Chàng Rể Đại Gia

Chương 965: Bí mật của Băng Nguyệt

Đám đông vốn định giải tán, lại tập trung chỉ vì một câu nói của cô bé Thủy.

Chu Dương muốn chửi thề.

Không phải vì cô bé Thủy vu oan cho anh, mà vì cô bé Thủy này đoán rất chính xác!

Anh vừa quyết định tối nay theo dõi cô bé Thủy!

Cô bé Thủy lại nói: “Nếu như chú là người tốt, chắc chắn chú không sợ gặp chú cảnh sát”.

“Để chú cảnh sát xem chú có tiền sử phạm tội không, nếu không tôi vẫn nghĩ chú không phải là người tốt”.

Nghe vậy, Chu Dương suýt nữa thì nôn ra máu, thế nhưng đám đông đứng xem lại đồng loạt gật đầu đồng ý, thậm chí còn có người tốt bụng gọi điện thoại.

“Anh đừng có ý định chạy trốn, rất nhiều người trong chúng tôi đang theo dõi đấy”.

“Đúng vậy, nếu như anh thật sự không phải ông chú biếи ŧɦái, chưa từng ra tay với bé gái nào thì anh hoàn toàn không cần phải sợ hãi”.

“Nếu như anh sợ, thì chứng tỏ anh chắc chắn có mục đích, là một ông chú biếи ŧɦái, muốn làm chuyện táng tận lương tâm với cô bé Thủy”.

Đám đông đồng loạt nói.

Thật ra, bây giờ Chu Dương không phạm tội, họ không thể thẳng tay bắt anh, bây giờ anh trở thành nhân vật bị uy hϊếp.

Mọi người đều nghĩ anh có khả năng là người xấu, cho nên để cảnh sát điều tra xem có tiền sử phạm tội hay không cũng không hề quá đáng.

Cây ngay không sợ chết đứng, dù sao trước giờ anh chưa từng làm việc xấu, cho dù bị cảnh sát bắt đi thì anh chắc chắn được thả ra trong thời gian rất ngắn.

Thế nhưng điều này không có nghĩa là anh đồng ý ngồi ở đó một đêm!

Phải biết rằng, bất kể là nguyên nhân gì, nếu như anh ngồi ở đó một đêm, thì rất có khả năng bị người ta gắn mác sau khi ra ngoài.

Hơn nữa, anh hoàn toàn có thể tưởng tượng, Thẩm Bích Quân sẽ chế giễu anh đến mức nào.

Còn có nhân tố không chắc chắn như Hứa gia, nếu hôm nay anh thật sự bị tạm giam, không biết Hứa gia sẽ nhân cơ hội làm ra những chuyện độc ác thế nào.

Do đó, Chu Dương thật sự không muốn ngồi trong cục cảnh sát, tuy nhiên tình hình trước mắt lại không thể chạy trốn.

Thẩm Bích Quân xuất hiện vào thời điểm then chốt.

“Các vị các vị, thật sự xin lỗi, đây là chồng của tôi, đã gây rắc rối cho mọi người”, Thẩm Bích Quân tỏ vẻ áy náy nhìn vào đám đông nói.

“Ơ? Tên này có vợ sao?”

“Vợ đẹp như vậy, có lẽ không phải là ông chú biếи ŧɦái”.

“Có vợ đẹp như vậy mà là ông chú biếи ŧɦái, thì thật sự không bằng cầm thú”.

Sau khi nhìn Thẩm Bích Quân, những người chuẩn bị gọi điện đồng loạt đặt điện thoại xuống, Chu Dương hơi buồn bực khi thấy vậy.

Đây thật sự là thời đại chỉ nhìn bề ngoài, một phụ nữ xinh đẹp rõ ràng không có bất kì bằng chứng nào, nhưng mọi người lại tin tưởng lời của cô ấy, bạn nói xem ai có lý trong chuyện này!

Điều quan trọng là Thẩm Bích Quân thậm chí không giải thích, nhưng sau khi cô ấy xuất hiện thì rất nhiều người đã gỡ cái mác ông chú biếи ŧɦái của Chu Dương.

Nguyên nhân rất đơn giản, trong mắt của số đông, ông chú biếи ŧɦái chắc chắn là loại độc thân không cưới được vợ, sống trong căn nhà thuê bẩn thỉu tối tăm hoặc là người trẻ có bệnh tâm thần.

Người trẻ tuổi có được cô vợ đẹp như Chu Dương, chắc chắn không phải là ông chú biếи ŧɦái.

