Trong mắt Lý Đại Hải, Chu Dương giống như một vị bạo chúa vui buồn bất thường, ông ta hoàn toàn không biết hành động tiếp theo của Chu Dương là gì.
Theo như ông ta thấy, chưa biết chừng Chu Dương sẽ tát ông ta một cái vào giây tiếp theo.
Thế nhưng Chu Dương chỉ nhìn chằm chằm vào mu bàn tay mình một hồi lâu, sau đó chậm rãi quay đầu, khẽ cười với ông ta: “Nói không sai”.
“Đây mới là sự thật phải không?”
“Hả?”, Lý Đại Hải không dám tin vào tai của mình, mồ hôi lạnh bỗng nhiên chảy xuống, nhưng ông ta vẫn gật đầu.
“Đó là sự thật”.
Hơn cả sự thật, đó là lời nói xuất phát từ đáy lòng, Lý Đại Hải nghĩ như vậy nhưng ông ta vẫn không dám nói ra.
Cho đến bây giờ, ông ta không hoàn toàn buông lỏng sự cảnh giác.
“Được rồi, không cần lo lắng như vậy, không cần phải căng thẳng”, Chu Dương vỗ vào vai ông ta, rồi đứng dậy và đi ra ngoài.
“Thật ra, tôi muốn ông nói thật với tôi mà thôi”, Chu Dương vừa đi vừa nói: “Tôi có thể nhìn ra, ông là một nhân tài”.
“Nhưng thái độ làm người của ông quá khôn khéo, thứ đồ này không dễ sử dụng ở chỗ tôi”.
Nói trắng ra, sau khi hiểu được tính cách một người như Lý Đại Hải, Chu Dương có ý định thu phục người này.
Có thể đơn phương độc mã trở thành người giàu nhất thành phố Đông Hải, hơn nữa không đắc tội với người của gia tộc nào, chắc chắn là nhân tài hàng đầu.
Có điều, ông ta quá khôn khéo, nếu Chu Dương lôi kéo ông ta thì Chu Dương có thể tưởng tượng người này sẽ rất vui vẻ đồng ý về dưới trướng của anh.
Nhưng lúc đó, Lý Đại Hải sẽ không trung thành.
Mặc dù biểu hiện của người đó rất trung thành, như thể nên làm chuyện gì đều sẽ làm, có thể nghiêm túc trước mặt Chu Dương, có thể không cần cả công ty và tôn sùng Chu Dương như hoàng đế.
Sự trung thành và sùng bái này đến từ đâu?
Nói trắng ra, Lý Đại Hải chỉ sợ thực lực của Chu Dương.
Do đó, Chu Dương mới diễn kịch.
Mục đích của anh chẳng qua muốn nói với Lý Đại Hải: “Công ty của ông muốn hồi phục cũng được thôi, nhưng ông phải nói ra một cách thành thật”.
“Ông nói thẳng ra, sau đó tôi cũng đưa ra điều kiện tương ứng, ông có thể chấp nhận thì tôi giúp ông hồi phục công ty, không cần giở mấy trò vặt vãnh đó”.
Mọi hành vi của Chu Dương đều biểu đạt một thông tin, nói dối trước mặt anh thì sẽ không có được lợi ích gì, chỉ cần nói thật mới có thể nhận được sự giúp đỡ của anh.
Thông điệp này dùng lời nói thì không có ý nghĩa, nếu nói thẳng ra thì chắc Lý Đại Hải sẽ đồng ý, nhưng sẽ không thay đổi về bản chất.
Nhưng trải qua chuyện ồn ào như vậy, Lý Đại Hải chắc chắc sẽ thành thật hơn nhiều.
“Tôi nói rồi, ông là một người thông minh, bây giờ nên biết tôi có ý gì”, Chu Dương lãnh đạm nói.
Anh không quay đầu, còn Lý Đại Hải phía sau anh cũng không lên tiếng ngay.
Cứ như vậy, Chu Dương chậm rãi đi về phía trước, còn Lý Đại Hải từ từ theo sau, lúc hai người đi từ nhà kho sắp đến sảnh lớn, Lý Đại Hải mới nói.
“Chu tiên sinh, tôi nghĩ kĩ rồi”.
“Nếu có khả năng, tôi muốn xin cậu tha cho tôi một đường, nếu cậu còn có yêu cầu gì thì đừng ngại nói với tôi, để tôi suy nghĩ kĩ càng”.
Lý Đại Hải nói.
Chu Dương cũng dừng bước, quay đầu và nhướn mày: “Thế nào? Không phải nói ông không có chút oán giận nào sao?”
