Trên thực tế, bây giờ Chu Dương cũng thừa sức xé rách không gian, nhưng anh vẫn không biết nên làm như thế nào.
Thẩm Bích Quân cũng không hiểu chuyện này, vì vậy cô đã gọi hội trưởng lão tới.
Một ông già râu trắng dẫn Chu Dương đi ra ngoài.
Trước khi đi, ông già râu trắng nhìn Chu Dương một cái, trầm ngâm nói: "Tối thượng hoàng đế?"
Chu Dương gật đầu.
Anh không hiểu tối thượng hoàng đế rốt cuộc là cái gì, nhưng anh biết thực lực của mình đã được đột phá.
Còn người bên cạnh đều cho rằng cảnh giới của anh đã là tối thượng hoàng đế, cho nên anh cũng thừa nhận cảnh giới của mình là tối thượng hoàng đế.
“Lại là một tối thượng hoàng đế, liệu cậu có phải là hy vọng của thế giới siêu hình học không?”, ông già lại thở dài đầy ẩn ý.
“Ý của ông là?”, Chu Dương sửng sốt, anh luôn cảm thấy hình như có ẩn ý gì đó trong lời nói của ông ta.
Hóa ra trong khái niệm siêu hình học hiện nay, tối thượng hoàng đế chính là vị cứu tinh của toàn bộ siêu hình học.
Theo như sự tu luyện bình thường, cảnh giới bên trên hoàng đế võ giả sẽ là tiên sư.
Hầu như tất cả mọi người đều làm như vậy.
Nhưng sau khi đột phá tới mức tiên sư, chỉ có thể có nghĩa là thực lực của mình đã tăng lên mà thôi.
Điều đó không có bất kỳ sự giúp ích nào đối với nền văn minh của siêu hình học.
Bởi vì bạn là người lĩnh hội các quy luật của tự nhiên, cho dù bạn có trở nên mạnh mẽ đến đâu, bạn cũng sẽ dễ dàng bị đạo trời gϊếŧ chết.
Nhưng hoàng đế võ giả thì khác.
Đó là cảnh giới chỉ có thể dựa vào chính sức lực của mình.
Có điều sức mạnh của hoàng đế võ giả quá yếu.
Tuy rằng trên lý thuyết có thể chống lại đạo trời, nhưng bởi vì thực lực quá yếu, cuối cùng cũng chỉ là con số không.
Chỉ có tối thượng hoàng đế mới là sự đột phá bên trên hoàng đế võ giả nhưng vẫn là cảnh giới của người trần tục.
Vị hoàng đế thực sự của người phàm trần này chính là tối thượng trong các hoàng đế!
Tiềm lực của tối thượng hoàng đế là vô hạn, cho nên thiên tài được mong đợi ở thế giới nhỏ, thiên tài có thể gϊếŧ chết Hoàng đế tiên sư và đạo trời chắc chắn cũng phải là tối thượng hoàng đế.
Nghe vậy, Chu Dương xấu hổ gãi đầu: "Thực ra tôi từng giao đấu với người kia rồi, nhưng không đánh thắng”.
Chu Dương thấy hơi xấu hổ khi được ông già này khen ngợi như vậy, cho rằng anh chính là hy vọng của cả thế giới nhỏ.
Nên anh có gì nói nấy.
Ông già cũng không để tâm đến điều đó, ông ta nói: "Chuyện này không quan trọng, dù sao cậu cũng chỉ vừa mới đột phá thôi, đây là chuyện bình thường."
"Vấn đề tôi đang xem xét thực sự là một điểm quan trọng khác".
Năm trăm năm trước, tức là năm mà Hoàng đế tiên sư vừa mới bị thiên đạo nhập thể, thực ra trong thế giới nhỏ đã có một tối thượng hoàng đế tồn tại.
Hơn nữa vị tối thượng hoàng đế đó đã đột phá hơn ba trăm năm rồi.
Cảnh giới của ông ta khá ổn định, hơn nữa thực lực gần như đã đạt tới đỉnh cao nhất định, trước khi Hoàng đế tiên sự bị đạo trời chiếm đoạt, tối thượng hoàng đế lúc đó là bất khả chiến bại trong thế giới nhỏ.
Nhưng với tình hình đó, cuộc chiến của ông ta với Hoàng đế tiên sư vẫn không kéo dài nổi ba ngày.
Chỉ trong hai ngày hai đêm, đến ngày thứ ba, vị tối thượng hoàng đế đó đã thất thủ.
Sự việc này là một tia hy vọng và cũng là nỗi tuyệt vọng đối với thế giới nhỏ lúc bấy giờ.
Tiên sư sẽ không bao giờ có thể đấu lại được Hoàng đế tiên sư, bởi vì trong quá trình chiến đấu, tất cả các quy luật tự nhiên mà bạn lĩnh hội được, Hoàng đế tiên sư đều biết rõ như lòng bàn tay.
Cảm giác này giống như bạn đang cầm một quả bom trong tay nhưng công tắc lại nằm trong tay đối phương vậy, hoặc là bạn ném quả bom ra ngoài không dùng nữa, hoặc quả bom sẽ không giúp ích được gì cho bạn cả.
