Thật ra Chu Dương là một người rất hiểu lý lẽ.
Sở dĩ bây giờ anh tỏ vẻ khí thế như vậy là vì Tô Thế Minh đã làm sai nhiều việc mà thôi
Phản bội là một từ vô cùng chói tai.
Có người nói trên thế giới này, đồng đội phản bội bạn còn đáng ghét hơn kẻ địch gấp vạn lần.
Câu nói này thật ra không phải không có lý, bất luận kẻ địch làm ra bao nhiêu chuyện quá đáng với bạn thì đó đều là chuyện bình thường, bởi vì kẻ thù phải tàn sát lẫn nhau.
Kẻ thù sao có thể nuông chiều bạn được? Chắc chắn họ sẽ làm những điều khiến bạn cực kì khó chịu.
Nhưng đối với phản bội, lại có thể dễ dàng khiến trái tim ta nguội lạnh.
Cho dù không gây ra tổn thương gì lớn.
Nhưng bạn dành cho đối phương sự tín nhiệm, đối phương lại hời hợt giẫm dưới chân, loại hành động này mới là quá đáng nhất.
Cho nên bây giờ Chu Dương vô cùng tức giận.
Đối mặt với sự khí thế mạnh mẽ của Chu Dương, Tô Thế Minh không dám phản bác gì, dẫu sao thật sự cũng là ông ta đã sai.
Ông ta thành thực ngồi trước mặt Chu Dương, không dám hít thở mạnh.
“Không muốn nói gì à? Tô gia chủ?”, Chu Dương hời hợt hỏi.
Chỉ một câu nói như vậy, đã dọa Tô Thế Minh giật mình, quỳ thẳng xuống đất, hoảng hốt nói: “Chu tiên sinh, tôi sai rồi Chu tiên sinh, xin cậu cho tôi một cơ hội!”
Không thể không sợ, Chu Dương ngồi trước mặt ông ta là một hoàng đế võ giả hàng thật giá thật đấy!
Cả Đông Hải chỉ có một hoàng đế võ giả!
Có thể nói Chu Dương chỉ cần nói một câu thì có thể khiến Tô gia bọn họ diệt vong.
Mà ban đầu ông ta có cơ hội trở thành đối tượng hợp tác với Chu Dương từ đó một bước lên mây.
Nhưng cơ hội này bị ông ta tự tay loại bỏ.
Bởi vì ông ta không tin tưởng Chu Dương.
Chu Dương yên lặng nhìn Tô Thế Minh một hồi, đột nhiên thấy mất hứng.
Ban đầu anh vô cùng tức giận.
Bởi vì Tô gia là một trong những đối tác ít ỏi của anh ở thành phố Đông Hải.
Nhưng Tô Thế Minh lại phản bội anh, điều này khiến Chu Dương thấy rằng sự chân thành của con người đã bị chó ăn mất.
Bây giờ anh nhìn Tô Thế Minh quỳ trên mặt đất, đột nhiên mất đi hứng thú tiếp tục kế hoạch.
Cho dù gϊếŧ Tô Thế Minh thì sao chứ?
Vốn dĩ anh không quan tâm Tô gia sẽ ra sao.
Cho dù tiêu diệt cả Tô gia, cũng không gây ra chấn động lớn trong lòng anh.
Ngược lại anh vô cùng yêu thích Tô Vỹ, nếu tiêu diệt Tô gia, chắc chắn Tô Vỹ cũng sẽ không vui.
Nếu đã như vậy, thì chi bằng giữ thể diện cho Tô Vỹ, buông tha Tô gia.
Đương nhiên, Tô Thế Minh cũng không phải hoàn toàn không trả giá.
Cái giá là sau này Chu Dương cũng sẽ không tin tưởng ông ta nữa!
Tuy rằng ngoài mặt dường như ông ta không cần trả giá, mọi thứ của Tô gia đều bình yên.
Nhưng không có sự tín nhiệm của Chu Dương, tổn thất của bọn họ căn bản là không cách nào đoán được.
“Đứng lên đi”, Chu Dương nói: “Tô gia chủ, chuyện hôm nay nể mặt Tô Vỹ, tôi có thể không làm khó Tô gia các ông”.
“Nhưng tôi không hy vọng còn có lần sau, nếu có lần sau cho dù Tô Vỹ không vui, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho Tô gia các ông”.
Tô Thế Minh nghi ngờ lỗ tai của mình.
Không ngờ Chu Dương lại dễ dàng bỏ qua cho ông ta như vậy?
Thậm chí ông ta đã nghĩ xong kế hoạch, muốn bồi thường một phần hai tài sản cho Chu Dương!
Nhưng Chu Dương lại bỏ qua cho ông ta!
Điều này khiến ông ta kích động không thôi, vội vàng nói: “Vâng vâng, Chu tiên sinh, cậu yên tâm đi, nếu còn có lần sau thì không cần cậu ra tay, tôi nhất định tự sát nhận tội trước mặt cậu!”
