Cú đấm này của ông ta cuối cùng cũng đánh trúng người Chu Dương.
Hơn nữa, còn là vị trí chính giữa ngực, thậm chí Chu Dương còn không phòng vệ chút nào, chỉ bình tĩnh đứng đó chắn ở trước mặt ông ta.
Ông ta sửng sốt một lúc, rồi điên cuồng cười lớn.
“Ha ha, Chu Dương, tôi biết ngay cậu là người coi trọng tình cảm mà! Vừa rồi cậu chỉ là đang lừa gạt tôi đúng chứ? Cậu giả vờ như không quan tâm đến người phụ nữ kia, nhưng thật ra là muốn bảo vệ cô ta đúng không?"
“Nhưng ông đây không thể bị lừa được! Bây giờ thì cậu phải chịu đòn rồi đó! Chịu phải cú đấm này của tôi, cho dù cậu không chết thì cũng sẽ bị tàn phế!"
“Cho dù ông đây có chết cũng xứng đáng!”
Ông già cười điên cuồng, nhưng đang lúc ông ta cười điên cuồng như vậy, đột nhiên gầm lên một tiếng đau đớn, sau đó đau đớn co quắp ngã trên mặt đất.
Vừa rồi đánh ra cú đấm đó, ông ta đã tiêu hao rất nhiều sinh lực, bây giờ tác dụng phụ đã bắt đầu phát tác.
Ban đầu sẽ là thực lực tàn lụi, từ nay về sau ông ta sẽ không còn là tông sư võ giả nữa, thậm chí cũng không còn là võ giả.
Đồng thời, gân mạch tay chân của ông ta e rằng cũng sẽ bị cắt đứt, sẽ trở thành một người tàn phế, chân tay không thể hoạt động bình thường.
Thực tế thì vào lúc này ông ta đã hoàn toàn giống như người tàn phế rồi, sống và chết cũng không có gì khác nhau cho lắm.
Cho dù Chu Dương không gϊếŧ ông ta, thì ông ta cũng không thể rời đi được, hai cánh tay không thể nâng lên để ăn cơm.
Nói cách khác, nếu hôm nay ông ta có thể sống sót tiếp, vậy thì cách duy nhất có thể tiếp tục sống đó chính là mỗi ngày nằm trên giường và chờ người khác đút cơm.
Điều này còn đáng sợ hơn chứng liệt nửa người, dù sao thì hai cánh tay của ông ta cũng không thể sử dụng được nữa rồi.
Nhưng cho dù vậy, ông ta vẫn cười nhạo Chu Dương.
Bởi vì ông ta đã chuẩn bị sẵn tinh thần chờ đợi cái chết.
Nhưng trước khi chết, ông ta có thể khiến Chu Dương bị thương nặng, thì điều đó cũng rất đáng giá!
Cho nên trạng thái lúc này của ông ta rất kỳ quái, vừa đau đớn vừa phấn khích cười điên cuồng.
Chu Dương ở một bên thở dài.
“Thực ra, nhìn thấy bộ dạng lúc này của ông, tôi thấy thông cảm với ông, thậm chí còn không muốn ra tay đánh ông."
Chu Dương đi đến bên cạnh ông ta, mang theo sự cảm thông nhìn ông ta một lúc.
Đột nhiên, Chu Dương lại cười lớn.
"Nhưng, tôi lại nghĩ nhớ lão già ông cũng không phải là loại người tốt đẹp gì, tôi liền cảm thấy rất vui vẻ, cho nên quyết định không thông cảm cho ông nữa".
“Tôi cũng biết ông cũng đã không sợ cái chết, bởi vì ông đã sẵn sàng chờ cái chết từ lâu".
"Tôi nói luôn cho ông biết rằng, tôi không hề có bất kỳ một thương tích nào, bây giờ vẫn còn nguyên vẹn, cú đấm của ông hoàn toàn không hề gây nên một chút thương tích nào cho tôi cả”.
Sắc mặt Chu Dương rất thoải mái, bởi vì đúng là anh không hề chịu phải một chút thương tích nào.
Ông già không dám tin đó là sự thật: “Chuyện này, chuyện này sao có thể được!”
“Không, nhất định là cậu đang giả bộ mạnh mẽ!"
"Cú đấm đó của tôi, chỉ cần ai chưa đột phá đến trình độ chi hoàng võ giả, dù không chết cũng nhất định sẽ bị tàn phế, sao cậu có thể không bị gì được chứ!”
Ông ta không dám tin đó là sự thật.
Vốn dĩ ông ta không ngờ rằng, Chu Dương là một chi hoàng võ giả.
Đùa gì chứ, toàn bộ Hứa gia của ông ta cũng chưa từng có một chi hoàng võ giả nào... Chỉ có một người như vậy tồn tại, nhưng người đó cũng không thể tính là chi hoàng võ giả!
“Ông không tin à?”, Chu Dương chớp mắt.
Ông ta gật đầu khẳng định: "Tôi tuyệt đối không tin, chắc chắn là cậu đang giả bộ mạnh mẽ, chắc chắn lúc này cậu đã bị thương rất nặng!”
“Cho dù cậu có nói gì thì tôi cũng không quan tâm, bây giờ tôi muốn tự sát, cậu không cần phải nói chuyện với tôi nữa”.
Ông già nói xong liền muốn cắn lưỡi thật mạnh để tự vẫn.
