Chàng Rể Đại Gia

Chương 671: Đe dọa

Chương 671: Đe dọa

“Đợi đã!”

Đúng trong khoảng thời gian nghìn cân treo sợi tóc này, một giọng nói lãnh đạm đột ngột vang lên.

Sắc mặt mọi người trở nên khác lạ, lẽ nào trong lúc này còn có người đứng lên nói giúp cho Chu Dương.

Thế nhưng, Thái Hùng dường như không nghe thấy, tốc độ cú đá không hề thuyên giảm.

“Hừ!”

Trong khoảnh khắc Thái Hùng đá sang Liễu Tuyết, một tia sáng chợt lóe lên.

Không ai nhìn thấy nó là gì, cũng không ai phản ứng lại.

Mọi người đều đang nghi ngờ, tia sáng đó rốt cuộc là cái gì, phát ra từ đâu, sẽ phát đến những đâu.

“A!”

Lúc này, một tiếng gào thét đau đớn bỗng vang lên.

Mọi người nhìn sang hướng âm thanh phát ra, đến lúc tất cả nhìn rõ ràng, đôi mắt chợt nhíu lại, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc và sợ hãi.

Theo tình huống bình thường mà nói, cú đá của Thái Hùng lẽ ra phải chạm trúng người Liễu Tuyết, còn Liễu Tuyết cho dù không chết thì ít nhất cũng sẽ bị thương nặng.

Nhưng bây giờ, Liễu Tuyết vẫn bình an vô sự đứng trước mặt Chu Dương.

Trái lại với khí thế mạnh mẽ của Thái Hùng vừa nãy, lúc này hắn đang ôm lấy một chân, toàn thân run rẩy, sắc mặt tái mét.

Mọi người nhìn thấy chân Thái Hùng đang ôm chặt, lúc này bị một con dao đâm thẳng vào, máu chảy đầm đìa.

“Hả!”

“Đây chẳng phải là cái chân vừa nãy Thái Hùng đá ra sao?”

“Lẽ nào ánh sáng vừa nãy chính là con dao này?”

“Nhưng rốt cuộc là ai làm? Lẽ nào là giọng nói vừa rồi?”



Sắc mặt mọi người đầy sợ hãi.

Đặc biệt lúc mọi người nhìn thấy một chân của Thái Hùng bị con dao đâm xuyên qua, máu chảy ròng ròng, hơn nữa, nhìn bộ dạng của Thái Hùng hình như rất đau đớn.

Trong chốc lát, mọi người liền nghĩ đến giọng nói khi nãy.

Khi Thái Hùng tung cú đá muốn đạp bay Liễu Tuyết, có một giọng nói đột nhiên vang lên, ý bảo Thái Hùng ngừng lại.

Nhưng Thái Hùng dường như không nghe thấy, hoặc là có nghe cũng không quan tâm.

Cho nên, chủ nhân của giọng nói đó rất không vừa lòng, mới ném ra con dao sắc nhọn, bày tỏ sự bất mãn với Thái Hùng.

Mọi người lập tức nhìn ngang nhìn dọc, muốn xem thử rốt cuộc là ai.

Thế nhưng, điều khiến mọi người thất vọng là không có khuôn mặt mới nào xuất hiện ở tầng một hay tầng hai.

Điều này có nghĩa không phải nhóm người bọn họ làm.

Vậy thì, sẽ là ai đây?

“Là ai, đứng ra đây cho bố mày!”

Thái Hùng đau đớn ôm chân, mồ hôi nhễ nhại trên trán, toàn thân cũng run lên bần bật.

Người khác chỉ thấy con dao này đâm xuyên qua chân của hắn, máu chảy không ngớt, nhưng họ lại không biết, trên con dao này lại tồn tại một luồng chân khí.

Luồng chân khí ở trên con dao đâm xuyên qua chân của Thái Hùng, chân khí nhân cơ hội tàn phá kinh mạch trong cơ thể Thái Hùng, khiến kinh mạch của hắn không thông, thậm chí còn cảm thấy cơ thể có một luồng khí đấu đá lung tung bên trong.

Nếu không, một con dao nhỏ bé không thể nào khiến Thái Hùng trở nên như vậy.

Một tiếng hét dữ dội vang lên, Thái Hùng nhanh chóng tìm một bậc thềm ngồi xuống.

Hắn không có cách nào để rút con dao ra, một khi sơ suất, luồng chân khí đó sẽ mãi mãi ở lại trong cơ thể, gây ra vô số tổn hại cho hắn.

Thái Hùng biết rõ, chỉ có tông sư võ giả mới có thể giữ lại chân khí ở trên con dao.

Nói cách khác, cho dù người ném con dao này không phải là tông sư võ giả, ít nhất cũng quen biết với tông sư võ giả.

Thái Hùng thật sự sắp không chịu nổi sự giày vò đau đớn này.

Nếu như hắn bị tàn phế vì con dao, vậy thì, toàn bộ Thái gia sẽ phát điên lên, nhất định sẽ kiên cường chiến đấu đến cùng với hung thủ.

Cho nên bây giờ, Thái Hùng cũng không quan tâm rốt cuộc là ai ném con dao.

