Thẩm Bích Quân đang ôm Chu Dương thấy thế thì choáng váng.
Cô không kịp phản ứng lại, chẳng phải Chu Dương đã chết rồi sao? Sao sống lại rồi?
Nhưng thái độ lạnh lùng của anh lúc này giống như một người khác.
Thẩm Bích Quân cảm thấy rất lạ lẫm, dường như người mà mình đang ôm không phải Chu Dương, mà là một người đàn ông khác.
Sao lại thế này?
Chu Dương không để ý đến cô, mà chậm rãi đứng dậy.
"Chu Dương, Chu Dương! Chuyện này rốt cuộc là sao thế? Anh đừng dọa tôi thế chứ!", Thẩm Bích Quân hét lớn.
Nhưng Chu Dương vẫn không để ý tới cô, Chu Dương chỉ ngẩng đầu nhìn Hóa thân đạo trời đang lơ lửng trên không, sau đó cả người chậm rãi bay lên, đi tới trước mặt Hóa thân đạo trời.
"Cuối cùng anh cũng xuất hiện”, Hóa thân đạo trời nói.
"Đã lâu không gặp”, Chu Dương cũng thản nhiên nói.
Bây giờ, trông có vẻ hai người đang đứng nói chuyện với nhau trên không trung.
Một người đã từng là Hoàng đế tiên sư, người còn lại là người đàn ông có tên Chu Dương.
Nhưng trên thực tế, đây là cuộc chiến giữa hai tâm thức của nền văn minh.
"Từ bỏ đi, anh không thể thắng được tôi đâu", Hóa thân đạo trời nói: "Giằng co mấy chục nghìn năm, tôi đã chán ngấy rồi, vì sao anh không ngoan ngoãn đi chết đi?"
"Sao lại nói thế? Mới mấy chục nghìn năm thôi mà, trên thế giới này, có rất nhiều chuyện anh không thể hiểu được đâu”.
"Anh nghĩ mình nắm được đại đạo và phép tắc trong tay thì có thể hiểu được tất cả sao?", Chu Dương nói.
"Còn có chuyện gì là tôi không hiểu? Đại đạo phép tắc vốn chính là đại biểu cho tất cả, bao hàm tất cả, cũng giống như việc anh vĩnh viễn cũng không thể chiến thắng được tôi vậy”.
"Bởi vì tôi nắm trong tay tất cả, mà anh, chỉ là đánh cắp một phần lực lượng của tôi mà thôi”, Hóa thân đạo trời nói.
"Không, có một điểm mà vĩnh viễn anh sẽ không thể hiểu được, ví dụ như tình cảm của con người”.
"Con người có thể hiểu được phép tắc của anh, nhưng anh vĩnh viễn cũng không thể hiểu được tình cảm và cảm xúc của bọn họ là gì”.
"Mấy chục nghìn năm nay, dường như tôi đã tìm được cách có thể chiến thắng anh rồi”.
"Lần này, đối thủ của anh không phải là tôi, mà là người thanh niên tên là Chu Dương này”, Chu Dương nói tiếp.
Vừa nói dứt câu, đôi mắt anh lu mờ hẳn, cơ thể cũng hơi rũ xuống, nhìn như thể sắp ngã quỵ xuống dưới.
Nhưng ngay khi anh sắp ngã quỵ, anh lại mở mắt ra một lần nữa, lần này không phải là một đôi mắt lạnh lùng vô tình như khi nãy nữa, mà là ánh mắt tràn đầy phẫn nộ.
Cơ thể Chu Dương đột nhiên đứng thẳng lên, ngẩng đầu lên nhìn về phía Hóa thân đạo trời: "Chào anh!"
Hóa thân đạo trời híp mắt: "Tôi không hiểu được, cho dù anh để ý thức của người phàm này khống chế sức mạnh của anh, thì lại có thể làm được gì?"
"Sức mạnh thì cũng chỉ đến thế, khi phải đối diện với sức mạnh tuyệt đối thì tình cảm có ý nghĩa gì?"
"Ha ha, đừng nói nhảm nữa, có ý nghĩa gì hay không, anh đến thử một lần chẳng phải sẽ biết sao?"
Hai người rất nhanh lại lao vào chiến đấu.
Lần này, sức mạnh của hai bên khá cân bằng.
Có lẽ, Hóa thân đạo trời vẫn mạnh hơn một chút.
Vô vàn năng lượng điên cuồng hội tụ, sau đó nổ tung, nhưng hai người cũng không hề hấn gì.
Trận chiến của hai người, kéo dài ba ngày ba đêm.
Cuối cùng, Chu Dương không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi, anh bị thương.
Chiến đấu liên tục ba ngày ba đêm, cơ thể đã rất mệt mỏi, mặc dù trước đó cơ thể của anh tràn đầy năng lượng, đối phó quy tắc tự nhiên dễ như trở bàn tay, tưởng chừng như không gì không làm được.
