Sở dĩ công ty dịch chuyển muốn doanh nhân thành đạt này uống nhiều thuốc ngủ, là muốn gϊếŧ chết ông ta mà không ai hay biết.
Gϊếŧ chết bản chính ở thành phố Thiên Hải, sau đó sao chép một bản thể khác ở thành phố Thiên Thủy, hơn nữa bản sao ở thành phố Thiên Thủy sử dụng toàn bộ ký ức của ông ta.
Nói trắng ra, bản sao của thành phố Thiên Thủy không biết mình bị chế tạo ra.
Ông ta chỉ đơn thuần cho rằng mình đang ngồi trong một thiết bị dịch chuyển và được dịch chuyển từ thành phố Thiên Hải đến thành phố Thiên Thủy trong hai giờ ngắn ngủi.
—
Nói cách khác, nếu như doanh nhân thành đạt của thành phố Thiên Hải thật sự bị tiêu diệt, nhưng người giả vẫn còn sống.
Một người giống hệt ông ta, thậm chí đến suy nghĩ ý thức cũng giống nhau, sống thay ông ta.
Điều đáng sợ hơn là trong hai người rốt cuộc ai thật và ai giả? Không ai biết được, đến bản thân hai người bọn họ cũng cảm thấy mình là thật.
Điều này rất giống với tình huống trước mắt!
Nếu hôm nay mình thật sự bị Chu Dương giả đánh bại, vậy hắn sẽ thay mình đi ra ngoài cùng với ý thức và suy nghĩ giống hệt mình, thậm chí, sau khi hắn ra ngoài, cũng sẽ tìm Hứa gia báo thù.
Mặc dù nói hắn được sinh ra từ trận pháp của Hứa gia, nhưng căn bản sẽ không có ai biết, vì hắn thật sự giống hệt mình.–
Đợi đã, Chu Dương đột nhiên nhận ra điều gì không đúng.
“Đây là một cuộc thử thách đúng không, cuộc thử thách này tồn tại hơn một ngàn năm từ trước đến nay, người đến nơi này cũng không ít”.
“Nếu như giống lời của anh nói, vậy sẽ có người không đi ra ngoài được?”
Chu Dương liếc mắt hỏi.
Thật ra rất đáng nghi!
Miệng tên này nói hắn là mình, bất kể trong hai người ai chết ở đây, thật ra kết quả đều sẽ không đổi, vì cũng có một Chu Dương đi ra ngoài.
—
Nhưng nếu thật sự như vậy, thì tại sao người trong cuộc thử thách trước đây vẫn chưa đi ra?
Trong quan điểm của Hứa gia, ngay cả hoàng đế võ giả cũng một đi không trở lại khi tham gia cuộc thử thách này!
Những người đó không phải thật sự chết ở đây sao?
Nhưng theo cách nói của Chu Dương giả, cho dù thử thách thất bại, cũng sẽ có một người giống nhau đi ra ngoài mới đúng!
“Nguyên nhân rất đơn giản, đây chỉ là cuộc thử thách đầu tiên, sau đó còn có hai tầng thử thách khó hơn”.
“Nếu tôi tấn công anh ở đây, vậy tôi phải thay anh thực hiện hai cuộc thử thách tiếp theo”.
“Nếu tôi không qua được hai tầng thử thách, vậy thì tôi và anh, sẽ ở lại đây mãi mãi”.
Chu Dương giả giải thích rõ ràng những nghi ngờ của Chu Dương.–
Đây là một đáp án rất có ý nghĩa.–
Bản thân Chu Dương giả là một sản phẩm của trận pháp này, nếu hắn đánh bại mình, vậy thì hắn phải thay mình xông vào hai cuộc thử thách tiếp theo.
Trận pháp này còn có thể sinh ra một thứ chống lại bản thân?
Chu Dương bật cười: “Người làm ra trận pháp này, thật sự là một thiên tài”.
“Nhưng anh nói như vậy, tôi cũng không dễ dàng giao sinh mạng của mình cho anh”.
“Có thủ đoạn gì thì sử dụng đi”, Chu Dương khẽ nói.
—
Chu Dương giả nói ba hoa một hồi, thật ra mục đích là làm giảm tinh thần chiến đấu của Chu Dương.
Đây là thử thách của hoàng đế, có thể nói là cuộc thử thách dành riêng cho hoàng đế võ giả.
