Phong gia trả lời rất đơn giản, cũng rất khiêm tốn.
"Cậu cũng đã tiếp xúc đến những thứ như đạo trời rồi, nếu so sánh thì hiểu biết của tôi về đạo chắc chắn còn thua xa cậu”.
"Dường như cậu đang phải cân nhắc vấn đề trên phương diện vĩ mô liên quan đến toàn nhân loại, mà tôi thì không đạt tới cấp bậc giống như cậu, có một câu nói rất hay, vị trí ở đâu thì trách nhiệm ở đấy”.
"Tôi chưa từng đứng ở vị trí của cậu, cho nên cũng không thể cân nhắc vấn đề từ góc độ của cậu được, tôi chỉ có thể đứng ở góc độ của mình đến nói chuyện”.
"Mà đứng ở góc độ của tôi, thì không liên quan gì đến đạo trời cả, không phân biệt đúng sai, trái tim chính là con đường, tôi nghĩ thế nào sẽ làm thế ấy, bởi vì đây chính là tôi, tôi là một hoàng đế võ giả, có sự kiêu hãnh của mình, tôi sẽ không vì những nhân tố bên ngoài tác động mà thay đổi suy nghĩ của mình”.
Phong gia thản nhiên nói, thái độ rất chân thành.
Ông ấy không phán xét đúng sai, bởi vì ông ấy đã nói rất rõ ràng, Chu Dương cũng không nhất định là sai, mà là bởi vì cấp độ của Chu Dương cao hơn ông ấy, vị trí hai người khác nhau, cho nên cách đánh giá vấn đề cũng khác nhau.
Nhưng những gì ông ấy nói lại khiến Chu Dương suy nghĩ sâu xa.
Thật ra trước đây Chu Dương cũng nghĩ giống Phong gia.
Anh không quan tâm cách nhìn của người khác, cũng không quan tâm chuyện mình làm là đúng hay sai, bởi vì trong nội tâm của anh tự có một tiêu chuẩn riêng, đồng thời cũng có nguyên tắc của riêng mình.
Trái tim chính là con đường, từng có lúc, anh cũng dựa theo ý nghĩ của mình để tạo ra cái gọi là con đường của riêng bản thân.
Nhưng giống như Phong gia nói, theo sự thay đổi vị trí của anh, suy nghĩ của anh cũng bắt đầu thay đổi.
Thế nhưng, như thế có đúng không?
Cái gì là không quên trái tim lúc ban đầu?
Cái gì là giữ vững con đường của chính mình?
Bây giờ Chu Dương thay đổi như thế này, cũng đâu khác gì những hoàng đế võ giả đã biến thành những người chỉ biết đến lợi ích ở thế giới tục?
Tất cả đều là thay đổi vì phải đối mặt với áp lực của hiện thực mà thôi.
Nguy hiểm thật, suýt nữa đã từ một thanh niên biến thành ông chú sa đọa rồi.
Chu Dương quyết định không tự biện minh cho mình nữa.
Cái gì mà vị trí thay đổi cho nên góc độ nhìn nhận cũng thay đổi?
Nói thẳng ra là do mình do dự, chịu thua hoàn cảnh mà thôi.
Con đường cơ bản nhất là phải nhìn nhận vào bản chất của vấn đề!
Trái tim nhiệt huyết của một thiếu niên, trái tim hoàng đế của một người vừa mới đột phá hoàng đế võ giả, đó mới là chân thật nhất!
Chu Dương đã hiểu rõ tất cả.
"Phong gia, ly rượu này, tôi nhất định phải mời ông!", Chu Dương nghiêm túc nói.
Giúp Chu Dương vượt qua một ngưỡng cửa lớn như thế, Phong gia xứng đáng nhận ly rượu này của anh.
Cứ như vậy, ba người Chu Dương, Phong gia và Chu Minh, ở trong Thí Phong Các uống một trận say mèm.
Không thể không nói, món vịt quay của thủ đô thật sự rất đặc biệt, Chu Dương chưa từng được ăn món vịt quay nào chính hiệu như thế.
Nước chấm thì tạm thời không nói, dù sao nước tương dù có ngon thế nào đi nữa, chính hiệu thế nào đi nữa thì cũng không hẳn sẽ hợp với tất cả mọi người, bởi vì mỗi người có một khẩu vị khác nhau.
Nhưng món vịt quay này về cả cách trình bày hay chất lượng đều là vô địch thiên hạ.
Cái gì gọi là béo mà không ngấy? Cái gì gọi là ngoài giòn trong mềm?
Thậm chí Chu Dương còn bắt đầu hoài nghi hai câu này được sinh ra là để miêu tả món vịt quay thủ đô này.
Nếu như không phải dùng để hình dung vịt quay thủ đô, thì hai câu này để làm gì?
