Chương 728: Sa thải?
Hôm nay là ngày cuối cùng của năm, mọi năm chỉ có bà Chu và anh, hai người ở cạnh nhau, khó tránh khỏi sự vắng vẻ lạnh lẽo.
Nhưng bây giờ trong nhà lại náo nhiệt như vậy, khiến tâm trạng của bà cũng vui vẻ hơn rất nhiều.
“Hì, chắc chắn là em, em nhất định có thể ăn trúng.”
Tô Hiểu Manh là người đầu tiên reo lên, trên gương mặt đầy vẻ vui mừng và sự tự tin.
“Ồ, anh biết rồi.”
Chu Dương bất lực, bản thân anh trong mắt của mẹ chỉ có thể làm được những chuyện nhỏ nhặt như vậy.
Màn đêm buông xuống, trong căn biệt thự càng lúc càng thơm phức, từng món ăn ngon lần lượt được bưng lên bàn ăn.
Bảy giờ ba mươi tối, tất cả các món ăn đều đã được chuẩn bị xong xuôi, mọi người quây quần trên bàn ăn, bữa tối giao thừa chính thức bắt đầu.
Thời gian trôi qua, mọi người cùng nhau vui vẻ hòa thuận trò chuyện, xem tivi, vô cùng náo nhiệt.
Đến phần ăn bánh sủi cảo, quả nhiên Tô Hiểu Manh là người ăn được chiếc sủi cảo có đồng xu đầu tiên.
Ngay sau đó Trần Hân cũng ăn được một cái, sắc mặt vui vẻ nhận lấy một phong bao lì xì từ bà Chu.
Chín giờ tối, bữa cơm giao thừa mới kết thúc.
Tuy nhiên, không giống ngày trước để Chu Dương chủ động giúp đỡ, lần này không chờ anh lên tiếng, bà Chu đã trực tiếp ra lệnh cho Chu Dương đi rửa bát, còn bọn họ khoác tay nhau đi xem chương trình gala cuối năm.
Tất cả mọi người đều tán thành, thậm chí Tô Hiểu Manh thiếu chút nữa giơ cả hai tay đồng ý.
Chu Dương bất lực, chỉ có thể cô độc một mình thu dọn bát đũa.
May mà trong nhà có máy rửa bát nên không cần phải ở mãi trong phòng bếp.
Đêm về khuya, Chu Dương thu dọn xong bát đũa, đi ra khỏi phòng bếp, nhìn mọi người vừa cười vừa nói xem tivi ở phòng khách, trong lòng dâng lên một sự ấm áp.
So với mục tiêu quay trở về Chu gia, lúc này trong lòng Chu Dương là sự ấm áp dạt dào khó có được.
Trong dịp tết, dù không ít cửa hàng vẫn mở cửa kinh doanh, nhưng đa số đều đóng cửa nghỉ lễ.
Chu Dương khó có được một buổi sáng yên tĩnh hiếm hoi.
Mùng một tết, Chu Dương ngủ đến tận trưa mới chậm rãi rời khỏi giường.
Lúc này, ngoài Tô Hiểu Manh vẫn còn ở trong nhà, toàn bộ những người khác đều đã rời đi.
Dẫu sao, giao thừa ở lại thì còn có thể hiểu được, nhưng mùng một tết vẫn còn ở lại thì không được hay cho lắm.
“Anh Chu Dương, hôm nay chúng ta chơi gì đây?”
Tô Hiểu Manh ôm lấy búp bê ngồi trên ghế sofa, cười hi hi nhìn Chu Dương vừa đi xuống tầng.
“Ừ, hôm nay chúng ta đi…”
Chu Dương còn đang nghĩ, hôm nay mãi mới có chút thời gian rảnh, vừa hay có thể đưa Tô Hiểu Manh đi lượn quanh nơi nào đó thì điện thoại đột nhiên vang lên.
“Chờ một chút, anh đi nghe điện thoại.”
Chu Dương nhận điện thoại, quay người trở về phòng.
Chưa kịp về tới phòng, ngay lập tức sắc mặt của Chu Dương trở nên u ám sau khi nghe thấy tiếng nói từ đầu dây bên kia.
“Được, tôi biết rồi, bây giờ tôi sẽ tới công ty, các anh đừng hành động hấp tấp.”
Chu Dương trầm giọng nói.
Sau khi tắt điện thoại, sắc mặt Chu Dương trầm mặc như nước, anh không ngờ rằng mới chỉ có một ngày đã xảy ra chuyện như vậy.
“Hiểu Manh, công ty có việc anh phải đi xử lý một chút, em ở nhà xem tivi với mẹ anh nhé, tốt nhất đừng ra ngoài.”
Sau khi dặn dò xong, chào bà Chu một tiếng, Chu Dương lái xe rời đi, nhanh chóng đến công ty Danh Dương.
Lúc này, tại sảnh tầng một của trụ sở công ty Danh Dương.
