Chàng Rể Đại Gia

Chương 694: Tổn thất quá lớn!

Chương 694: Tổn thất quá lớn!

Sau khi nghe Thẩm Bích Quân nói xong, Chu Dương liền ngượng ngùng xua tay. Anh không muốn tiếp tục nói về chủ đề này với Thẩm Bích Quân nữa, sợ rằng mình suy nghĩ nhiều, trong lòng hấp tấp sẽ làm ra những chuyện không hay.

Đến lúc đó, cho dù là đối với Chu Dương hay Thẩm Bích Quân, đều không phải chuyện tốt lành gì.

“Phải rồi, không phải cô nói ở quận Phổ Đà đã xảy ra chuyện sao? Tại sao không thông báo cho những người khác trong công ty?”

Chu Dương cau mày hỏi.

Theo lý mà nói, tại thời điểm này, bên quận Phổ Đà cũng đang có vấn đề, cho dù anh không có ở đó, Thẩm Bích Quân cũng nên triệu tập một số quản lý cấp cao vẫn đang ở trong công ty để thảo luận về cách ứng phó. Thậm chí, nếu như sự việc quá gấp rút thì nên khẩn trương tổ chức một cuộc họp trực tuyến với các quản lý cấp cao của các công ty khác.

Tuy nhiên, cho dù đó là loại nào đi chăng nữa thì chắc chắn cũng không phải tình trạng như bây giờ.

Thẩm Bích Quân dường như không hề lo lắng, cô ấy vẫn ung dung vận động trong phòng làm việc.

Cô ấy phải nhàn nhã biết bao nhiêu, phải không lo lắng một chút nào thì mới có thể làm được chuyện như vậy.

“Không cần, tôi đã cho các quản lý cấp cao của công ty nghỉ lễ rồi.”

Thẩm Bích Quân thản nhiên nói, rồi lại nói tiếp.

“Hơn nữa, vấn đề này cho dù có nói với họ cũng vô ích thôi. Nó sẽ chỉ tổ khiến họ thêm hoảng sợ và lo lắng, như thế sẽ ảnh hưởng rất lớn đến sự ổn định của công ty.”

Giọng điệu của Thẩm Bích Quân đột nhiên trở nên đanh lại.

Điều này khiến Chu Dương vô cùng ngạc nhiên.

Vừa rồi dáng vẻ của cô vẫn ung dung lắm, cho dù là mỗi cử động hay giọng điệu nói chuyện đều rất thản nhiên, hoàn toàn không giống như đã có vấn đề gì lớn xảy ra.

Nhưng đột nhiên, Thẩm Bích Quân dường như biến thành một con người khác, toàn bộ con người trở nên bình tĩnh hơn, đồng thời cũng trở nên nghiêm túc.

Và Thẩm Bích Quân trong trạng thái này mới là bộ dạng đáng sợ nhất.

Chu Dương cũng cảm thấy một chút ẩn ý khác thường từ trong lời nói của Thẩm Bích Quân.

Trong tình huống bình thường, dựa vào tình trạng hiện tại của công ty Danh Dương và thực lực của Chu Dương, về cơ bản bạn sẽ không gặp phải kẻ thù bất khả chiến bại.

Nhưng bây giờ, ngay cả Thẩm Bích Quân cũng nói rằng nếu nói chuyện này với các quản lý cấp cao của công ty, thậm chí sẽ khiến họ thêm hoảng sợ và lan rộng ra toàn công ty.

Vì vậy, lần này, chuyện xảy ra ở quận Phổ Đà rất có khả năng nghiêm trọng đến mức Thẩm Bích Quân cũng không đủ tự tin để giải quyết.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Có nghiêm trọng như cô nói không?”

Chu Dương trầm giọng hỏi.

Bây giờ là chuyện công việc, không được lơ là hay buông lỏng, nên vẻ mặt Chu Dương rất nghiêm túc.

“Chắc là anh biết những gì đã xảy ra ở quận Khánh Phong trước đây. Lần đó, cả ba cửa hàng kinh doanh của chúng ta ở quận Khánh Phong đều không liên quan gì đến chúng ta. Nhưng lần này, chuyện xảy ra ở quận Phổ Đà chỉ có hơn chứ không kém.”

Thẩm Bích Quân trầm giọng nói.

Chỉ có hơn chứ không kém.

Chỉ với sáu chữ, Chu Dương đã hiểu rõ.

Nếu nói rằng việc mất đi ba cửa hàng kinh doanh ở quận Khánh Phong được coi là khá nghiêm trọng, nhưng vẫn có thể chấp nhận được.

Vậy thì lần này, chuyện xảy ra ở quận Phổ Đà có lẽ còn nghiêm trọng hơn việc mất đi ba cửa hàng kinh doanh ở quận Khánh Phong.

Chu Dương biết rằng công ty Danh Dương đã thiết lập tổng cộng chín cửa hàng kinh doanh ở quận Phổ Đà và phạm vi hoạt động vừa hay nằm gọn trong toàn bộ quận Phổ Đà.

Nếu như nói nó nghiêm trọng hơn quận Khánh Phong, vậy thì số cửa hàng bị mất ở quận Phổ Đà ít nhất sẽ nhiều hơn bốn.

“Bốn cửa hàng?”