Còn món ăn nào càng thể hiện đúng hai câu này hơn món vịt quay thủ đô này sao?
Rượu thơm mồi ngon, ba người ăn uống khoảng chừng ba tiếng sau, Chu Dương và Chu Minh mới say khướt về tới Chu gia.
"Anh Dương, lúc nãy anh với Phong gia ngồi đó thì thầm cái gì thế, tôi nghe mà chả hiểu gì cả”, Chu Minh hỏi.
Thật ra cảnh giới lúc này của Chu Dương và Chu Minh có thể uống ngàn chén không say, nhưng đó là vì bọn họ dùng chân khí trong người mình để hóa giải nồng độ cồn trong máu.
Nhưng uống rượu là để vui vẻ, nếu như hóa giải hết rượu đi thì còn uống làm gì? Uống nước lọc đi cho nhanh!
Cho nên hai người đều áp chế tu vi, giống như một người bình thường để uống một trận cho đã.
Thế cho nên cả hai người đều uống say, trong lúc mọi người uống rượu, lúc Chu Dương và Phong gia thảo luận những chuyện liên quan đến đạo trời, đến trái tim của một con người, Chu Minh cũng không nói gì.
Một là hắn không hiểu, hai là bởi vì hắn cũng chẳng hứng thú với mấy chuyện này cho nên cũng không xen vào.
Nhưng sau khi uống rượu, Chu Minh lại nhớ ra nên mới hỏi: "Mặc dù tôi không hiểu hai người nói gì, nhưng tôi có cảm giác hình như anh đang có chuyện gì phiền não đúng không, anh Dương?"
"Anh định giải quyết chuyện đó như thế nào? Mà rốt cuộc là có chuyện gì? Anh gặp phải chuyện gì khó khăn à?"
Trong mắt Chu Minh, Chu Dương gần như là vô địch thiên hạ, cho nên hắn không hiểu được, trên đời này, còn có chuyện gì mà Chu Dương không giải quyết được sao?
Trước đó Chu Dương cũng chưa từng nhắc đến chuyện Thẩm Bích Quân với Chu Minh.
Bây giờ rượu vào lời ra, Chu Dương đã kể hết câu chuyện giữa mình và Thẩm Bích Quân với hắn.
Sau khi nghe xong, Chu Minh khá bất ngờ, lắc đầu một cái, trong nháy mắt hóa giải hết rượu, tỉnh táo lại.
"Còn có chuyện như thế sao?", Chu Minh không dám tin nói: "Ý anh là, đạo trời dùng thủ đoạn khiến người bạn kia của anh biến mất ư?"
"Xóa bỏ ký ức của tất cả mọi người, tìm một người hoàn toàn xa lạ để thay thế người đó?"
Chu Dương khẽ gật đầu: "Đúng vậy”.
"Thật sự quá là vi diệu, đây rốt cuộc là loại sức mạnh gì, hoá ra, vận mệnh của một con người, cũng có thể bị đạo trời thay đổi sao?", Chu Minh cảm thán.
Khiến một người hoàn toàn biến mất, loại sức mạnh này nghe thôi cũng thấy hết sức kinh khủng.
Nhưng nếu như đạo trời làm chuyện này, thì nghe lại vẫn có vẻ khá hợp lý.
"Chuyện này nếu không phải anh nói, đánh chết tôi cũng không tin, chủ tịch của công ty Danh Dương hóa ra lại là người có tên là Thẩm Bích Quân”.
"Nhưng tôi nhớ rất rõ, chủ tịch của công ty Danh Dương từ trước đến giờ vẫn luôn là Lâm Tử Ngọc mà”, nghĩ tới đây Chu Minh lại thấy nhức đầu, cảm thấy thế giới quan của mình như muốn sụp đổ.
"Anh Dương, anh định làm gì? Đυ.ng phải đối thủ như vậy, anh thật sự có cơ hội thắng sao?"
"Đừng nói là đến lúc đó ngay cả anh cũng biến mất, sau đó toàn thế giới, bao gồm cả tôi cũng cho rằng anh chính là Chu Cẩu Đản đấy nhé”.
"Có ai hỏi thiếu gia thiên tài của Chu gia chúng ta là ai, chúng tôi đều nói là Chu Cẩu Đản, anh nói anh là Chu Dương, chúng tôi sẽ sẽ hỏi Chu Dương là ai”.
"Cảnh tượng ấy, nghĩ thôi đã thấy kinh khủng rồi".
Đây chính là một chuyện rất là vi diệu, Chu Dương mỉm cười, hờ hững nói: "Không cần lo lắng quá, thứ như đạo trời này, nhìn qua thì có vẻ rất mạnh, nhưng trên thực tế cũng không phải là vô địch”.
"Ví dụ như, tôi không hề quên Thẩm Bích Quân”.