“Sao yên tĩnh thế này?”
Chu Dương hơi ngạc nhiên, nhưng họ cũng không quá để ý, dù sao văn phòng của lão gia yên tĩnh một chút cũng là chuyện bình thường.
Đi quanh một vòng, Chu Dương mới tìm được văn phòng của Chu Vỹ Thiên.
Nhưng họ chẳng gặp được ai ngoài cánh cửa văn phòng.
Điều này khiến Chu Dương không khỏi thắc mắc.
Theo lý mà nói, với địa vị và tuổi tác của Chu Vỹ Thiên thì không thể không có ai ngoài văn phòng thế được.
Nhưng tình hình thực tế bây giờ là vậy, bên ngoài văn phòng thật sự chẳng có ai.
Nếu lão gia ở trong đó xảy ra chuyện gì thì hậu quả rất khó lường.
“Bên trong không có động tĩnh gì”.
Đứng bên ngoài nghe ngóng một hồi nhưng Chu Dương cũng không nghe thấy bên trong có âm thanh gì.
“Cốc cốc cốc”.
Khẽ gõ cửa, mấy người Chu Dương yên tâm chờ ở ngoài.
Nếu lão gia đang ở trong đó, chắc hẳn ông ta sẽ có phản ứng khi nghe tiếng gõ cửa.
Đã ba phút trôi qua, bên trong vẫn không có một tiếng động, Chu Dương cũng đã gõ cửa ba lần liên tục.
Nhưng trong văn phòng chẳng có phản ứng gì, như thể hoàn toàn không có người ở trong.
“Ai đó?”
Vào lúc này, cách đó không xa vang lên tiếng hét.
Sau đó là tiếng bước chân đi về phía đám người Chu Dương.
“Các người là ai, làm gì ở đây? Không được nhúc nhích!”
Một đám bảo vệ bao vây ba người Chu Dương vào giữa, không chút kẽ hở.
Chu Dương hơi ngạc nhiên, anh không ngờ tầng tám này lại có bảo vệ.
Hơn nữa Chu Dương nhìn nhóm bảo vệ hoàn toàn không giống mấy bảo vệ dưới đại sảnh tầng một.
Nếu mấy bảo vệ dưới đại sảnh tầng một người nào cũng lôi thôi, cà lơ phất phơ, hơn nữa trông có vẻ khá thô lỗ.
Thì bộ dạng nhóm bảo vệ xuất hiện ngay lúc này lại nghiêm túc hơn nhiều.
Mỗi người đều mặc đồng phục bảo vệ, dáng người cao khỏe, sắc mặt uy nghiêm, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn ba người Chu Dương.
Thậm chí họ đã vung gậy ra, chỉ cần đám người Chu Dương có hành động gì khác lạ thì họ sẽ ra tay không chút do dự.
Chu Dương không nói nên lời, bình tĩnh nhìn bọn họ một lượt, xác nhận đội bảo vệ này hẳn là những người ưu tú.
Chí ít, Chu Dương cũng cảm nhận được khí thế mạnh mẽ từ họ.
Thật ra trước đây khi ở tỉnh Tương Tây, lúc đánh nhau với mấy bảo vệ của Trương gia, Tô gia, Chu Dương đã từng cảm nhận được loại khí thế này.
“Đừng hiểu lầm, chúng tôi đến tìm ông Chu Vỹ Thiên”.
Chu Dương cười nói, anh cố gắng thể hiện mình là người vô hại. Hôm nay anh đến tìm Chu Vỹ Thiên là có chuyện quan trọng muốn bàn, chứ không phải đến để gây rối.
Ngộ nhỡ để lại ấn tượng không tốt với Chu Vỹ Thiên, đến lúc đó ông từ chối đề nghị của mình thì quả là tổn thất lớn.
“Hiểu lầm? Hiểu lầm cái gì? Tại sao ba người lại xuất hiện ở đây? Tiết Đông Lai đâu?”
Đội trưởng bảo vệ nhìn Chu Dương, lớn giọng nói, hắn không buông lỏng cảnh giác với lời giải thích vừa rồi của Chu Dương mà trái lại còn nhìn chằm chằm ba người Chu Dương.
Nghe bảo vệ nói vậy, Chu Dương khựng lại nhìn mấy bảo vệ này có gì đó không ổn.
Bây giờ họ còn hỏi đến Tiết Đông Lai, lẽ nào chúng là một bọn?
Tiết Đông Lai đứng ở tầng một để chặn bất cứ ai muốn gặp Chu Vỹ Thiên, chặn lại thành công thì tốt, nhưng thất bại thì mấy bảo vệ này sẽ chặn những ai muốn gặp Chu Vỹ Thiên ở bên ngoài văn phòng.
Thậm chí những bảo vệ này cũng không ngần ngại hợp lực với nhau.