Nghe lời bàn tán của người bên cạnh, Thẩm Bích Quân cũng sững sờ, sau đó phải thốt lên: “Không phải đâu, chồng của tôi không phải là ông chú biếи ŧɦái gì đó, anh ấy rất bình thường”.

“Lần này nhìn thấy cô bé, thật sự là anh ấy nhận nhầm người thôi, trước đây trong khu dân cư của chúng tôi có một cô bé rất giống cô bé này, chồng của tôi thường chơi với cô bé đó, cho nên mới nhận nhầm”.

“Xin lỗi, đã gây thêm phiền phức cho mọi người”, Thẩm Bích Quân nói tiếp.

Nghe lời giải thích của cô ấy, mọi người căn bản không nghi ngờ gì, đám đông tản ra một cách nhanh chóng.

Sắc mặt Thẩm Bích Quân cũng tối sầm lại, rồi kéo Chu Dương đi.

“Anh làm gì vậy, còn thật sự muốn bắt cô bé đi sao?”, sau khi đến một nơi không người, Thẩm Bích Quân nhéo tai của Chu Dương với sắc mặt không thoải mái, nói.

“Nếu không có bà đây thì hôm nay anh chết chắc có biết không! Còn không mau cảm ơn bổn chủ tịch”.

Tai của hoàng đế võ giả dễ bị nhéo vậy sao, Chu Dương không có bất kì biểu cảm nào, ngược lại anh nói với vẻ mặt u buồn: “Không phải đâu, tôi là loại người sẽ bắt cóc các bé gái sao?”

“Tôi thật sự quen biết cô bé đó, nhưng cô bé hình như không nhớ tôi”.

“Sao? Anh coi bà đây là đứa trẻ lên ba nên muốn lừa gạt à?”

Thẩm Bích Quân vừa nói, vừa hiếu kì đến gần quan sát lỗ tai của Chu Dương.

Thật kì lạ, lẽ nào tên này không cảm thấy đau ư? Sao nhéo lỗ tai này lại không đau nhỉ?

Cả người cô ấy nhoài về phía cơ thể Chu Dương, thân thể mềm mại ấm áp tiếp xúc thân mật với anh: “Anh nói anh thật sự quen biết cô bé đó, vậy con gái nhà người ta sao không quen anh?”

“Còn nữa, sao anh có thể làm bạn với cô bé bảy tám tuổi chứ? Anh nghĩ tôi sẽ tin câu nói này à?”

Thẩm Bích Quân vừa quan sát tai của Chu Dương vừa lẩm bẩm.

Cảm nhận được sự mềm mại phía trước, Chu Dương đột nhiên hơi chột dạ, anh cắn răng nói: “Không phải, tôi không biết giải thích chuyện này thế nào, nhưng cô có thể hỏi Ngưu Xuyên, chúng tôi thật sự quen cô bé đó, cô bé tên là Băng Nguyệt”.

“Tôi không biết vì lí do gì, Băng Nguyệt hình như thật sự không nhận ra tôi, cho nên tôi dự tính sau khi trời tối, sẽ lén lút theo cô bé về nhà xem thử”, Chu Dương nói ra kế hoạch của mình.

Sau khi Thẩm Bích Quân nghe vậy liền sững sờ, mở to mắt nhìn chằm chằm vào Chu Dương: “Anh, thì ra anh thật sự là ông chú biếи ŧɦái, lại còn muốn theo dõi người ta vào buổi tối”.

“Chu Dương, tôi không nên cứu anh, ban đầu người ta không trách nhầm anh”.

Lần này Chu Dương không nói nên lời, sao ngay cả Thẩm Bích Quân cũng không tin anh?

Anh không biết giải thích thế nào với Thẩm Bích Quân, anh chỉ nói ngắn gọn: “Chúng ta không nói về chuyện này nữa được không, bây giờ tôi đưa cô về nhà”.

“Được rồi Chu Dương, bây giờ anh muốn đuổi tôi đi đúng không? Sau khi tôi đi rồi, anh sẽ theo dõi cô bé đó, anh chính là ông chú biếи ŧɦái”, Thẩm Bích Quân chỉ vào mũi của Chu Dương nói: “Tôi sẽ không đi”.

“Chuyện này không giống như cô nghĩ đâu”, Chu Dương cũng bất lực.

“Thật sao?”, Thẩm Bích Quân tỏ vẻ hoài nghi: “Tôi không tin, trừ khi anh đưa tôi đi cùng”.