Chu Dương đang đến gần với cái chết.
Đã không còn là vấn đề hồi phục vết thương nữa, đòn tấn công của Hoàng đế tiên sư đẩy nhanh Chu Dương đến cái chết, anh đã không có khả năng sống sót.
Chu Dương mở to hai mắt, lúc này thời gian trôi qua càng chậm.
Anh cảm thấy cơ thể dần mất đi sự sống, mở to mắt nhìn thế giới muôn màu trước mặt biến thành trắng đen, mấp máy khóe miệng muốn nói điều gì nhưng cuối cùng không thể nói ra.
Đây là cái chết sao? Thì ra chết là một chuyện nhẫn tâm như vậy.
Ánh mắt của Hóa thân đạo trời vẫn lạnh lùng, hắn chậm rãi thu cánh tay dính đầy máu của Chu Dương.
Nhìn Chu Dương giống như con diều đứt dây rơi xuống đất.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh.
Cách đây không lâu, nhóm Liên quân võ đạo sôi sục bầu nhiệt huyết đột nhiên im lặng không tiếng động.
Đến trụ cột tinh thần của bọn họ bị gϊếŧ hời hợt như vậy.
Thì họ thật sự có khả năng chiến thắng sao?
Thì ra, Hóa thân đạo trời không phải đánh không lại, mới nói nhảm và không gϊếŧ bọn họ.
Đạo trời chẳng qua đang trừng phạt nghiệp chướng của bọn họ.
Tội của bọn họ không đáng chết nên đạo trời mới buông tha, thế nhưng bây giờ đạo trời đã quyết tâm gϊếŧ chết bọn họ, tính mạng của họ lúc này dường như rất mong manh.
Ngay cả Chu Dương là tối thượng hoàng đế duy nhất trong loài người cũng bị gϊếŧ trong chớp mắt!
“Sao, sao có thể như vậy…”, có người lẩm bẩm một mình.
“Điều này không đúng, giờ nên chiến đấu thế nào đây?”
Ý chí chiến đấu của Liên quân võ đạo vừa mới khơi dậy lúc nãy, bây giờ bị quét sạch toàn bộ.
Mặc dù Chu Dương nói rất rõ, dù sao bọn họ sắp mất đi tất cả rồi, không nên buông thả mọi thứ mà phải cố hết sức răn đe Hóa thân đạo trời.
Nhưng tình hình trước mắt, bọn họ lấy cái gì răn đe người ta?
Không bằng ngoan ngoãn đợi chết.
Dưới sức ép tuyệt đối, đa số lựa chọn từ bỏ.
Vùng vẫy trong đau khổ còn không bằng cái chết vui vẻ.
Văn minh gì, lợi ích gì, trả thù gì, có liên quan gì đến bọn họ chứ?
Dù sao sau khi chết, cũng không còn ý thức được bất kì điều gì.
Loại suy nghĩ này một khi nảy sinh sẽ khiến những người này mất đi ý chí chiến đấu.
“Bỏ đi, đến hoàng đế cũng chết rồi, chúng ta còn tranh đấu làm gì?”, người đầu tiên vứt bỏ vũ khí.
Sau đó mọi người từ bỏ, toàn bộ Liên quân võ đạo giống như đám tượng gỗ đần độn, nhìn chằm chằm vào Hóa thân đạo trời cũng không hề có suy nghĩ phản kháng.
“Nền văn minh của loài người chính là một vật ô uế, không nên tồn tại trên thế giới!”, lúc này Hóa thân đạo trời lại nói.
“Nhân danh thần linh thực hiện phán xét với các người”.
“Các người có ý kiến không?”
Không ai nói gì.
Vì bọn họ đã tuyệt vọng.
Trong bầu không khí tuyệt vọng này, Hóa thân đạo trời lại đưa một tay ra.
“Cây thương* phán quyết!” (*cây thương: một loại vũ khí nhọn dài).
Những cây thương có năng lượng khổng lồ dần dần tập hợp lại thành hình.
Hóa thân đạo trời khẽ giơ tay, một cây thương dài lập lòe rực rỡ bay về Liên quân võ đạo.
Cây thương dài lại biến hóa huyền hảo thành vô số cây thương nhỏ, đâm vào hơn một trăm tiên sư đang lơ lửng trên trời.
Cây thương phán quyết không cố ý nhắm vào người nào, mà lại nổ tung trong nhóm Liên quân võ đạo.
Năng lượng cuốn sạch tất cả Liên quân võ đạo.
Sau thời khắc này, khói bụi tản đi, nhóm Liên quân võ đạo đột nhiên trở nên yếu ớt, chiến trường hỗn loạn.
