“Không biết trên người Chu Dương tôi có thứ đồ gì, đáng để một gia tộc ẩn dật như Hứa gia tốn sức khổ tâm như vậy?”
Chu Dương bình thản cười, cảm nhận được khí thế tỏa ra từ nhóm người của Hứa Du.
Ngoại trừ Hứa Du là một tông sư võ giả, còn có ba người là bán bộ tông sư võ giả, khí thế của những người còn lại cũng không yếu, e rằng sau này rất có khả năng trở thành tông sư võ giả.
“Chu Dương, nếu anh đã biết chúng tôi đến từ gia tộc ẩn dật Hứa gia, tôi nghĩ anh nên thành thật một chút.”
“Tôi hỏi anh, lúc anh ở Trường Sa tỉnh Tương Tây, có phải đã đấu giá được một viên ngọc trong một trang viên đúng không?”
Hứa Du nhìn Chu Dương, ánh mắt sắc bén, trầm giọng hỏi.
Hứa Du nhìn chằm chằm vào Chu Dương, không bỏ lỡ một chút thay đổi nào trên mặt của anh.
Biểu cảm trên khuôn mặt Chu Dương không hề thay đổi.
Thế nhưng trên thực tế, trong lòng Chu Dương lại như sóng nước cuồn cuộn, vô cùng kinh ngạc.
Hứa Du nói không sai, Chu Dương đã mua được một viên ngọc trong buổi đấu giá ở một trang viên tại Trường Sa.
Lúc đó, viên ngọc kia không có ai ra giá, Chu Dương thấy nó cũng không tệ, chỉ tốn một ít tiền mua lại, anh luôn mang theo bên người, chưa bao giờ lấy ra.
Tuy nhiên, người biết chuyện này, có lẽ chỉ có người tham gia buổi đấu giá trong trang viên và người quen của anh.
Nghĩ theo cách này, lúc đó căn bản không mấy ai biết anh chính là người đã đấu giá mua lại viên ngọc này.
Thế nhưng, tại sao Hứa Du lại biết, hoặc có thể nói, Hứa gia làm sao biết được.
Khi đó anh nhớ rằng, Trần Thế Hào từng nói rất ít người có tư cách tham gia buổi đấu giá, hầu như chỉ là một số gia tộc lớn ở Tương Tây.
Hơn nữa, tại sân khấu thời điểm đó, cũng không nghe nói có người của Hứa gia xuất hiện.
Chu Dương không ngờ rằng, một viên ngọc trong buổi đấu giá không ai cần, lại là mục tiêu thật sự khiến Hứa gia tốn nhiều công sức đến vậy.
Có thể thấy, viên ngọc này, chắc chắn có bí mật gì đó mà Chu Dương không biết và bí mật này lớn đến mức khiến Hứa gia không do dự để đoạt lấy.
Phải biết rằng, Hứa gia vì muốn dụ Chu Dương ra mặt, đã thu mua tám cửa hàng ở quận Phổ Đà, tiêu tốn ít nhất năm trăm triệu tiền mặt.
Nói cách khác, giá trị của viên ngọc này hoàn toàn vượt xa năm trăm triệu trong mắt của Hứa gia.
“Tôi không biết anh đang nói gì, nhưng nghĩ đến Hứa gia các anh tốn nhiều công sức như vậy, chắc không thể nói với tôi điều mà tôi không hiểu chứ?”
Chu Dương lắc đầu, trực tiếp phủ nhận.
Nếu trong lòng đã có suy đoán tổng thể, Chu Dương đương nhiên không thể ngu ngốc thừa nhận anh có viên ngọc đó.
“Chu Dương, tôi khuyên anh biết điều một chút, năng lực của Hứa gia chúng tôi không giống như những gì anh tưởng, cũng không phải thứ anh có thể đối đầu, tôi biết anh có chỗ dựa, nhưng đó chẳng là cái thá gì với Hứa gia chúng tôi đâu.”
Hứa Du cười khẩy, trong ánh mắt hiện lên sự kiêu ngạo, như thể với hắn, nhóm người Chu Dương giống như những người bình thường, còn bọn họ chính là thần tiên ở trên trời.
Hứa Du hoàn toàn không tin lời của Chu Dương, thông tin Hứa gia bọn họ có được không thể sai, viên ngọc đó chắc chắn đã được Chu Dương mua lại trong buổi đấu giá.
Tuy không biết viên ngọc đó rốt cuộc có tác dụng gì, nhưng nếu là mệnh lệnh của gia chủ Hứa gia, Hứa Du đương nhiên sẽ không tiếc công sức thực hiện, nhất định phải lấy được viên ngọc đó về Hứa gia.
Huống hồ, lúc biết viên ngọc đó ở trong tay của Chu Dương, Hứa gia đã điều tra rõ ràng mọi chuyện liên quan đến anh.
Không chỉ hoàn cảnh gia đình của Chu Dương, tình hình công việc của anh, cùng các mối quan hệ cá nhân có thể được sử dụng.
Thế nhưng, ngoài Tô gia và Trần Thế Hào của câu lạc bộ Silver Lake đáng để Hứa gia quan tâm, những thứ khác căn bản không gì có thể khiến Hứa gia coi trọng.
