Chàng Rể Đại Gia

Chương 936: Lời mời của Hổ gia

Thẩm Bích Quân đã hi sinh bao nhiêu thứ vì anh?

Bản thân Chu Dương không tính nổi, cô ấy đã từng đỡ dao cho anh, thậm chí rất nhiều lần công khai đứng về phía anh bằng mọi giá.

Mà lần này, lại vì anh và mẹ của anh suýt chút nữa bị hai lão già đó đánh chết.

Chu Dương chắc chắn rằng, Thẩm Bích Quân là một người phụ nữ có thể hi sinh cả tính mạng vì anh.

Anh nợ Thẩm Bích Quân quá nhiều, nếu cần anh cũng có thể dùng cả tính mạng của mình để trả lại.

Mà bây giờ, Thẩm Bích Quân chỉ tùy tiện nói một câu “Mẹ chúng ta”, điều này là một mong ước nhỏ nhoi, một yêu cầu của Thẩm Bích Quân mà thôi, Chu Dương nỡ lòng nào cự tuyệt đây?

Anh thấy mình không thể từ chối.

Vì vậy liền nói: “Đúng, đúng, cô làm được, cô bảo vệ được mẹ chúng ta rồi”.

Thẩm Bích Quân nhìn vào mắt Chu Dương, bất chợt cười nhạt: “Anh định lợi dụng tôi đấy à?”

“Hả?”, lần này đến lượt Chu Dương sững sờ.

Chị gái à, cô là người nói mẹ chúng ta trước mà? Tôi chỉ là tát nước theo mưa thôi, sao lại là lợi dụng cô được?

“Không, không có đâu, tôi lợi dụng gì chứ”, Chu Dương hơi ngượng ngùng nói: “Tôi chỉ nói mẹ chúng ta thôi mà, sao lại là lợi dụng cô được?”

“Có phải anh xem tôi là vợ anh không?’

Thẩm Bích Quân hỏi, ánh mắt mong đợi.

“Tôi… phải, tôi coi cô như vợ mình”. Chu Dương nghiến răng nghiến lợi nói.

Mặc kệ việc phải giải thích ra sao với Tạ Linh Ngọc.

Lần này, dù thế nào anh cũng không thể có lỗi với Thẩm Bích Quân nữa!

Nghe Chu Dương nói vậy, hiển nhiên Thẩm Bích Quân vô cùng vui mừng.

Nhưng vẫn cứng miệng nói: “Hừ, còn dám nói không chiếm lợi của tôi, coi tôi là vợ anh, nhưng tôi vốn dĩ không phải”.

Cô hiểu rất rõ về mối quan hệ giữa hai người.

Cô thích Chu Dương, điều này cô rõ ràng hơn ai hết.

Cô không dám chắc Chu Dương có thích cô hay không, nhưng cô biết, Chu Dương có cảm tình với mình.

Cứ coi như là hai bên tình trong như đã vẻ ngoài còn e.

Nhưng Chu Dương đã có vợ, chuyện này Thẩm Bích Quân vĩnh viễn không thể quên.

Cô chỉ có thể mạnh miệng chiếm chút lợi ích, trêu ghẹo Chu Dương, nhưng trước khi Chu Dương ly hôn với Tạ Linh, cô không thể chính thức tỏ lòng với anh.

Vì vậy, mặc dù cô mãn nguyện vì được Chu Dương gọi là vợ một lần, nhưng bản thân cô không thể thừa nhận.

“Tôi gọi mẹ chúng ta, không phải vì tôi coi mình là vợ anh, mà là vì tôi thật sự xem mẹ anh như mẹ của tôi”.

“Trong lòng tôi, bà ấy là mẹ ruột của tôi, chẳng liên quan gì đến anh hết, anh đừng nghĩ nhiều”, Thẩm Bích Quân cười nói.

Chỉ là, nụ cười này có phần chua xót.

Lúc này Chu Dương cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể đáp lại: “Được rồi, đừng nói thêm nữa, tôi đưa cô đến bệnh viện kiểm tra”.

Mặc dù anh đã dùng chân khí chữa trị vết thương trên người Thẩm Bích Quân, nhưng một người bị thương nặng như vậy, chắc chắn không thể hồi phục trong chốc lát.

Nếu là bản thân Chu Dương, dựa vào thể chất mạnh mẽ của hoàng đế võ giả, đương nhiên có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Nhưng cơ thể Thẩm Bích Quân quá yếu.

Ngay cả khi có Chu Dương phục hồi chấn thương cho cô, thân thể vẫn cần điều dưỡng một thời gian.

Thẩm Bích Quân không từ chối, dẫu sao cô đã bị thương thành thế này, không muốn đến bệnh viện thì đúng là kẻ ngốc.

Nhưng trước khi đến bệnh viện, dường như nhớ ra chuyện gì đó, cô lấy điện thoại ra gọi cho bà Chu.

“Mẹ vẫn đang đợi tôi ở biệt thự, tôi gọi điện giải thích với bà, nếu không bà sẽ lo lắng!”

Chu Dương sửng sốt, sau đó liền gật đầu, cảm động trước sự chu đáo của Thẩm Bích Quân.

Đúng là bà Chu vẫn luôn ở biệt thự chờ đợi.

Hơn nữa còn luôn chờ trước cửa.

Bà tận mắt nhìn Thẩm Bích Quân đi ra từ cổng lớn, sau đó cánh cổng không hề đóng lại, Thẩm Bích Quân cũng không có động tĩnh gì.

“Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì, con bé ra ngoài không đóng cổng lại sao?”

Bà không tin Thẩm Bích Quân đi ra ngoài, bởi vì theo tính cách của Thẩm Bích Quân nếu thật sự muốn ra ngoài sẽ nói với bà một tiếng, sau đó sẽ đóng cửa lại.

Giống như bây giờ, không nói lời nào, cổng không đóng, cũng không có tin tức gì, bà Chu nghi ngờ, có khi nào Thẩm Bích Quân bị bắt cóc hay không.

Ngay khi bà đang bối rối không biết nên làm gì, điện thoại trong tay đổ chuông.

“Cô à, Chu Dương về rồi. Cháu và anh ấy cần làm vài việc, đến tối mới về nhà được”, giọng nói của Thẩm Bích Quân phát ra từ di động.

“Chu Dương về rồi sao?”, bà Chu hơi nghi ngờ: “Tiểu Quân, bây giờ cháu đang ở đâu?”

Nếu Thẩm Bích Quân nói đã đi xa, bà Chu sẽ báo cảnh sát ngay!

Bởi vì bà tin chắc rằng Thẩm Bích Quân vẫn chưa rời đi!

“Cháu đang ở trước cổng ạ! Bây giờ cháu đóng cổng lại rồi đi đây”, bóng dáng Thẩm Bích Quân xuất hiện ở cổng lớn, sau đó vẫy tay với bà Chu.

Lúc này bà Chu mới yên tâm, nhưng lòng vẫn còn phiền muộn, Chu Dương quay về rồi, sao không đến gặp mình?

“Mẹ, bên con có việc gấp, buổi tối gặp sau nhé”, Chu Dương nói.

Bộ dạng hiện giờ của anh như một kẻ lang thang, không tiện gặp bà Chu.

Thẩm Bích Quân đóng cổng lại, Chu Dương lái xe đưa cô đến thẳng bệnh viện.

Chu Dương chạy lên chạy xuống bận rộn vì Thẩm Bích Quân, kết quả kiểm tra Thẩm Bích Quân không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng hai ngày là được.

Chu Dương đi mua đồ ăn cho Thẩm Bích Quân, sau đó đưa cô vào phòng chăm sóc đặc biệt mới yên tâm.

“Tôi hoàn toàn có thể về nhà tĩnh dưỡng mà”, Thẩm Bích Quân nói: “Anh cũng xem thường tôi quá đó”.

Thực ra trải qua một thời gian hồi phục, Thẩm Bích Quân thấy tốt hơn nhiều, có thể tự mình đi lại, nhưng Chu Dương vẫn chăm sóc cô như chăm sóc người tàn tật, khiến cô cảm thấy có phần dở khóc dở cười.

“Được rồi, cô cứ ngoan ngoãn ở đây đi”, Chu Dương nói: “Cho dù cô có thể về nhà thì tôi cũng phải về cùng cô”.

“Nhưng bộ dạng này của tôi, sao về cùng cô được đây, vì vậy ít nhất cũng chờ tôi ra ngoài mua quần áo, cắt tóc, rồi mới có thể về cùng cô”.

“Chúng ta ở đây mấy tiếng thôi, được không?”

Thẩm Bích Quân nghĩ cũng đúng, liền đồng ý, sau đó để Chu Dương tự ra ngoài đi mua quần áo.

Vốn dĩ Chu Dương định đi mua quần áo, nhưng anh vừa ra khỏi cổng bệnh viện lại nhận được điện thoại của Hổ gia.

“Hổ gia ư?”, sau khi nhìn thấy tên người đang gọi đến, trong ánh mắt Chu Dương lướt qua chút hồi ức.

Anh nhớ lại thân phận khá phức tạp của Hổ gia. Ông ấy có quan hệ với cả Tôn gia và Hứa gia, nếu năm đó không có chuyện ông ấy và bố bị đuổi khỏi Tôn gia thì có lẽ ông ấy sẽ không về nhà mẹ đẻ ở Hứa gia và đổi tên từ Tôn Thành Hổ sang Hứa Tông Hổ, từ đó cắt đứt quan hệ với Tôn gia, rồi gia nhập nhánh phụ Hứa gia.

Hổ gia là một người có quan hệ vô cùng thân cận với anh.

Ít nhất là trước kia khi Chu Dương còn chưa chín chắn, Hổ gia đã giúp đỡ anh rất nhiều.

Theo lý mà nói, bây giờ Chu Dương nên dốc sức giúp đỡ Hổ gia mới phải.

Nhưng không biết Hổ gia nghĩ thế nào.

Thậm chí mình nhận cuộc gọi này, không rõ có phải cuộc gọi hỏi tội hay không, phải biết rằng lúc ở Thánh Sơn, Chu Dương đã tự tay gϊếŧ Hứa Thiên Long!

Dù mọi chuyện đều có lý do, nhưng Chu Dương không dám chắc nhánh phụ của Hứa gia sẽ xử lý việc này như thế nào.

Có lẽ, sau này hai bên không thể làm bạn nữa rồi.

Anh nhận cuộc gọi: “Hổ gia, lâu rồi không gặp”.

Bên kia điện thoại Hổ gia im lặng một hồi: “Thằng nhóc cậu vượt ngoài dự đoán của tôi đó, trưởng thành nhanh đến vậy”.

“Đến nhà ngồi chơi một lát liệu có tiện không?”