Có thể nói rằng Chu Dương không có thiện cảm với Chu gia.
Nói ra thì Chu gia thực sự không hề nợ anh thứ gì.
Cho dù là việc sinh anh ra sau đó bỏ mặc, anh không hề quan tâm, cũng không hề oán hận bọn họ.
Anh chính là một người như vậy, trong lòng có sự kiêu ngạo cực lớn.
Sự kiêu ngạo của anh không cho phép bản thân anh tính toán những chuyện nhỏ nhặt, chẳng qua chỉ là bị bỏ rơi thôi mà, sau khi bỏ rơi cùng lắm là không còn quan hệ, không ai nợ ai là được rồi, không cần phải oán hận lẫn nhau.
Thậm chí sau khi Chu Hằng Thiên bí mật đưa cho anh hai mươi triệu, Chu Dương còn cảm thấy biết ơn.
Ơn nghĩa này không đồng nghĩa với việc anh phải hết lòng đi theo Chu gia, hoàn toàn bán tính mạng của mình cho Chu gia.
Anh dự định trả lại hai trăm triệu cho Chu gia.
Như vậy hai bên sẽ không ai nợ ai.
Nhưng có một điểm vô cùng quan trọng, Chu gia nhất định phải có một lời giải thích với mẹ của anh.
Nếu như không có, anh sẽ không tha thứ cho Chu gia.
Vì vậy anh đã thành lập tập đoàn Chu Thị ở thủ đô, mục đích thực sự cũng là để thay thế Chu gia, ép Chu gia đến tận cửa xin lỗi anh.
Các ông không phải là gia tộc đứng đầu trong bốn gia tộc lớn sao? Vậy thì tôi sẽ tạo ra một thế lực còn lớn mạnh hơn Chu gia của các ông, hơn nữa cũng tên là tập đoàn Chu Thị.
Để tôi xem xem các ông còn mặt mũi nào ở thủ đô nữa hay không!
Đây là dự định ban đầu của Chu Dương, nhưng bố của anh cũng đã dự tính được điều này, khi tập đoàn Chu Thị mới phát triển được một nửa đã gặp phải một số khó khăn, bốn gia tộc lớn chủ động tìm đến tận cửa.
Lúc này Chu Dương cần phải đích thân ra tay.
Không cần phải làm cho tập đoàn Chu Thị đạt đến trình độ cao nhất nữa, bây giờ Chu Dương hoàn toàn có thể đánh bại bốn gia tộc lớn.
Chỉ cần bọn họ dám xuất hiện, anh sẽ khiến bọn họ hối hận.
Chu Dương lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đám người ở trước mặt: "Nói đi, các ông còn có thủ đoạn gì nữa?".
"Đem hết ra đi".
"Gia chủ của bốn gia tộc lớn? Ba hoàng đế võ giả? Thật phô trương".
"Nếu hôm nay tôi giữ toàn bộ các ông lại, ông nói xem bố cục của thủ đô sẽ thay đổi thế nào?"
Giọng nói của Chu Dương rất bình tĩnh, những lời nói này hoàn toàn không mang ý uy hϊếp.
Nhưng gia chủ của bốn gia tộc lớn sau khi nghe xong lại âm thầm nuốt nước bọt.
Chu Dương thật sự có năng lực giữ bọn họ ở lại sao?
"Đừng, đừng", gia chủ Đệ Ngũ là người trước đó hung hăng nhất, bây giờ lại là người nhận sai nhanh nhất: "Cái, cái đó, Chu tiên sinh à, lần này là do chúng tôi đường đột".
"Cậu bỏ qua cho chúng tôi một lần, chúng tôi đảm bảo sau này sẽ không gây rắc rối của tập đoàn Chu Thị nữa".
Gia chủ của gia tộc Đệ Ngũ vội vàng nói.
Đùa gì chứ, còn gây rắc rối sao, bây giờ ngay cả giữ được mạng bọn họ cũng đang phải vất vả đây!
Trên gương mặt của Chu Dương thoáng qua sự giễu cợt: "Thật sao? Như thế thì tập đoàn Chu Thị của tôi có thể thay thế địa vị của bốn gia tộc lớn các ông rồi đúng không?"
"Thần thoại thống trị thủ đô hàng trăm năm của các ông sắp phải kết thúc rồi, các ông cam tâm sao?"
Chuyện này đối với bốn gia tộc lớn mà nói quả thật khó có thể chấp nhận được.
Nhưng kể cả không thể chấp nhận cũng phải chấp nhận.
Tình hình bây giờ đã rõ ràng như thế rồi, đừng nói bọn họ chỉ phái ra ba hoàng đế võ giả, vẫn chưa dùng hết sức lực, cả bốn gia tộc lớn liên thủ sẽ có tổng mười hoàng đế võ giả.
Nhưng cho dù bọn họ có phái ra hết các hoàng đế võ giả cũng chỉ có thể bị đánh bại mà thôi.