Người được gọi là hoàng đế võ giả, đương nhiên có trái tim hoàng đế, cho nên Chu Dương cũng không phải là người bình thường.-
Anh có quyền lực rung chuyển trời đất ở thành phố Đông Hải, nhưng lúc này toàn bộ đều tan thành mây khói.
Vì tất cả thủ đoạn của đối phương, đều hướng về hoàng đế võ giả.
Giống như những lời vô nghĩa vừa nãy.
Ai cũng biết hoàng đế võ giả có một trái tim không biết sợ hãi, cho nên nếu bạn muốn uy hϊếp anh ta, hù dọa anh ta, ngược lại sẽ khơi dậy tính hiếu thắng của anh ta.
—
Nhưng bây giờ, Chu Dương giả cứ như đang xúi giục Chu Dương rằng hai người bọn họ thật sự là cùng một người, sẽ khiến cho trái tim không biết sợ của hoàng đế võ giả bắt đầu hoang mang.
Tôi rốt cuộc là ai?
Nếu thật sự gϊếŧ chết bản sao hay mình bị gϊếŧ thì có gì khác biệt?
Nếu có thể khiến hoàng đế võ giả nảy sinh nghi ngờ như vậy, thì trận pháp này rõ ràng đã thành công.
Có điều, thủ đoạn của hắn dường như không có chút tác động nào với Chu Dương?
Vì căn bản Chu Dương không hề nghĩ nhiều.
Anh thật sự quá kiên định.
Cho dù bạn nói gì, tôi vẫn là tôi!
Đừng nói với tôi, bạn có thể dùng kí ức của tôi, tính cách và ngoại hình của tôi, không được phép!–
Ông đây không thể thay thế! Cho dù bạn thật sự là bản sao của tôi thì cũng chỉ tồn tại trong mắt của người khác, còn đối với tôi, bạn chính là một tên phế vật vô dụng, một thứ rác rưởi, hàng giả.
—
Vẻ mặt kiên định của Chu Dương không hề bị ảnh hưởng, thái độ của Chu Dương giả cũng bắt đầu nghiêm túc.
“Bỏ đi, sức mạnh của tôi giống hệt anh, hơn nữa, ở trong hoàn cảnh này, sức mạnh của tôi là vô tận, không thể gục ngã vì mệt mỏi”.
“Cho nên, anh không có cơ hội thắng!”
Chu Dương giả nói.
Điều này nghe có vẻ rất phiền phức, thực lực của đối phương căn bản không yếu hơn mình, còn mình sớm muộn gì cũng sẽ mệt, đối phương mãi mãi không mệt mỏi, đang đùa giỡn kiểu gì vậy?
Chu Dương nhớ đến bộ truyện tranh Bảy viên ngọc rồng anh đọc khi nhỏ, trong đó có một chương kể về câu chuyện người nhân tạo số mười bảy và số mười tám.
Vegeta cũng có thể biến thân thành Saiyan siêu cấp, thật ra Vegeta lúc bắt đầu đã đánh bại số mười tám nhờ vào thực lực.
Thế nhưng vì năng lượng của số mười tám vô tận, cuối cùng rơi vào kết cục thảm hại.
Điều này rất khó chịu, rõ ràng bạn mạnh hơn đối phương, nhưng nếu như bạn không có chiêu thức để tấn công đòn trí mạng, đối phương sớm muộn cũng có thể gϊếŧ chết bạn.
Còn tình hình bây giờ càng tệ hơn, vì sức mạnh của đối phương căn bản giống y hệt Chu Dương, bản thân Chu Dương không có bất kì điểm ưu thế nào.
—
Khi nói chuyện, hai người đã đánh nhau vài lần.
Xông vào nhau cùng một lúc, sau đó tung ra nắm đấm cùng lúc.
Hai chân chạm nhau, cơn đau chân thật từ trên người truyền lên, sức mạnh, động tác và tốc độ của đối phương hoàn toàn giống mình, căn bản Chu Dương không có được lợi thế.
Sau vài hiệp đấu, tình hình tồi tệ càng hiện rõ.
—
Tay chân của Chu Dương đau âm ỉ, thể lực tổn thất rất nhiều, nhưng tên Chu Dương giả kia lại ở trạng thái ban đầu, giống như chưa từng hoạt động.
“Tao nói rồi, mày không có bất kì cơ hội nào”, Chu Dương giả nhìn Chu Dương từ trên cao xuống.
Chu Dương cũng cười, thở hổn hển đứng thẳng dậy, nói với ánh mắt lãnh đạm: “Mày cũng chỉ là hàng giả thôi!”