Mười mấy nhân viên sắc mặt ai nấy đều khó coi đang đứng cùng nhau, cúi đầu xuống, trên mặt mang theo sự phẫn nộ.
Trước mặt họ, Thường Hạo – phó chủ tịch công ty đang tức giận dạy dỗ bọn họ, hoàn toàn không nể mặt ai.
“Đám người các anh đều là lũ phế vật vô dụng!”
“Để các anh cùng tôi đi điều tra tình hình cửa hàng kinh doanh thì không ai tình nguyện, đến đó xảy ra xung đột với đối phương lại hèn nhát rút lui.”
“Các anh vậy mà lại lựa chọn rời đi trước bỏ mặc tôi ở đấy, trong mắt các anh có còn phó chủ tịch là tôi nữa không?”
“Nếu như tôi không xử phạt các anh, các anh ở công ty còn không biết sẽ làm ra chuyện đần độn gì nữa.”
“Vì vậy tôi quyết định, sa thải toàn bộ các anh, không giữ lại bất cứ ai!”
Thường Hạo lạnh lùng nói, từ trên cao nhìn xuống mười mấy người kia, vẻ mặt không chút biểu cảm.
Nhưng lời của hắn vừa nói ra khiến toàn bộ công ty lập tức chấn động.
Lúc này, không chỉ mười mấy người kia, ngay cả những người ở bên cạnh đứng hóng hớt cũng sững sờ.
Sa thải toàn bộ, không giữ một ai?
Hình phạt này cũng thật quá tàn nhẫn.
Công ty Danh Dương từ khi thành lập cho đến nay, chưa từng xảy ra chuyện như vậy.
Cho dù trước kia công ty Danh Dương từng gặp khó khăn, đã cắt giảm biên chế.
Nhưng lần đó, số lượng bị cắt giảm cũng không nhiều như hôm nay.
Một lần liền sa thải mười mấy người, hơn nữa trong mười mấy người này, không phải toàn bộ đều là nhân viên ở vị trí cơ bản, mà thậm chí còn có vài người đảm nhận chức vụ quản lý.
Mặc dù với thân phận là phó chủ tịch của công ty như Thường Hạo, hoàn toàn có thể làm được chuyện này, nhưng điều này thực sự quá nực cười.
Đây hoàn toàn là quyết định của một mình Thường Hạo, không có sự thảo luận với ban giám đốc của công ty, cũng không có phán quyết cuối cùng của chủ tịch Thẩm Bích Quân.
Dù thế nào, nếu như có người chỉ trích, hoàn toàn có thể phủ định quyết định vừa rồi của Thường Hạo.
Trước mắt thân phận phó chủ tịch của Thường Hạo là lớn nhất, có thể trấn áp hắn, cũng chỉ có chủ tịch Thẩm Bích Quân và cổ đông lớn thứ hai là Chu Dương.
Nhưng hai người này đều không ở công ty, không có ai có thể chống đối với Thường Hạo.
Một khi Thường Hạo thực sự sa thải hơn chục người này, sau khi bọn họ rời đi, cho dù là Thẩm Bích Quân và Chu Dương có muốn hủy bỏ mệnh lệnh này của hắn cũng vô dụng.
“Thường Hạo, anh dựa vào đâu mà làm như thế?”
“Đúng vậy, anh muốn sa thải chúng tôi, chúng tôi rốt cuộc đã vi phạm quy định nào của công ty?”
“Đúng thế, nếu anh không nói ra được nguyên nhân, chúng tôi không phục, chúng tôi không đi.”
“Đúng thế, Thường Hạo, hôm nay anh nhất định phải đưa ra cho chúng tôi một lời giải thích.”
…
Mười mấy người kia thật sự rất tức giận.
Hôm qua vào đêm giao thừa, bị Thường Hạo ép buộc đi tới tòa nhà Hằng Phong thì đã đành, hắn tự mình xảy ra xung đột với người ở tòa nhà Hằng Phong, bị người ta đánh, bây giờ lại trách phạt lên đầu bọn họ, hơn nữa còn sa thải hết tất cả bọn họ.
Cái khác có thể nhẫn nhịn nhưng cái này thực sự không chịu đựng nổi.
Nếu như bọn họ không một lời phản bác, vậy thì quá oan uổng.
“Hừ, tôi là phó chủ tịch công ty, lời tôi nói chính là mệnh lệnh, các anh làm trái lại mệnh lệnh của lãnh đạo, không nghiêm túc thực hiện chức trách, tôi có quyền sa thải các anh.”
“Hơn nữa, các anh chỉ là nhân viên bình thường, phó chủ tịch tôi đây không cần thiết phải giải thích với các anh, các anh chỉ cần lập tức thu dọn đồ đạc, rời khỏi công ty Danh Dương là được.”
Thường Hạo lạnh lùng nói.
“Ha ha, Thường tổng thật là uy phong, tôi cũng muốn xem thử, những người này rốt cuộc đã vi phạm quy định nào của công ty để anh có thể ra quyết định bừa bãi, muốn sa thải bọn họ như vậy.”