Tô Thế Minh nói thật lòng mình.
Cho dù Chu Dương bắt ông ta bồi thường một phần hai tài sản, ông ta cũng sẽ không trách anh, ngược lại sau này ông phải duy trì lòng trung thành tuyệt đối với anh!
Làm người không thể không có chính kiến, chỉ cần chọn được thế trận thì phải tiếp tục duy trì đạo nghĩa không cho phép chùn bước.
Tô Thế Minh tin rằng, Chu Dương tuyệt đối là một người đáng để ông ta ủng hộ.
Vì thế bây giờ ông ta cũng đã hạ quyết tâm, sau này tuyệt đối sẽ không phản bội Chu Dương nữa.
Có điều, Chu Dương cũng không thèm quan tâm đến những lời đảm bảo của ông ta.
Thứ Chu Dương muốn là cách làm, là biểu hiện, chứ không phải mấy câu nói bảo đảm đơn giản.
Cứ như vậy Chu Dương đã rời khỏi Tô gia, trở về công ty Danh Dương, tiếp tục mở rộng thị trường sản phẩm chủ đạo thứ ba.
Thông qua lượng tiêu thụ bùng nổ của hai sản phẩm trước, một năm trở lại đây công ty Danh Dương đã tích lũy rất nhiều tài nguyên.
Phải biết rằng, mặt nạ chăm sóc da là hàng tiêu dùng, nếu có một người xác định dùng nhãn hiệu của công ty Danh Dương, mỗi tháng cô ấy đều phải mua lại mấy lần.
Một miếng mặt nạ tính theo giá mười tệ, bởi vì sản phẩm của công ty Danh Dương là mặt nạ cao cấp, thật ra giá bán thông thường không chỉ mười tệ, chỉ là bọn họ là nhà sản xuất, cho nên lợi nhuận khá ít mà thôi.
Cũng có nghĩa là mỗi lần công ty Danh Dương bán ra một miếng mặt nạ đều có thể kiếm được hai tệ.
Ở Đông Hải có khoảng ba mươi triệu khách hàng tin dùng, ba mươi triệu người này đều là những cô gái đã nhận ra nhãn hiệu của công ty Danh Dương và chỉ mua sản phẩm của họ.
Ba mươi triệu người, mỗi người một tháng dùng mười miếng mặt nạ, có nghĩa là một người mỗi tháng sẽ tạo ra hai mươi tệ lợi thuận cho công ty Danh Dương.
Ba mươi triệu người cũng chính là sáu trăm triệu lợi nhuận.
Mỗi tháng sáu trăm triệu tệ, mỗi năm chính là bảy tỷ hai trăm triệu tệ tiền lãi! Có thể nói là khủng khϊếp!
Vì thế tổng giá trị thị trường của công ty Danh Dương đã đạt hơn bốn mươi tỷ, là cổ đông lớn thứ hai của công ty Danh Dương, giá trị con người của Chu Dương cũng đột phá mốc mười tỷ.
Bây giờ anh còn đang mở rộng sản phẩm chủ chốt thứ ba.
Ví dụ sau khi thành công, tài sản của công ty Danh Dương rất có khả năng tăng gấp đôi, đến lúc đó công ty Danh Dương có thể bước vào câu lạc bộ Trăm Tỷ.
Câu lạc bộ Trăm Tỷ là mơ ước của bao nhiêu nhân vật nổi tiếng, bây giờ Chu Dương dường như đã gần kề với mục tiêu này rồi.
Tạm thời anh dồn sự chú ý và tinh thần vào công việc, bởi vì anh biết có lúc tiền là tất cả.
Chỉ cần có tiền thì anh có thể dễ dàng đánh bại gia tộc ẩn dật như Hứa gia.
Chỉ cần có tiền, thậm chí có đủ khả năng so tài sản với Chu gia, khi anh trở về Chu gia thì sẽ không gặp phải bất cứ trở ngại nào.
Đùa gì chứ, ai lại từ chối một người thừa kế còn nhiều tiền hơn cả gia tộc của mình?
Cho nên anh phải tiếp tục cố gắng kiếm tiền!
Cuối cùng, sản phẩm chủ đạo thứ ba của Chu Dương cũng đã đạt được những bước tiến mang tính quyết định, lúc Thẩm Bích Quân bảo anh tham dự hội nghị giao lưu ngành mỹ phẩm vào ngày hôm sau, đột nhiên Chu Dương lại nhận được lời mời của Hứa gia.
Hứa gia thông qua hình thức gọi điện thoại để liên lạc với anh: “Chu tiên sinh đúng không, tôi là gia chủ của Hứa gia”.
Chu Dương hơi sửng sốt, im lặng một lát mới lên tiếng: “Vậy thật sự là khách hiếm, xin hỏi có chuyện gì không?”
“Không biết Chu tiên sinh có thời gian không, chúng tôi muốn mời cậu đến Hứa gia làm khách”.