Chàng Rể Đại Gia

Chương 722: Biện pháp (2)

Chương 722: Biện pháp (2)

Hiển nhiên, lời nói của Chu Dương khiến Nhậm Phong khá bất ngờ.

Dẫu sao với năng lực của Nhậm Phong, nếu muốn điều tra thông tin về Chu Dương và công ty Danh Dương thì không phải là không thể.

Thậm chí, Nhậm Phong đã điều tra rõ ràng cả lúc Chu Dương học tiểu học, cũng biết chỗ dựa lớn nhất hiện tại của Chu Dương là công ty Danh Dương, Tô gia và cả câu lạc bộ Silver Lake của Trần Thế Hào.

Tuy nhiên, trong lòng Nhậm Phong hiểu rõ, đối phó với người như Hứa Du, chỉ dựa vào chút thế lực này thì chẳng thấm vào đâu.

Không nói những thứ khác, chỉ riêng tin tức giữa hai bên đã không tương xứng.

Thông tin về Tô gia, công ty Danh Dương, câu lạc bộ Silver Lake rất dễ tra xét, vậy nên tin tức nội bộ cũng khó mà che giấu được.

Thế nhưng, ngoài việc biết đối phương đến từ gia tộc ẩn dật Hứa gia ở Đông Hải, bọn họ không hề có thêm bất cứ thông tin nào khác về đám người Hứa Du.

Thậm chí, ngay cả thông tin về gia tộc ẩn dật Hứa gia ở Đông Hải cũng rất mơ hồ.

Vì vậy, Nhậm Phong thực sự rất kinh ngạc khi Chu Dương nói anh có cách đối phó với đám người Hứa Du.

Trên thực tế, mấy ngày trước, đám người Hứa Du đã đến tận nơi, thẳng thắn đưa ra yêu cầu muốn mua lại cửa hàng kinh doanh của công ty Danh Dương.

Giá cả trao đổi mà đám người Hứa Du đưa ra không hề thấp, đủ để Nhậm Phong hoàn vốn, còn có thể kiếm lãi lớn.

Nhưng Nhậm Phong đã từ chối.

Hứa Du cũng không cưỡng ép, tuy nhiên trước khi rời đi, hắn lại cho Nhậm Phong một thời hạn.

Bảy ngày.

Sau bảy ngày, đúng vào ngày mồng bốn đầu năm mới, cũng là ngày các cửa hàng ở thành phố mở cửa trở lại sau tết, hắn sẽ quay trở lại.

Tới lúc đó, Hứa Du không muốn nghe lời từ chối từ Nhậm Phong nữa.

Cho dù lời từ chối ấy do chính miệng Nhậm Phong nói ra.

Nhậm Phong không nói gì, đương nhiên ông ta biết rõ, Hứa Du có đủ tự tin để nói như vậy.

Cho dù địa vị của Nhậm Phong ở Đông Hải không hề thấp, ngay cả những nhân vật cấp bậc gia chủ của các gia tộc hạng nhất, cũng có không ít người được xem là thế hệ sau của Nhậm Phong, nhưng trong mắt Hứa Du, Nhậm Phong chỉ là một người có chút thực lực mà thôi, hắn dư sức để gây khó dễ cho ông.

Không chỉ Nhậm Phong nhìn Chu Dương với ánh mắt đầy nghi ngờ, đến cả Ngưu Xuyên, Bào Ca và mấy người khác cũng kinh ngạc nhìn Chu Dương.

Bởi vì những lời này Chu Dương chưa từng nói, cũng chưa hề bàn bạc với họ.

Bây giờ đột nhiên nói ra, nếu anh không nghĩ ra cách thuyết phục Nhậm Phong, hậu quả vô cùng khó lường.

Cảm nhận được ánh mắt nghi ngờ của mọi người, Chu Dương thầm cười gượng gạo.

Vốn dĩ, khi chưa hiểu rõ đối phương Chu Dương cũng không muốn liều lĩnh đối đầu với một người thuộc gia tộc ẩn dật Hứa gia như Hứa Du.

Thế nhưng bây giờ xem ra anh không muốn xung đột với người khác, nhưng người ta lại không muốn vậy.

Chỉ trong vài ngày, liên tiếp thu mua tám cửa hàng ở quận Phổ Đà, hơn nữa còn dùng thủ đoạn hung bạo tàn nhẫn, hoàn toàn không giống kiểu muốn nói chuyện tử tế.

Vì vậy Chu Dương buộc phải suy nghĩ đến khả năng tệ nhất.

Quả thật, bất cứ thế lực nào ở Đông Hải, ngay cả gia tộc hạng nhất, câu lạc bộ Silver Lake, tòa nhà Hằng Phong sợ rằng cũng không thể đối phó với Hứa Du xuất thân từ gia tộc ẩn dật Hứa gia.

Thế nhưng Chu Dương còn có con át chủ bài.

Có điều, lá bài này chưa đến bước cuối cùng thì chưa nên lật.

Gương mặt Chu Dương đầy vẻ do dự, anh nhìn Nhậm Phong và những người khác, trong lòng không thể đưa ra quyết định.