Chu Dương ngập ngừng duỗi ra bốn ngón tay, anh không hỏi thẳng ra vì trong lòng vẫn còn ôm một tia hi vọng.

Bố cục của quận Phổ Đà có thể coi là một móc xích rất quan trọng trong bố cục của công ty Danh Dương ở Đông Hải. Mắt xích này không thể xảy ra chuyện được. Bởi vì một khi xảy ra chuyện thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến bố cục tổng thể của công ty Danh Dương ở Đông Hải, hay thậm chí là cả cục diện của toàn bộ đất nước.

Nếu lần này, quận Phổ Đà mất bốn cửa hàng kinh doanh cùng một lúc, thì đó sẽ là một tổn thất rất lớn cho cục diện công ty tại quận Phổ Đà.

Thậm chí ngay cả trong toàn bộ quận Phổ Đà, hiệu ứng thương hiệu của công ty Danh Dương sẽ bị giảm đi rất nhiều.

Nhìn Chu Dương giơ lên bốn ngón tay, Thẩm Bích Quân đương nhiên biết ý của anh, cô khẽ lắc đầu.

Sắc mặt Chu Dương đột nhiên trở nên u ám.

Không phải bốn, vậy thì là năm, thậm chí trên cả năm.

Nếu nói rằng mất đi bốn cửa hàng kinh doanh, công ty Danh Dương vẫn có thể gắng gượng duy trì được hiệu ứng bán hàng ở quận Phổ Đà, về cơ bản vẫn có thể bán được hàng ở quận Phổ Đà, còn nếu mất năm hoặc thậm chí hơn năm cửa hàng kinh doanh thì đây sẽ là một tổn thất vô cùng lớn đối với công ty Danh Dương.

Đây là việc không thể phân biệt bằng mắt thường.

Chu Dương lại duỗi năm ngón tay ra.

Thẩm Bích Quân rũ lông mày xuống, cô không nói gì, chỉ thở dài một tiếng, rồi nói thẳng.

“Không phải bốn, không phải năm, cũng không phải sáu, mà là bảy, bảy cửa hàng kinh doanh. Bắt đầu từ hôm nay, tất cả những cửa hàng này đều mất đi quan hệ với công ty Danh Dương.”

Giọng điệu của Thẩm Bích Quân hơi trầm, nhưng lại càng buồn hơn.

Chu Dương có thể nhận ra điều này.

Nhưng nhận ra được thì đã làm sao.

Khi Thẩm Bích Quân nói không phải là bốn, cũng không phải năm, Chu Dương liền biết sự việc lần này quá lớn, thậm chí đã vượt quá khả năng kiểm soát của chính mình.

Và khi Thẩm Bích Quân cuối cùng cũng nói rằng lần này họ đã mất tổng cộng bảy cửa hàng ở quận Phổ Đà, Chu Dương cũng trở nên trầm mặc.

Anh không biết nên nói gì nữa.

Nói là vẫn còn cơ hội, nói là bảy cửa hàng đó chẳng là gì, nếu mọi người làm việc chăm chỉ thì vẫn có thể bắt đầu lại, thì có thể lấy lại mọi thứ?

Điều đó có thể không?

Chu Dương cũng tự hỏi mình như vậy, điều đó có thể không?

Câu trả lời là không.

Nếu chỉ dựa vào thực lực của công ty Danh Dương để giành lại mọi thứ, đó căn bản là điều không thể nào.

Nói cách khác, công ty Danh Dương sẽ lại phải phát triển một sản phẩm mới ngoài hai loại sản phẩm hiện có. Hơn nữa, sản phẩm mới này cũng cần phải là một sản phẩm hot, trong thời gian ngắn sẽ phổ biến khắp vùng Đông Hải, thậm chí phổ biến trên toàn quốc.

Bằng cách này, công ty Danh Dương có thể trực tiếp trở lại quận Phổ Đà theo xu hướng chung, bắt đầu bố trí lại ở quận Phổ Đà và mở thêm cửa hàng kinh doanh.

Tuy nhiên, để tạo ra một sản phẩm hot là một chuyện khó khăn cỡ nào chứ.

Đối với những công ty mỹ phẩm kia, có công ty thậm chí một năm, hai năm cũng không cho ra được sản phẩm mới, huống hồ là sản phẩm hot, ngoài tác dụng của bản thân sản phẩm ra thì còn cần thời cơ nữa.

Cho dù là công ty Danh Dương, bây giờ đang nắm giữ hai loại sản phẩm hot trong tay cũng không phải một sớm một chiều mà có được.

Loại đầu tiên là mặt nạ hoạt chất làm trắng da, công thức được cung cấp bởi Chu Dương.

Loại thứ hai là sữa rửa mặt Tân Chu, được chiết xuất từ một loại thực vật mới được phát hiện bởi Giáo sư Thiệu Trạch Giai, có thể gặp được nhưng không phải muốn là có được.

Ngoài ra, đã lâu như vậy rồi, công ty Danh Dương không phải là không nghiên cứu và phát triển thêm.

Tính ra đã gần bốn năm kể từ khi Thẩm Bích Quân thành lập công ty Danh Dương.

Tuy nhiên, ngoài hai sản phẩm hot này, công ty Danh Dương căn bản không thể đưa ra thêm bất kỳ sản phẩm nào khác.

———————-