Vì vậy, cho dù tiên sư có mạnh mẽ đến đâu, cũng chỉ có thể cúi đầu trước Hoàng đế tiên sư mà thôi.
Chỉ có tối thượng hoàng đế mới có thể chống lại Hoàng đế tiên sư.
Đây là cái gọi là hy vọng.
Về phần tuyệt vọng, tối thượng hoàng đế là thiên tài tuyệt thế, tài năng có thể gọi là vô tiền khoáng hậu, sức mạnh vô song, nhưng một thiên tài như vậy, sau khi đột phá đến tối thượng hoàng đế ba trăm năm, vẫn không phải là đối thủ của Hoàng đế tiên sư.
Trong hội trưởng lão của thế giới nhỏ, hoàn toàn không thể tưởng tượng được rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể đánh bại được Hoàng đế tiên sư.
Lẽ nào phải đợi đến khi xuất hiện một tối thượng hoàng đế, sau đó lại đợi tối thượng hoàng đế này tu hành một ngàn năm nữa sao?
Nhưng tu luyện ngàn năm rồi mà vẫn không đánh được thì phải làm sao?
Lại chờ đợi tối thượng hoàng đế tiếp theo ư?
Đến lúc đó e rằng văn minh siêu hình học đã bị diệt vong rồi!
Hơn nữa, luật lệ trong thế giới nhỏ hiện tại hoàn toàn không coi hoàng đế võ giả là con người, luôn tìm đủ mọi cách để xóa bỏ phẩm giá của hoàng đế võ giả. Trong tình cảnh này, ngay cả khi có sự đột phá của hoàng đế võ giả, e rằng cũng chỉ có thể đột phá thành tiên sư, hoàn toàn không có khả năng trở thành tối thượng hoàng đế.
Lý do chính khiến nền văn minh siêu hình học hiện tại có thể tồn tại là do tâm thức của Hoàng đế tiên sư vẫn chưa bị xóa sổ hoàn toàn.
Vì vậy, hắn sẽ không cho phép đạo trời làm một chuyện như tiêu diệt toàn bộ nền văn minh siêu hình học.
Hai bên cứ như vậy lâm vào thế bế tắc.
Nhưng có một điều chắc chắn rằng, uy lực của đạo trời đang dần tăng lên, tâm thức của bản thân Hoàng đế tiên sư cũng ngày càng yếu đi. Không ai biết hắn còn có thể cầm cự được bao lâu. Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Đợi đến khi vị Hoàng đế tiên sư này hoàn toàn hóa thân vào đạo trời, đó cũng chính là lúc thế giới nhỏ bị diệt vong.
“Dù thế nào đi nữa, tuy rằng hy vọng rất mong manh, nhưng có thể coi cậu chính là hy vọng cuối cùng của chúng tôi”, ông già thở dài nói: “Cái giá mà hai vợ chồng cậu phải trả cho thế giới siêu hình của chúng tôi là quá nhiều, coi như chúng tôi nợ các cậu".
"Nếu có yêu cầu gì, xin hãy đề cập với trưởng lão của chúng tôi".
“Cho dù phải hao tổn tất cả các nguồn lực, chúng tôi cũng sẽ bảo toàn tính mạng cho cậu”, ông già lại nói.
Sức nặng của câu nói này vẫn khá cao.
Với sự hỗ trợ toàn lực của hội trưởng lão trong thế giới nhỏ, tài nguyên này quả thực phong phú đến mức quá đáng đó, OK?
Nhưng Chu Dương không hiểu lắm: "Ông nói tôi là hy vọng của các ông cũng đã đành. Nhưng mà ông nói cái gì, cái gì mà hai vợ chồng chúng tôi phải trả giá quá nhiều cho thế giới nhỏ của các ông, điều này là có ý gì?"
Chu Dương nhìn Tạ Linh Ngọc đang đứng ở một bên, Tạ Linh Ngọc cũng ngẩn ra.
“Ồ, ý tôi không phải là vị phu nhân này”, ông già giải thích.
“Nhưng tôi chỉ có một người vợ này thôi”, Chu Dương càng thêm mơ hồ.
“Ý tôi là cô Thẩm Bích Quân, cô gái đó, không phải vì cậu để cô ấy đến đây, cô ấy mới cam tâm tình nguyện để bị người phụ nữ hơn một trăm năm nước nhập thể hay sao?”, ông già cũng hơi bối rối nói.
Lúc này Chu Dương mới hiểu ra.
Thẩm Bích Quân hiện tại, khi nói chuyện không có bất kỳ sự dao động cảm xúc nào, thật ra không phải là Thẩm Bích Quân thực sự!
Trên đời này chỉ có một người phụ nữ có thể trấn áp được Hoàng đế tiên sư, chính là người đã chết hơn một trăm năm trước.
Sau khi người phụ nữ chết đi, tâm thức vẫn được các trưởng lão bảo tồn, muốn người phụ nữ này hoàn toàn sống lại thì phải tìm được một người phụ nữ có huyết thống thuần khiết, có thể chứa đựng được phần tâm thức này, đồng thời tự nguyện tiếp nhận tâm thức đó, mới có thể khiến cô ta sống lại hoàn toàn.
Vừa hay Thẩm Bích Quân lại đáp ứng được điều kiện này.