Nhưng khi phải đối mặt với một đối thủ mạnh, áp lực của anh cũng lớn hơn nhiều.
Hóa thân đạo trời cũng có vẻ hơi mệt mỏi, nhưng trên mặt của hắn cũng không có bất kỳ biểu cảm khó chịu nào.
"Thứ như cảm xúc, chỉ có thể trở thành gánh nặng mà thôi", Hóa thân đạo trời nói: "Anh biết phẫn nộ, biết đau đớn, mà những tâm trạng này, đều sẽ ảnh hưởng đến từng động tác của anh, lãng phí năng lượng của anh”.
"Suy nghĩ dư thừa không quan trọng, không có trợ giúp gì trong chiến đấu”.
Nếu chỉ nhìn vào tình huống trước mắt, có vẻ như Hóa thân đạo trời nói rất đúng.
Sở dĩ Chu Dương đánh không lại hắn, một mặt nào đó, đúng là bởi vì cảm xúc kích động.
Cảm xúc phẫn nộ sẽ khiến một người mất đi khả năng phán đoán tốt nhất, lãng phí năng lượng không nên lãng phí.
"Anh không hiểu, bởi vì anh không có thứ này", Chu Dương lại nói tiếp: "Phán đoán là thứ không quan trọng, cái quan trọng nhất ở đây, tình cảm là một liều thuốc tinh thần!"
Liều thuốc tinh thần lại là gì? Hóa thân đạo trời không biết, hắn chỉ cần biết, Chu Dương không phải đối thủ của mình là được rồi.
Hai bên lại lao vào trận chiến một lần nữa, lại là năm ngày năm đêm trôi qua, lần này, cả hai bên đều đã chiến đấu tới mức như đèn sắp cạn khô dầu.
Nhưng Chu Dương bị thương lại càng nặng hơn, thậm chí ngay cả sức lực để duy trì trạng thái bay cũng không còn nữa, cơ thể lung lay sắp đổ.
"Tôi vẫn còn năng lượng, anh thua rồi”, Hóa thân đạo trời nói, đưa tay về phía trước và nắm lấy tóc Chu Dương, buộc anh ngẩng đầu lên.
"Thua hay không cũng không phải một mình anh nói là được!", Chu Dương cười khẩy trả lời.
Hóa thân đạo trời muốn đánh vào vị trí trái tim của anh, hai con ngươi của Chu Dương co lại, đột nhiên vươn tay về phía trước, anh cũng muốn bắt lấy năng lượng của hắn!
Chết chung sao? Hóa thân đạo trời cảm thấy đây là một việc làm không có lợi ích gì.
Do đó hắn né tránh, đồng thời cũng không tấn công Chu Dương nữa.
Nhưng tay của Chu Dương đột nhiên lại chuyển hướng sang bên cạnh, phán đoán chính xác động tác của hắn.
"Tôi vẫn luôn chờ đợi khoảnh khắc này đấy, anh biết không?", Chu Dương mỉm cười, mặc dù miệng dính đầy máu tươi, nhưng anh lại cười rất vui vẻ.
"Thật ra nhiều lúc, tôi đều có thể dự đoán được động tác tiếp theo của anh là gì, nhưng anh quá bình tĩnh, nên lúc ấy tôi cũng không hề có ý định đánh ra đòn trí mạng nhất”.
"Bởi vì tôi biết làm thế chẳng có ý nghĩa gì cả, đòn công kích trí mạng, nhất định phải chờ đến lúc chúng ta đánh đến hơi thở cuối cùng”.
"Nhưng anh lại không thể dự đoán được động tác của tôi, bởi vì tôi có cảm xúc, có lúc muốn chiến đấu sống còn với anh, nhưng có lúc sẽ cố ý lui lại để nghỉ ngơi lấy sức”.
"Giống như vừa nãy, nếu anh cũng có ý nghĩ chết chung với tôi, vậy thì tôi cũng không thể đánh trúng anh được, còn anh lại có thể gϊếŧ chết tôi dễ như trở bàn tay”.
"Đây chính là tác dụng của cảm xúc, hiểu chưa?", Chu Dương nói.
Hóa thân đạo trời há to miệng: "Nhưng cái này đâu có liên quan gì tới liều thuốc tinh thần mà anh nói?"
"Có lẽ cũng không liên quan, tự anh suy nghĩ lấy đi”, Chu Dương rút tay lại, hung hăng đạp một phát, Hóa thân đạo trời rơi xuống đất.
Một luồng sức mạnh vô hình từ trên người hắn bay lên rồi biến mất, Chu Dương biết, đó là đạo trời biến mất, còn thi thể nằm trên đất kia là Hoàng đế tiên sư.
Sau một lúc trầm mặc, bỗng nhiên Chu Dương ôm trán, cơ thể cũng rơi xuống đất.