Cho dù công ty Danh Dương đang trên đà phát triển trong thời gian gần đây, cũng chỉ là thứ nhỏ bé trong mắt của Hứa gia mà thôi.
Hứa gia căn bản không cần tốn nhiều công sức để đối phó với công ty Danh Dương.
Cũng giống như lần này, vốn dĩ Hứa Du không cần tốn nhiều thời gian để thu mua tám cửa hàng của công ty Danh Dương ở quận Phổ Đà.
Riêng chuyện tiền nong, còn cần bàn bạc với Hứa gia sao?
Hứa gia chính là gia tộc ẩn dật, kinh doanh ở Đông Hải hàng trăm năm, sớm đã không biết tích lũy được bao nhiêu của cải.
Chưa kể, năm đó khi Nhậm Phong xây dựng tòa nhà Hằng Phong, kinh phí không đủ, đều là nhờ Hứa gia tài trợ.
Đó không đơn giản chỉ là một hai trăm triệu, mà là công trình lớn lên đến hàng chục tỷ.
Cho nên, Hứa Du thực sự có thực lực hùng mạnh.
“Nếu như tôi không biết điều thì sao?”
Chu Dương khẽ cười, căn bản không quan tâm đến lời uy hϊếp của Hứa Du.
Bây giờ, thực lực hai bên có sự khác biệt rõ ràng.
Bên Hứa Du, chỉ có Hứa Du là tông sư võ giả.
Mà dựa theo những thông tin có được từ trước, trong số những người được Hứa gia phái đến lần này, cũng chỉ có mỗi hắn là tông sư võ giả.
Còn phía Chu Dương, Ngưu Xuyên và Bào Ca đều là tông sư võ giả.
Hai đấu một, thế nào cũng thắng.
“Chu Dương, nếu như anh không biết điều, thì đừng trách tôi không khách sáo với anh, hôm nay chúng tôi đã tìm tới đây thì tuyệt đối không thể tay không trở về!”
Hứa Du lạnh lùng nói, đối phương gật đầu, mười mấy tên đột nhiên bao vây nhóm người Chu Dương, ánh mắt từng người sắc bén, khí thế hừng hực.
“Đúng là nói khoác mà không biết ngượng, nếu Hứa gia đều giống những người như anh, vậy thì e rằng Hứa gia cũng không tồn tại được bao lâu.”
Chu Dương cười nhạt, bình thản ngồi trên ghế sofa.
“Hứa Du, đây là nhà của tôi, các người tốt nhất đừng gây chuyện ở đây!”
Nhậm Phong cũng trầm giọng quát lớn.
Mặc dù đối diện là Hứa gia, nhưng Nhậm Phong là người từng gặp và nói chuyện với gia chủ của Hứa gia, cũng không đến nỗi kinh hãi khi đối diện với Hứa Du như vậy.
“Hừ, đồ ông già vô dụng, nếu như không phải ông còn có ích, tôi đây sớm đã loại bỏ ông rồi, bảo ông sớm dụ Chu Dương ra mặt, vậy mà ông lại lề mề trì hoãn, để tôi phải đích thân ra tay. Tốt nhất ông nên im lặng, bằng không, sau khi xử lí Chu Dương, tôi sẵn sàng quay sang xử lí ông đấy. Một tòa nhà Hằng Phong nhỏ bé mà đã tưởng mình làm nên chuyện sao.”
“Xông lên!”
Sau khi Hứa Du uy hϊếp Nhậm Phong, liền bảo đàn em bắt lấy Chu Dương.
Theo quan điểm của Hứa Du, viên ngọc đó mới là mục tiêu quan trọng nhất của hắn, chỉ cần có viên ngọc trong tay, chuyện khác đều không quan trọng.
Cho dù ra tay với lão già vô dụng Nhậm Phong, cũng không có ai ở Hứa gia dám nói gì.
Mười mấy tên đàn em nhận được lệnh, cùng nhau xông lên, muốn khống chế Chu Dương.
“Láo xược!”
Ngưu Xuyên hét lớn tiếng, sắc mặt nghiêm túc, chỉ trong một đòn đánh lập tức nắm lấy cổ tay của hai tên đang lao về phía Chu Dương.
“Cút!”
“Răng rắc!”
Tiếng quát mạnh mẽ, Chu Dương chỉ nghe thấy âm thanh răng rắc, Ngưu Xuyên tóm lấy cổ tay của hai tên kia, ném thẳng ra ngoài.
Mà bọn chúng hoàn toàn không kịp phản ứng, ngã phịch xuống, cổ tay bị Ngưu Xuyên đánh tàn phế.
Lúc này, hai tên đó mới cảm thấy đau đớn, kêu rên thảm thiết.
Đòn đánh này của Ngưu Xuyên khiến nhiều người kinh ngạc
Vừa nãy, không ai quan sát được Ngưu Xuyên ra tay như thế nào.
Thậm chí bọn họ chỉ thấy hoa mắt, sau đó nhìn thấy hai người đồng thời bay ra ngoài, cổ tay bị phế nát.
Mười mấy tên khác lần lượt nhìn Ngưu Xuyên với vẻ mặt cảnh giác.
Vốn dĩ Hứa Du vẫn cho rằng có thể ra tay dễ dàng, lúc này sắc mặt chợt thay đổi, lạnh lùng hét lớn.
“Tông sư võ giả!”