Lý Đại Hải vò đầu, hơi xấu hổ nói: “Thật ra tôi thật sự không quá oán giận”.
“Vì oán giận cũng vô dụng, chỉ là mặc dù tôi không quá oán giận, nhưng chắc chắn cũng không có cảm tình với cậu”.
“Can đảm lắm, còn dám không có thiện cảm với tôi?”, sắc mặt Chu Dương đột nhiên thay đổi.
Sự thay đổi này khiến Lý Đại Hải sợ hãi.
Chuyện gì vậy? Đại ca như cậu chẳng phải chỉ thích nghe lời nói thật ư? Sao còn nổi giận?
Nhưng sắc mặt của Chu Dương chỉ thay đổi trong chốc lát, anh nhanh chóng lấy lại nụ cười: “Đùa ông thôi”.
Ngoài miệng bảo nói đùa, nhưng trong lòng Chu Dương vẫn hơi thổn thức.
Nhìn về lịch sử, e rằng mỗi một nhân vật lớn hoặc thượng đế đều hiểu câu nói sự thật mất lòng.
Ai cũng biết nói ra sự thật mới thật sự tốt cho mình.
Nhưng trong lịch sử có hai vị minh quân và trung thần nổi tiếng nhất Đường Huyền Tông và Ngụy Chinh, Đường Huyền Tông nhiều lần muốn gϊếŧ chết Ngụy Chinh.
Tại sao?
Giống như vừa nãy lúc bắt đầu, Chu Dương thật sự biết được Lý Đại Hải đang nói dối, hơn nữa trong lòng hơi khó chịu.
Nhưng không thể không thừa nhận, lời của Lý Đại Hải không khơi dậy sự ác cảm của anh.
Còn lúc này, Lý Đại Hải bắt đầu nói thật.
Nói rõ không có cảm tình trước mặt Chu Dương.
Mặc dù không có gì oán trách, nhưng vẫn ôm một chút hận trong lòng, thậm chí còn chửi thề vài câu.
Chu Dương thật sự hơi tức giận khi những lời này nói thẳng ra trước mặt anh.
Quả nhiên, cho dù hiểu đạo lí như nào, nhưng bình thường ai mà chẳng thích nghe những lời tốt đẹp!
Chu Dương vẫn cố tình trói buộc mình, giống như những điều đó sớm đã hòa vào thế giới tục, một nhân vật quyền lực ngồi trên vị trí cao hàng chục năm thì bọn họ sớm đã quên câu nói sự thật mất lòng!
Không phải nói bọn họ hoàn toàn quên câu này, nhưng e rằng họ không nhớ dùng câu này để trói buộc bản thân trong cuộc sống hằng ngày.
Cuộc đời con người thật sự giống như một chuyến tu hành, Chu Dương trầm mặc suy nghĩ, hơi thất thần.
Còn Lý Đại Hải ở một bên lại yếu ớt nói: “Chu tiên sinh, cậu có thể suy nghĩ chuyện của tôi không?”
Chu Dương mới sực tỉnh lại, sau đó gật đầu: “Hiểu rồi, tôi có thể đồng ý chuyện ông nói”.
“Xóa bỏ tất cả những lệnh cấm của công ty ông, nhưng đồng thời, ông nhất định phải trả cái giá tương ứng, hiểu chưa?”
“Hiểu rồi”, Lý Đại Hải lập tức nói lời đảm bảo.
“Cái giá ông phải trả rất đơn giản, đầu tiên, phải giáo dục con trai của ông, bảo ông ta hãy điềm tĩnh hơn”, Chu Dương ngẫm nghĩ rồi nói.
Cái tên Lý Trường Hà quá đáng ghét!
Lý Đại Hải liền gật đầu: “Đương nhiên, chuyện này là đương nhiên”.
“Thứ hai, ông phải làm việc không công cho tôi mười năm, được không?”, Chu Dương lại đưa ra yêu cầu khác.
Tại sao anh lại tha cho Lý Đại Hải? Vì người này là một nhân tài.
Nếu là nhân tài, đương nhiên phải do mình sử dụng!
Chu Dương từng suy nghĩ về nền tảng và thế lực của mình càng ngày càng lớn, thời gian anh có thể ở lại công ty Danh Dương càng ngày càng ít.
Nhưng công ty này rõ ràng là nơi khởi đầu để trở nên nổi tiếng, muốn anh từ bỏ là điều không thể.
Cho nên anh mới tìm người có khả năng thay thế mình.