Thực ra ông ta hơi lo lắng nếu như Chu Dương thực sự không bị thương, điều này khiến ông ta không thể nào chấp nhận được.
Cho nên ông ta quyết định tự sát trước khi Chu Dương đưa ra bằng chứng.
Chỉ cần như vậy, cho dù Chu Dương thật sự không bị thương, vậy thì ông ta cũng không biết!
Như vậy ông ta có thể chết mà không cảm thấy hối tiếc!
Ông ta há miệng muốn cắn lưỡi, nhưng lại Chu Dương thản nhiên vươn tay gỡ cằm của ông ta ra, chiếc cằm bị lệch xuống, không kịp cắn lưỡi tự sát.
“Không được, bây giờ ông không thể chết được, ông chờ đấy, tôi phải chứng minh cho ông xem!”
“Ư ư”, âm thanh yếu ớt của ông già vang lên, bởi vì hàm dưới của ông ta bị kéo lệch cho nên không thể nói được nữa.
Lúc này ông ta mới hoảng sợ, bởi vì nhìn thấy bộ dạng lúc này của Chu Dương, ông ta đột nhiên cảm nhận được Chu Dương rất có khả năng không sao cả.
Cậu hãy để tôi chết đi!
Không phải là cậu vẫn luôn muốn gϊếŧ tôi sao! Hãy để ông đây chết ngay bây giờ đi!
Ông ta thầm rống lên! Rốt cuộc thì cậu có bị trọng thương hay không! Cậu thực sự không thể để tôi nhắm mắt đến lúc chết sao?
Cậu nhất định phải chứng minh với tôi hay sao?
Ông ta muốn gầm lên nhưng lại không thể phát ra tiếng, thực sự vô cùng khó chịu.
Lúc này, Ngưu Xuyên cũng hồng hộc chạy đến nơi.
Ngưu Xuyên tội nghiệp, cậu ấy chỉ là một tông sư võ giả.
Tiến vào thành phố Đông Hải không bao lâu, thì Chu Dương đột nhiên dùng toàn bộ sức lực chạy đi, mà tốc độ của cậu ấy hoàn toàn không thể so được với Chu Dương, cho nên muộn như vậy mới đến.
“Anh Dương”, Ngưu Xuyên thở hổn hển nói: “Em đến muộn”.
“Hả? Xuyên Tử?”, nhìn thấy Ngưu Xuyên, ánh mắt của Chu Dương đột nhiên lóe lên một tia sáng.
“Sao vậy Anh Dương?”, Ngưu Xuyên nhìn thấy ánh mắt nhìn chằm chằm của Chu Dương khiến cậu ấy hơi bối rối, luôn cảm thấy ánh mắt của Chu Dương hơi kỳ quái.
“Không có gì, nào đến đây Xuyên Tử, cậu mau dùng hết sức lực đấm tôi một cái”, Chu Dương ưỡn ngực nói với Ngưu Xuyên.
“Làm gì?” Ngưu Xuyên càng thấy khó hiểu: “Sao tôi lại phải đánh anh?”
“Đừng nói nhảm nữa, bảo cậu đánh thì cậu cứ đánh đi, sao nào? Lẽ nào cậu sợ làm tôi bị thương?” Chu Dương thục giục.
“Anh đừng nói đùa chứ anh Dương, anh là chi hoàng võ giả mà, sao em có thể khiến anh bị thương được”, Ngưu Xuyên cười gượng lắc đầu: “Vì biết bản thân mình không thể gây nên một thương tích nào cho anh, cho nên em mới cảm thấy kì lạ sao anh lại muốn em đánh anh”.
“Em đánh anh một cú hoàn toàn không có ý nghĩa gì”.
Ngưu Xuyên lắc đầu nói, những gì cậu ấy nói rất tự nhiên, bởi vì tất cả đều là lời nói xuất phát từ trong lòng, cho nên tất cả đều là sự thật.
Ông già ở một bên, kinh hoàng trợn tròn mắt.
Cái tên Ngưu Xuyên đó vừa nói gì, Chu Dương là chi hoàng võ giả?
Ông già nhận ra Ngưu Xuyên, bởi vì Ngưu Xuyên là tông tư võ giả duy nhất xuất hiện bên cạnh Chu Dương.
Sau khi Hứa gia muốn đối phó với Chu Dương, ánh mắt của họ không hề đặt lên người Chu Dương, bởi vì trong mắt họ, anh chỉ là một người bình thường, thậm chí còn không phải là tông sư võ giả, cho nên bọn họ không cần phải sợ hãi.
Thay vào đó, họ chú ý nhiều nhất đến Ngưu Xuyên.
Bởi vì mọi người đều biết xuất thân của vị tông sư võ giả trẻ tuổi này rất bí ẩn, hơn nữa còn tự mình bảo vệ Chu Dương, nên ông già có ấn tượng rất sâu sắc với Ngưu Xuyên.
Cũng vì điều này, mà ông ta biết lời Ngưu Xuyên nói là sự thật.
Bản thân Ngưu Xuyên là một tông sư võ giả, nếu Chu Dương có thể chịu được một cú đấm dùng toàn bộ sức lực của Ngưu Xuyên, vậy thì điều đó thực sự chứng tỏ rằng Chu Dương không hề bị thương.
Nhưng sao có thể xảy ra chuyện như vậy được!
Cú đấm kia chính là cú đấm mà ông ta dùng toàn bộ sinh lực của mình!
Lẽ nào bản thân ông ta phải chết như thế này sao?