Tất nhiên nếu anh nói ra con át chủ bài của mình, điều này sẽ khiến mọi người yên tâm hơn, nhưng cũng có nguy cơ bị lộ thông tin ra ngoài.

Chu Dương không biết rõ về đám người Hứa Du, cũng không biết ở đây có người nào sẽ tiết lộ chuyện hôm nay ra ngoài hay không.

Nếu vậy, mấy người Hứa Du sẽ đề phòng, điều này đối với Chu Dương mà nói thì được nhiều hơn mất.

“Xem ra anh bạn Chu Dương thật sự có cách. Lúc này không tiện thì không nhất thiết phải nói đâu.”

“Hôm nay mọi người đến đây, chắc là có kế hoạch cơ bản rồi đúng không? Nói nghe xem nào.”

Nhậm Phong bỗng nhiên lên tiếng, khẽ gật đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn Chu Dương.

Nhậm Phong đã mở lời, những người khác mặc dù vẫn tò mò nhưng cũng không hỏi thêm gì nữa.

Chu Dương thở phào nhẹ nhõm, anh chỉ sợ Nhậm Phong truy hỏi đến cùng, anh không biết phải nói thế nào, đến lúc đó dù Chu Dương không muốn nhưng vì đại cuộc vẫn phải lộ ra con át chủ bài.

May thay, Nhậm Phong không phải là kiểu người lỗ mãng.

Ngay lập tức, Chu Dương nói ra một vài kế hoạch của mình.

Chu Dương và các quản lý cấp cao đã thảo luận những kế hoạch này tại phòng họp của công ty Danh Dương.

Bởi vì những kế hoạch này cần tất cả mọi người cùng tham gia, không chỉ bên phía Chu Dương mà còn cần bên phía Nhậm Phong phối hợp, cho nên nói ra cũng không sao cả.

Chu Dương từng bước vạch ra kế hoạch của mình, một phương án tương đối khả thi được trình bày trước mặt mọi người.

Nhậm Phong không ngừng gật đầu, trong mắt đầy vui vẻ, nhìn Chu Dương càng thêm hài lòng.

“…Về cơ bản, điều bây giờ chúng ta cần làm là trước khi đám người Hứa Du trở mặt, chúng ta cũng không nhất thiết phải gây chiến, dù sao mục tiêu của bọn họ là cửa hàng kinh doanh cuối cùng ở quận Phổ Đà, chỉ cần mục tiêu của họ không thay đổi, vậy thì sớm muộn cũng có ngày sẽ ra tay.”

Chu Dương thở dài, kế hoạch này tuy không phức tạp, nhưng lại liên quan đến rất nhiều người.

Nhất là yêu cầu với bên Nhậm Phong không hề thấp.

Vì vậy, lúc Chu Dương nói, cố gắng nhẹ giọng uyển chuyển nhất có thể, để bên phía Nhậm Phong không có quá nhiều sự chống đối.

Nghe kế hoạch của Chu Dương, Nhậm Phong trầm tư, còn La Hải khẽ gật đầu.

Quả thực La Hải cũng có ấn tượng sâu sắc với đám người Hứa Du.

Khi đối diện với Hứa Du, lần đầu tiên La Hải thấy vẻ nghiêm trọng trên mặt Nhậm Phong.

Kế hoạch của Chu Dương mặc dù chưa chắc chắn có thể đối phó với đám người Hứa Du, nhưng tiếp xúc ban đầu giữa hai bên lại khả thi, đặc biệt là điều này có khả năng liên quan đến vấn đề an toàn của Nhậm Phong.

“Chủ tịch Nhậm, tôi thấy kế hoạch của Chu tiên sinh có thể thực hiện được, trước mắt, chúng ta vẫn chưa biết rõ về đám người Hứa Du, mạo hiểm xung đột hậu quả sẽ rất khó lường, cách tốt nhất chính là án binh bất động, chờ đối phương tự tìm đến.”

La Hải lập tức nhỏ giọng nói.

La Hải là cháu trai kiêm thư ký cũng là cố vấn của Nhậm Phong trong nhiều vấn đề, có thể đưa cho ông ta vài lời khuyên.

Yên tĩnh.

La Hải nói xong, cả căn phòng chìm vào sự tĩnh lặng.

Tất cả ánh mắt đổ dồn vào Nhậm Phong, việc nên làm Chu Dương đều đã làm rồi, còn lại là tùy thuộc vào quyết định của Nhậm Phong.

Nếu Nhậm Phong đồng ý thì mọi việc cứ vui vẻ tiến hành theo đúng kế hoạch Chu Dương.

Nhưng nếu Nhậm Phong không đồng ý, vậy thì…

“Được, cứ làm thế đi, có điều về phía tôi, mọi người không cần lo lắng, đám người Hứa Du vẫn chưa dám động đến tôi đâu.”

Nhậm Phong gật đầu, khẽ nói, ánh mắt ông ta sắc bén, giọng điệu hết sức tự tin, lộ ra vẻ bá đạo.