cửa,Cố ngôn phát hiện hắn thế nhưng không dậy nổi cả người trừ bỏ đầu có thể chuyển động các địa phương khác đều không thể cử động ,cổ họng cũng không thể phát ra âm thanh.Cố ngôn nhìn Đường Mục từ trong phòng ngủ chạy ra,thế nhưng tựa hồ không nhìn thấy Cố ngôn hướng thẳng cửa chạy ra .
đương mục mặc trên người là váy ngủ lụa dệt mỏng manh màu trắng,thiết kế lộ ra bờ vai mượt mà thấp thoáng thấy xương quai xanh tinh xảo cùng cánh tay trắng nõn.Xuyên qua vải áo mỏng manh có thể thấy đầṳ ѵú hồng nhạt cùng qυầи ɭóŧ trắng bao vây lấy cặp mông vểnh cùng cặp đùi trắng nõn mịn màng.
Cố ngôn không khỏi cảm thấy kinh ngạc,Đường Mục mặc bộ váy này hắn chưa từng nhìn thấy,lại với bản tính cùng nghề nghiệp luật sư,Đường Mục ở nhà cũng tương đối bảo thủ đều là kiểu áo ngủ trên áo dưới quần,cúc đều đóng đến tận trên cùng mà nay lại có thể ăn mặc quyến rũ lẳиɠ ɭơ như vậy.
Mở cửa,Cố ngôn nhìn thấy chính là hàng xóm mới chuyển đến tên là Vương Bân,thân hình cao lớn cường tráng.Cố ngôn không thích người hàng xóm này bởi vì lần trước thời điểm đón Đường Mục trở về,ở dưới hiên gặp qua hắn,lần đó Vương Bân hai mắt đều dính trên mặt cùng mông Đường Mục giống như nếu không có Cố ngôn ở đây hắn liền đè Đường Mục ra mà gian da^ʍ.
Đường Mục cùng Vương Bân ở ngoài cửa đối thoại một lúc liền đem Vương Bân mời vào trong nhà,Vương Bân đi theo Đường Mục vào trong phòng khách ngồi xuống còn rót cho hắn một chén nước,hai người tự nhiên trò truyện tựa như không nhìn thấy Cố ngôn ngồi trong phòng,Cố ngôn để ý thấy Vương Bân hai mắt nhìn chằm chằm đầṳ ѵú cùng nơi riêng tư Đường Mục.
Cơ thể không thể động đậy cùng với lão bà thân thể bị người khác mơ ước làm Cố ngôn có điểm tức giận,nhìn về nơi khác phân tán một chút lực chú ý đồng thời xem có thể tìm được biện pháp thoát khỏi tình trạng này không.
"A!" Đường Mục kêu ra tiếng kéo lực chú ý của Cố ngôn quay trở lại,hóa ra là Vương Bân thế nhưng không cẩn thận đem nước rớt trên người Đường Mục,áo ngủ màu trắng bị nước thâm ướt biến thành bán trong suốt hiện ra đường cong lung linh,đầṳ ѵú màu hồng nhạt hiện rõ dưới lớp áo ướt vì bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ có vẻ hơi đứng lên.
Vương Bân trong nháy mắt hô hấp nặng nề hơn,vươn tới cạnh Đường Mục giả vờ lau nước nhân cơ hội sờ soạng khắp người Đường Mục nhưng bên ngoài vẫn bộ dáng đàng hoàng nói:"Thực xin lỗi,thực xin lỗi",tay ở trước ngực Đường Mục chậm rãi ma sát,làm bộ xoa đầṳ ѵú,Đường Mục hoảng loạn đẩy tay Vương Bân,chờ đẩy ra được đôi tay đầṳ ѵú đã hoàn toàn đứng thẳng,màu sắc cũng từ hồng nhạt biến thành đỏ tươi.
"Ta ȶᏂασ mẹ ngươi" Cố ngôn ở trong long mắng Vương Bân,chỗ này rõ ràng là cố ý,nhìn Vương Bân hai mắt như lang như sói trong lòng Cố ngôn có dự cảm không tốt.
"Ta đi đổi quần áo" Đường Mục nhìn mắt Vương Bân đại khái cũng cảm thấy có điểm không thích hợp,cuống quýt đứng dậy muốn hướng phòng ngủ đi tới.
Lúc đứng dậy mới biết thế nhưng nước ướt tới cạnh cánh mông,áo lụa mềm mại dính nước dán sát cánh mông no đủ làm người ta phát sinh ý nghĩ đem cặp mông ra giày vò .Đường Mục nhìn thấy ,vương bân tất nhiên cũng nhìn thấy.Trong nháy mắt Vương Bân từ sopha đứng dậy đến trước mặt Đường Mục đem Đường Mục đẩy ngã trên mặt đất,"ngươi tránh ra" Đường Mục hao tay chống trước ngực Vương Bân muốn đem hắn đẩy ra,ở dưới người hắn vặn vẹo trốn thoát,hắn không vặn vẹo còn ổn,uốn éo làm Vương Bân tiếng hít thở ngày càng nặng trên đùi có đồ vật cứng nóng chọc vào đùi.Đường Mục không dám động,hắn đương nhiên biết đó là cái gì.