Bỗng chốc, Chu Dương đã trở nên cảnh giác, bảo vệ Tôn Liên và Trần Thế Hào. Họ không muốn sau khi xảy ra xung đột, mấy bảo vệ này sẽ làm hại đến Tôn Liên.
“Tiết Đông Lai? Chúng tôi đã nói với ông ta rồi, ông ta cũng đã đồng ý, nếu không sao chúng tôi có thể xuất hiện ở đây được, đúng không?”
Chu Dương cười nói, muốn đánh lạc hướng mấy bảo vệ này.
“Ha ha, anh cho rằng chúng tôi đều ngu hết à, cả gan xông vào đây, tất cả xông lên hết cho tôi!”
Đội trưởng bảo vệ ra lệnh, mấy bảo vệ kia bất chấp lao về phía ba người Chu Dương.
Đội bảo vệ thêm tên đội trưởng kia tổng cộng có mười ba người, có lẽ họ cho rằng tóm lấy ba người Chu Dương, đặc biệt trong đó còn có một người phụ nữ là chuyện quá đơn giản.
“Hừ, xem ra hôm nay không đánh nhau thì không gặp được lão gia rồi”.
Chu Dương khẽ nói, ngay sau đó anh không chút do dự, ra tay đánh trả.
Nếu đối phương đã vô duyên vô cớ ra tay thì tất nhiên họ sẽ không khoanh tay chịu trận.
“Cút ngay!”
Khẽ quát một tiếng, Chu Dương nhanh chóng phản đòn.
Vốn dĩ mười hai bảo vệ kia cho rằng tóm lấy ba người Chu Dương là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng lúc Chu Dương và Trần Thế Hào bắt đầu đánh trả thì mọi chuyện dường như đã khác hoàn toàn.
Thậm chí nếu Trần Thế Hào không ra tay chỉ đứng bên cạnh bảo vệ cho Tôn Liên thì dựa vào một mình Chu Dương cũng đã chặn được hết mười hai bảo vệ phía trước.
Bịch Bịch Bịch!
Chỉ trong vòng vài phút ngắn ngủi, mười hai bảo vệ bị Chu Dương đánh ngã nhào xuống đất, sắc mặt ai nấy đều tái nhợt, kêu gào thảm thiết.
Mà Chu Dương không hề nhẹ tay, ra tay rất nhanh và chuẩn xác, mỗi cú đánh đều nhắm vào bộ phận trọng yếu của đối phương, cố gắng đánh bại đối thủ bằng một đòn.
Thế nên lúc này cánh tay của mười hai bảo vệ này gần như không thể cử động được.
Nhìn thấy cảnh tượng này, một chút hoảng sợ thoáng hiện trên khuôn mặt đội trưởng bảo vệ, ánh mắt nhìn Chu Dương trở nên vô cùng kinh ngạc.
Hắn không ngờ bên mình tổng cộng mười hai bảo vệ, cộng thêm hắn là mười ba người, đối phương chỉ có ba người, còn có một phụ nữ.
“Anh từng nghĩ đến hậu quả khi làm vậy chưa? Chủ tịch Chu trách tội thì các người sẽ chẳng có vị trí đứng ở Đông Hải rộng lớn này đâu!”
Đội trưởng bảo vệ ngoài mặt thì cứng rắn nhưng đã thầm sợ hãi, nhìn thấy một mình hắn không phải là đối thủ của Chu Dương nên đành phải lấy Chu Vỹ Thiên ra để hù dọa đối phương.
Đáng tiếc lời nói này của hắn chẳng hề hấn gì với Chu Dương cả.
Nhóm bảo vệ này và Tiết Đông Lai rõ ràng là đồng bọn, còn cái gọi là bảo vệ Chu Vỹ Thiên e rằng cũng chỉ là giám sát mà thôi.
Tầng một có Tiết Đông Lai, tầng tám có mấy bảo vệ này, bảo đảm hai tầng không cho người lạ gặp mặt Chu Vỹ Thiên, theo lời của ba đứa con trai của ông ta.
“Tôi không biết Đông Hải rộng lớn này có chỗ cho tôi dung thân hay không, nhưng tôi biết chắc nếu anh còn không mau cút đi thì hôm nay anh đừng hòng rời khỏi đây, cứ ở lại đây đi!”
Chu Dương lạnh lùng nói, làm thế chuẩn bị ra tay.
“Khoan đã, tôi đi, tôi đi”.
Đội trưởng bảo vệ vội xin tha mạng, khϊếp sợ chạy xuống lầu.
Nhưng lúc sắp rời đi, hắn bỗng quay lại hung ác nhìn Chu Dương.
“Các người đợi đấy, Uy thiếu gia sẽ không tha cho các người đâu!”