Bởi vì bất luận người đó là ai thì cũng đã gây thù chuốc oán với Thái gia, bọn họ sẽ không dễ dàng buông tha.

“Một số người thật sự đã quên mất các quy tắc ở đây.”

Còn lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang đến.

Một bóng người đi chậm rãi từ tầng ba bước xuống, ánh mắt sắc bén nhìn Thái Hùng, vẻ mặt nghiêm túc.

“Ồ!”

“Thì ra là ông ấy!”

“Không ngờ đấy, tôi suýt chút nữa đã quên mất, không được phép gây chuyện ở câu lạc bộ Silver Lake.”

“Vậy tại sao vừa nãy ông ấy không xuất hiện?”

“Không biết, lẽ nào ông ấy thật sự dám trở thành kẻ thù của Thái gia sao?”



Mọi người liếc nhìn bóng người kia, hít sâu một hơi, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.

Trần Thế Hào.

Ông chủ của câu lạc bộ Silver Lake.

Không ai ngờ, ông chủ của câu lạc bộ Silver Lake lại xuất hiện vào lúc này, hơn nữa nhìn bộ dạng cùng giọng nói của ông, dường như đang đứng về phía Chu Dương.

Chí ít, dùng giọng điệu răn dạy để nói với Thái Hùng, tuyệt đối không thể đứng về phía Thái Hùng.

Mà điều càng làm cho mọi người ngạc nhiên là nếu như lời vừa nãy cũng là Trần Thế Hào nói, vậy thì con dao đâm qua chân của Thái Hùng cũng có khả năng do Trần Thế Hào phóng ra.

“Tại sao?”

Thấy Trần Thế Hào xuất hiện, con ngươi của Thái Hùng co lại, lạnh lùng hỏi.

Điều này có nghĩa là hắn đang cố gắng kiềm chế cơn giận của mình.

Nếu như lúc đó, đổi lại người khác xuất hiện nói những lời này, Thái Hùng không dám đảm bảo, bản thân có liều mạng bắt đối phương phải trả giá hay không.

Nhưng người xuất hiện bây giờ lại là Trần Thế Hào, ông chủ của câu lạc bộ Silver Lake.

Nếu như nói, câu lạc bộ Silver Lake có thể trở thành nguyên nhân khiến cho hầu hết các thế lực và gia tộc ở Đông Hải kiêng dè, thì phần đông trong số đó đều đứng về phía Trần Thế Hào.

Cho dù lão gia của Thái gia xuất hiện ở đây, chắc chắn sẽ phải giữ thể diện cho Trần Thế Hào.

Đây là quy tắc, cũng chính là sức mạnh uy quyền có được khi năm đó câu lạc bộ Silver Lake đã khiến một gia tộc hạng hai hoàn toàn biến mất khỏi Đông Hải.

Cho nên, Thái Hùng không thể nhiều lời, cũng không dám nói nhiều, chỉ có nét oán hận trên mặt, không ngừng bộc lộ sự phẫn nộ.

“Xem ra rất nhiều người đã quên quy tắc của câu lạc bộ Silver Lake rồi.”

Trần Thế Hào bình thản nói, không hề đáp lại câu hỏi của Thái Hùng, mà ánh mắt tập trung vào mọi người.

Ngay lập tức, mọi người đều cảm nhận một áp lực vô hình bao phủ về phía họ.

“Trần tổng, rõ ràng là họ ra tay với tôi trước, anh Hùng chẳng qua muốn giúp tôi mà thôi…”

Lý Minh Phong vội vàng lên tiếng, muốn giúp đỡ cho Thái Hùng.

Thế nhưng, hắn chưa nói xong, đã bị Trần Thế Hào ngắt lời.

“Từ khi nào đến lượt cậu lên tiếng?”

Vẻ mặt Trần Thế Hào hững hờ, lạnh lùng nhìn Lý Minh Phong.

Chỉ một ánh nhìn cũng khiến cho Lý Minh Phong như rơi vào hố băng.

Lý Minh Phong nhìn thấy sự hung dữ và lạnh lùng vô tận từ trong ánh mắt này, hơn nữa, trong bóng tối còn có một loại cảm giác, giống như nếu hắn nói thêm một câu nữa sẽ phải nằm xuống và bò ra khỏi đây.

Lý Minh Phong lập tức ngậm chặt miệng câm như hến, dồn sức lau mồ hôi trên trán, tim đập thình thịch không ngừng.

Nếu không phải Thái Hùng ở đây, hơn nữa có nhiều người quan sát, Lý Minh Phong e rằng sớm đã chạy thoát thân.

“Mười ba năm trước, câu lạc bộ Silver Lake vừa thành lập, năm đó, Tiết gia cũng không tuân thủ quy tắc như vậy.”

Trần Thế Hào nhẹ nhàng nói.

Mà lời này vừa nói ra khiến toàn thân Lý Phong Minh càng thêm run rẩy.

Cơ thể của Thái Hùng cũng cứng đờ lại, sắc mặt cực kì khó coi, thậm chí, dưới mắt lóe lên một sự nhục nhã.

Còn mọi người cũng thầm nhớ lại Tiết gia, bọn họ đột nhiên im lặng, sợ nói ra những điều không hay sẽ đắc tội với Trần Thế Hào.

———————-