"Ngươi rốt cuộc muốn cái gì,buông ta ra ,lão công ta lập tức sẽ trở lại!"
Vương Bân bám vào trên tai hắn nói:"ngươi nói ta muốn làm gì,đương nhiên là muốn cưỡиɠ ɠiαи ngươi rồi!Ngươi lão công nếu trở về ta liền ở trước mặt hắn cưỡиɠ ɠiαи ngươi."
"Không!Không cần!!"Đường Mục lại giãy giụa lên.
Vương Bân bang một tiếng đánh vào mông Đường Mục:"Nứиɠ l*и...vặn đến như vậy............có phải hay không muốn ta nhanh lên ȶᏂασ ngươi.......mẹ nó......cảm giác còn sướиɠ hơn trong tưởng tượng...."Vương Bân dùng sức vuốt ve mông thịt dưới thân,Đường Mục suốt ruột dùng tay đẩy hắn ra,Vương Bân tựa hồ không kiên nhẫn đem váy ngủ cuộn cởi ra vứt ra một góc.
"Không cần....ngươi buông ta ra đi.....ta cho ngươi tiền..."Đường Mục biết chính mình sắp sửa xảy ra chuyện gì,nhưng hắn vẫn muốn giãy giụa đến cùng.
"Lão tử không thiếu tiền.......mấy ngày trước nhìn thấy ngươi liền có suy nghĩ đem ngươi ȶᏂασ hỏng...ha....ha..."Vương Bân nở nụ cười dâʍ đãиɠ vuốt ve da thịt lộ ra bên ngoài,xúc cảm trơn bóng mê muội,xẹt qua đầṳ ѵú ,một bên vuốt xe đầṳ ѵú bên phải một bên đem đầṳ ѵú đỏ tươi vào trong miệng liếʍ láp,đầu gối ma sát khe nhỏ giữa hai chân,tay còn lại nắm bóp mông thịt .
"Không....không cần.....a......"cảm nhận được đầṳ ѵú truyền đến từng luồng kɧoáı ©ảʍ,Đường Mục rêи ɾỉ ra tiếng không biết là tức giận hay là tìиɧ ɖu͙©,toàn thân phiếm hồng.
Chơi đùa đầṳ ѵú đủ rồi,Vương Bân ngồi dậy Đường Mục cho rằng Vương Bân sẽ thả hắn,nhưng nam nhân đã tϊиɧ ŧяùиɠ thượng não làm sao sẽ thả hắn ra,Vương Bân nhanh chóng đem qυầи ɭóŧ Đường Mục cởi ra,bẻ ra hai chân chỉ thấy giữa hia chuyên nơi nguyên bản chỉ có ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ,phía dưới hai túi trứng được thay thế bằng một lỗ l*и nhỏ.
"Đừng nhìn!Cầu ngươi đừng nhìn....không cần......"bộ vị tư mật bị người khác ngoài lão công nhìn thấy khiến Đường Mục cảm thấy thẹn,nghĩ đến chút nữa phải trải qua cường bạo lại lâm vào thật sâu tuyệt vọng.
Vương Bân vươn hai ngón tay trực tiếp chọc vào lỗ l*и:"A.......đau quá.....ân......ân......"Đường Mục kêu lên đau đớn.
"L*и nhỏ thật khít,lão công ngươi bình thường không có ȶᏂασ ngươi sao,thật không tin được đây là l*и của người đã có chồng,ta cũng thật may mắn."
Vương Bân hai ngón tay không ngừng trong lỗ l*и khuấy đảo,một hồi niết đầṳ ѵú một hồi hung hăng miết mép l*и:"ưʍ..."Đường Mục ngậm chặt miệng không muốn đắp lại Vương Bân,hắn cùng Cố ngôn bình thường quan hệ thật không nhiều lắm,hơn nữa Cố ngôn bình thường trên giường sẽ cố kị cảm nhận của hắn chưa bao giờ bị ȶᏂασ thô bạo như vậy.
Bỏ thêm một ngón tay,bắt chước động tác rút ra rút vào chờ bốn ngón tay ra vào thông thuận,Vương Bân rút ngón tay,cởi bỏ quần bò cùng qυầи ɭóŧ lấy ra ©ôи ŧɧịt̠ bự màu sắc thâm tím,Đường Mục nhìn đến ©ôи ŧɧịt̠ bự thâm tím kêu lên:"không cần.......không cần....tránh xa ta một chút...."
Vương Bân đem thân mình Đường Mục kéo dậy,đầu ©ôи ŧɧịt̠ kề sát miệng l*и ma sát qua lại,Đường Mục cảm giác ©ôи ŧɧịt̠ gần lỗ l*и,lỗ l*и lại có điểm chảy ra nước:"Bảo bối,nhìn ta như thế nào ȶᏂασ ngươi."