Có thể có người sống nhưng cũng không khác người chết là mấy.
Hầu hết Liên quân võ đạo đều bị bỏ mạng trong đòn tấn công trí mạng này.
Một tiếng ho yếu ớt trong chiến trường truyền đến, đó là âm thanh cuối cùng của một người còn sống.
Thẩm Bích Quân còn sống, vì lúc Chu Dương chưa chết, Liên quân võ đạo còn ý chí chiến đấu, có người đưa cô ấy đến một nơi rất xa.
Thẩm Bích Quân chỉ là một người bình thường, mọi người biết cô ấy không có năng lực chiến đấu, nên phái một tông sư võ giả đưa cô ấy ra khỏi chiến trường.
Lúc này, Thẩm Bích Quân tỉnh lại do tiếng nổ đánh thức.
Đây là đâu?
Thẩm Bích Quân mơ hồ nhớ ra.
Mặc dù cô hơi choáng váng, vì sức mạnh linh hồn quá yếu ớt, không thể tỉnh lại nhưng cô ấy vẫn có thể cảm nhận được thế giới bên ngoài.
Cô ấy nhớ ra tất cả mọi chuyện, từ lúc mình rời khỏi công ty Danh Dương, theo Bát gia đến thế giới nhỏ, nhận lời ở nhờ của người phụ nữ kia.
Đến hôm nay Chu Dương đến cứu cô, một trận chiến lớn chưa từng có bắt đầu bùng nổ.
Trong lòng của cô ấy đột nhiên hoảng loạn.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Bây giờ tình hình trận chiến như thế nào? Chu Dương còn sống không?
Vị trí chiến trường cách cô ấy không quá xa, ở đây hoàn toàn có thể cảm nhận được tình hình trận chiến.
Thẩm Bích Quân bắt đầu chạy nhanh về phía chiến trường.
Cô ấy muốn tìm Chu Dương, xem rốt cuộc anh thế nào rồi?
Nhưng trong lòng cô ấy lại có một dự cảm không rõ ràng, giống như nếu cô không chạy nhanh hơn, thì mãi mãi không thể gặp lại Chu Dương.
“Chắc chắn đuổi kịp! Chu Dương! Nhất định phải đợi tôi!”
“Anh liều mạng cứu tôi, nhưng bây giờ tôi đã quay về, anh tuyệt đối không được chết!”
Thẩm Bích Quân vừa nghĩ, vừa liều mạng đuổi đến chiến trường.
Bên phía chiến trường, Hóa thân đạo trời lạnh lùng nhìn Liên quân võ đạo còn sống ở dưới chân.
“Các người làm trái ý đạo trời, không thể tha thứ, chuẩn bị đón nhận trừng phạt đi!”
“Khốn nạn, chúng ta không phải vẫn đang nhận trừng phạt sao? Tên này rốt cuộc đang nói nhảm gì vậy?”, có người cười gượng nói.
Nhưng bọn họ chỉ có thể ôm nỗi tức giận, không thể phản kháng.
Trong lòng bọn họ thậm chí đang nghĩ, nếu đòn tấn công vừa nãy gϊếŧ chết mình thì tốt biết bao.
Đã sẵn sàng chết, bây giờ vẫn phải chết lần thứ hai.
Thật sự hài hước.
Hóa thân đạo trời đưa tay về phía trước: “Đạo trời giam cầm!”
Những người còn sống kia đột nhiên bị một bàn tay vô hình bắt lấy, sau đó chầm chậm lơ lửng giữa không trung, đến trước mặt Hóa thân đạo trời.
“Phán quyết!”
Hóa thân đạo trời lại lên tiếng, một luồng sức mạnh vô hình bùng nổ từ bên trong cơ thể của những người còn sống ở Liên quân võ đạo.
Máu tươi chảy ra, những người còn sống há to mồm, ánh mắt dần dần mất đi thần sắc.
Hóa thân đạo trời giơ ngón tay chỉ xuống dưới ra dấu, nhóm Liên quân võ đạo từ từ rơi xuống.
Lúc này, toàn bộ nền văn minh siêu hình học và Liên quân võ đạo bị tiêu diệt.
Chiến trường yên lặng, chỉ có Thẩm Bích Quân ở đằng xa còn đang chạy như bay đến đó.
Cô ấy đã hết hơi, chạy đến khô cả miệng, chân tay mềm nhũn nhưng cô vẫn không dừng lại, thậm chí tốc độ không hề giảm, cô ấy nghĩ mình vẫn còn việc phải làm nhưng chưa làm xong.