Đối mặt với sức mạnh tuyệt đối trước mắt, bọn họ không cam tâm thì có thể làm gì chứ?
Vấn đề này không hề liên quan đến việc bốn gia tộc lớn bọn họ có cam tâm hay không.
Có một số vấn đề không phải chỉ cần xem tâm trạng của bọn họ là có thể giải quyết.
Vì vậy gia chủ Đệ Ngũ cười gượng và nói: "Chu tiên sinh, cậu nói đùa rồi, chuyện này cậu còn cần phải suy nghĩ đến cảm nhận của chúng tôi sao?"
"Cậu cứ yên tâm đi, từ nay về sau bốn gia tộc lớn chúng tôi đảm bảo sẽ không gây rắc rối cho cậu thêm nữa, cậu thấy sao?"
"Ồ, là thế à", Chu Dương gật đầu.
Sau đó đột nhiên chuyển chủ đề: "Hóa ra là như vậy, các ông có cảm thấy bản thân mình vĩ đại không?"
"Khá hào phóng đấy chứ, từ nay trở về sau không đến gây rắc rối cho tập đoàn Chu Thị của chúng tôi nữa, đây không phải là một ân huệ lớn với chúng tôi hay sao?"
"Cái này...", gia chủ Đệ Ngũ nói không nên lời.
Ông ta đã biết Chu Dương sẽ không dễ dàng gì mà bỏ qua cho mình.
Nói thẳng ra quả thật là bọn họ đã chọc giận Chu Dương trước.
Chọc giận đối phương sau đó phát hiện ra sự việc không đúng liền lập tức muốn toàn mạng rút lui sao?
Trên đời có chuyện tốt như vậy sao, nếu như có thì mỗi một kẻ xấu đều có thể trắng trợn mà gây hấn rồi.
Trả giá là điều tất yếu, chỉ có điều gia chủ Đệ Ngũ thật sự không biết bây giờ bản thân có thể lấy ra thứ gì mới có thể khiến Chu Dương hài lòng.
Người thanh niên trước mặt này là người đứng ở trên đỉnh của thế giới.
Có thể đánh bại hoàng đế võ giả, trên thế giới này còn có thứ gì cậu ta không có được?
Bốn gia tộc lớn ở trước mặt cậu ta giống như một đứa em trai nhỏ bé, bọn họ có gì có thể lấy ra để chống đối Chu Dương chứ?
Vì vậy gia chủ Đệ Ngũ chỉ có thể giữ im lặng.
Chu Dương hờ hững cười một tiếng: "Được rồi, thật ra tôi không có hứng thú với các ông".
"Chuyện xử phạt các ông để sau rồi tính, nếu như biểu hiện của các ông tốt, có lẽ tôi cũng sẽ quên đi chuyện này".
Bốn gia tộc lớn vừa nghe lập tức vô cùng vui mừng.
Đây quả thật là nhân vật lớn.
Đối xử với bốn gia tộc bọn họ qua loa như vậy nhưng bọn họ lại không hề thấy bất mãn, ngược lại còn cảm thấy bản thân chiếm được lợi ích rất lớn.
Cho rằng đây là ân huệ mà Chu Dương cho bọn họ.
"Cảm ơn Chu tiên sinh", gia chủ Đệ Ngũ dẫn đầu, gia chủ của hai gia tộc khác cũng lần lượt khom người với Chu Dương thể hiện sự kính trọng: "Nếu sau này Chu tiên sinh có gì giao phó, bốn gia tộc lớn của chúng tôi dù thế nào cũng sẽ cam tâm tình nguyện nghe theo!"
Chu Dương không để tâm đến việc đây rốt cuộc có phải một lời nói khách sáo hay không.
Anh liếc nhìn Chu Hằng Thiên.
Chu Hằng Thiên vừa rồi không xin lỗi với ba vị gia chủ của ba gia tộc kia mà nhìn Chu Dương chằm chằm.
"Hôm nay tôi có một yêu cầu duy nhất, kể từ giờ phút này xóa sổ Chu gia, tôi muốn nhìn thấy Chu gia tan rã, ông thấy có thích hợp không?", Chu Dương hỏi.
Gia chủ của ba gia tộc lập tức sững sờ.
Hóa ra đây mới là mục đích của Chu Dương.
Mặc dù Chu Dương tha cho bọn họ nhưng ánh mắt vẫn nhằm vào Chu gia.
Lúc này ba người đột nhiên do dự.
Bốn gia tộc lớn là đồng minh.
Nhưng có một câu nói rất hay, trên thế giới này không có bạn bè tuyệt đối, chỉ có lợi ích là mãi mãi.
Bốn gia tộc lớn thành lập liên minh là bởi vì giữa bọn họ có lợi ích chung.
Nhưng bây giờ không giống như vậy nữa, gặp phải Chu Dương, tuyệt đối chỉ có một chữ "chết".
Trong hoàn cảnh như vậy, bọn họ còn cần thiết đứng cùng một phe với Chu gia nữa sao?