"A"Đường Mục há to miệng,hắn cảm giác được một cỗ xé rách đau đớn,©ôи ŧɧịt̠ lớn ngang ngược mà ȶᏂασ vào lỗ l*и nhỏ hẹp,lấp đầy bên trong.Hắn chân chính bị một người không phải lão công cưỡиɠ ɠiαи,lỗ l*и ngậm ©ôи ŧɧịt̠ không phải của lão công.
"Mẹ nó thật sướиɠ......ha.....hút thật nhanh........"Vương Bân sau khi ȶᏂασ vào liền bắt đầu mạnh mẽ chọc ra rút vào,khi rút ra còn có thể thấy màu đỏ môi l*и,Đường Mục chậm rãi từ trong thống khổ cưỡиɠ ɠiαи cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ tê dại từ l*и truyền đến:"A.....a.....a.....ưʍ....thật sâu.....không....ưʍ......."
Thời điểm Vương Bân ȶᏂασ đến một chỗ gồ lên,thanh âm Đường Mục thay đổi cao vυ't"Á....a.......chỗ đó....không cần,,,,không cần chọc nơi đó........"kɧoáı ©ảʍ bén nhọn từ l*и nhỏ truyền đến,vặn vẹo thân mình muốn rời xa ©ôи ŧɧịt̠ đem đến cho mình kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt không chịu nổi.
"Xem ra là ȶᏂασ đến tao tâm ngươi rồi ra,hảo hảo hưởng thụ đi."Vương Bân đè lại eo nhỏ Đường Mục,hướng điểm gồ lên bên trong không ngừng chọc vào đè nghiến:"không.....a......ân........không cần.....quá sâu.......ô....."
Đường Mục sướиɠ đến mức ngẩng cao đầu,nước miếng không ngừng từ khóe miệng chảy ra:"Á......ưʍ....sướиɠ.....thật sướиɠ........sâu........quá.......ưʍ......không......đừng.....ngừng lại........."©ôи ŧɧịt̠ bự không ngừng ra vào l*и nhỏ,cánh mông trắng nõn cũng bị va chạm đến đỏ bừng.
"Đĩ nhỏ....ȶᏂασ chết ngươi......ha....ha....thật sướиɠ......"Vương Bân cảm giác được l*и nhỏ dột nhiên chặt lại,một dòng nước ấm nóng phun trên đầu ©ôи ŧɧịt̠ chính mình,trước người ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ không được động vào cũng phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c,cư nhiên bị ȶᏂασ đến cao trào a.Vương Bân hưng phấn càng hung ác va chạm tao tâm Đường Mục.
Đường Mục sau cao trào cả người vô lực nằm xoài trên mặt đất,phía sau ©ôи ŧɧịt̠ bự còn không ngừng ȶᏂασ vào lỗ l*и,kɧoáı ©ảʍ tiếp nối chồng chất,đột nhiên Vương Bân tốc độ đâm ra rút vào nhanh hơn,Đường Mục biết hắn muốn bắn:"đùng bắn vào bên trong.......đừng....cầu ngươi không cần bắn ở bên trong...."
Đường Mục hoảng sợ đẩy ra Vương Bân lại bị hắn gắt gao nắm chặt eo,rút ra chọc vào mấy chục cái hướng sâu bên trong hung hăng đỉnh bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào sâu bên trong,Đường Mục run lên một chút:"không"khóe mắt trào ra nước mắt.
Bắn tinh sau không có rút ra khỏi l*и nhỏ,Vương Bân hưởng thụ lỗ l*и sau cao trào co bóp mát xa ©ôи ŧɧịt̠ cự,nhìn đến mĩ nhân khóc thút thít hắn thế nhưng lại cương,rút ra chọc vào vài cái lại hung hăng bắt đầu một vòng ȶᏂασ làm mới.Cuối cùng Vương Bân đem Đường Mục ȶᏂασ từ phòng khách đến phòng bếp,từ phòng bếp đến phòng ngủ đến phòng tắm,tron nhà khắp nơi đều là dấu vết tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng dâʍ ɖị©ɧ.
Quay trở lại với Cố ngôn,kì thật từ lúc Vương Bân bắt đầu ȶᏂασ lão bà hắn,hắn đã có thể cử động nhưng không có đi ngăn cản bởi vì khi nhìn đến Đường Mục bị người khác cưỡиɠ ɠiαи hắn thế nhưng cương,hắn thế nhưng"cương"......
...Cố ngôn mở choàng mắt,nhìn chính mình thế nhưng nằm trên giường ở trong phòng ngủ,Đường Mục đang nằm trong l*иg ngực,nhìn khuôn mặt Đường Mục ngủ an tĩnh lại nhớ đến khuôn mặt dâʍ đãиɠ của hắn khi bị người khác cưỡиɠ ɠiαи,hắn cảm giác ©ôи ŧɧịt̠ dần dần cứng suy nghĩ như mở ra một thế giới mới.