Chương 659: Lý thiếu gia
“Bao nhiêu tiền, tôi đền còn không được sao?”
Lúc này, Liễu Tuyết biết bảo thân e rằng đã gặp phải người xấu, đột nhiên muốn đền tiền cho xong chuyện.
“Đền tiền? Cô biết bộ quần áo của Lý thiếu gia đây bao nhiêu tiền không?”
“Đúng thế, cô biết bộ quần áo này của Lý thiếu gia chúng tôi bao nhiêu tiền không? Một trăm nghìn tệ, nếu như cô đền một trăm nghìn tệ chúng tôi lập tức thả cô đi.”
“Ha ha, cô gái à, nhìn cô cũng không phải người có tiền, một trăm nghìn tệ này cô chắc chắn không lấy ra được, chúng tôi cũng không phải người xấu, nếu như cô không lấy ra được một trăm nghìn tệ, vậy thì đi với Lý thiếu gia của chúng tôi đến phòng Vip uống một ly rượu, chuyện này coi như cho qua.”
…
Đột nhiên vài người bên cạnh Lý thiếu gia cười lớn nói, không ngừng áp sát Liễu Tuyết.
“Sao có thể chứ, chỉ một bộ quần áo mà đòi tới một trăm nghìn tệ.”
Liễu Tuyết vừa nghe liền biết những người này không muốn giải quyết rạch ròi chuyện này.
Trước tiên chưa nói tới một bộ quần áo một trăm nghìn tệ trông như thế nào, cô trước giờ chưa từng nhìn thấy áo Gilê nào có giá lên tới một trăm nghìn tệ.
Hơn nữa chiếc áo Gilê này ban đầu đã dính không ít đồ nôn mửa bẩn thỉu.
Liễu Tuyết biết người được gọi là Lý thiếu gia này trước đó từng nôn trong phòng vệ sinh.
Về chuyện thứ đồ bẩn mà cô làm dính trên quần áo của Lý thiếu gia, đơn thuần là những người này muốn gây sự nên bày ra mà thôi.
“Này, cô gái xinh đẹp, là tại cô hiểu biết quá nông cạn, nói cho cô biết áo Gilê này của tôi là của nhà thiết kế lớn nổi tiếng toàn quốc, cả thế giới chỉ có một chiếc này, nói giá trị một trăm nghìn tệ đã rẻ cho cô rồi, nể tình thấy cô khá xinh đẹp, nếu không thì không có một triệu tệ, tuyệt đối không được.”
Lý thiếu gia hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn Liễu Tuyết càng tỏ ra vẻ không đứng đắn.
“Tuy nhiên hôm nay Lý thiếu gia tôi đây tâm trạng tốt, chỉ cần cô gái xinh đẹp cô có thể uống cùng với tôi mấy ly rượu, một trăm nghìn tệ này tôi có thể không cần nữa, cô thấy thế nào?”
Nói xong Lý thiếu gia giơ tay ra muốn nhéo cằm của Liễu Tuyết.
Mấy tên đàn em ở bên cạnh càng nở nụ cười xấu xa hơn, không ngừng nói lời hay ý đẹp, trợ thêm uy lực cho Lý thiếu gia, dường như chuyện mà Lý thiếu gia đang làm bây giờ giống như một chuyện hết sức lợi hại.
“Buông ra!”
“Xin anh tự trọng một chút, đừng cho rằng tôi là con gái thì dễ ức hϊếp!”
Liễu Tuyết chán ghét hất tay của Lý thiếu gia, trầm giọng nói.
Cô không phải người thích gây sự nhưng điều này không có nghĩa cô là một người có thể bấm bụng chịu đựng.
Chuyện ngày hôm nay, rõ ràng là tên Lý thiếu gia thấy sắc đẹp nên nổi ý xấu.
Còn việc làm bẩn quần áo của hắn, giá trị hơn một trăm nghìn tệ, chẳng qua chỉ là cái cớ.
Không có những chuyện này Lý thiếu gia cũng sẽ có những cái cớ khác.
Mục đích chẳng qua là muốn sàm sỡ Liễu Tuyết.
Nói là uống rượu cùng với hắn, nhưng ai biết được muốn uống cùng bao nhiêu rượu?
Ngộ nhỡ uống say thì sao?
Những chuyện này chỉ nghĩ thôi Liễu Tuyết đã cảm thấy lạnh sống lưng.
“Ha ha, cô gái nhỏ xinh đẹp tính khí khá ngang bướng đó, nói cho cô biết, ngang bướng cũng vô dụng, hôm nay cô làm bẩn quần áo của tôi, không uống cùng tôi ly rượu tôi sẽ không tha cho cô đâu, người đâu, đưa đi!”
Lý thiếu gia cười nhếch mép, ra lệnh cho đàn em, mấy người kia lập tức bao vây lấy Liễu Tuyết.
“Ha ha, cô gái nhỏ xinh đẹp à, lời của Lý thiếu gia mà dám không nghe theo, tôi thấy hình như cô không muốn sống ở Đông Hải này nữa rồi.”
“Đúng thế, nói cho cô biết, hầu hạ Lý thiếu gia của chúng tôi tốt thì sau này cô có thể đổi đời rồi.”
Hai tên đàn em lập tức chuẩn bị ra tay kéo Liễu Tuyết vào trong phòng.
“Buông tôi ra! Các người buông tôi ra!”
Liễu Tuyết bị nắm chặt hai tay, trong lòng đột nhiên hơi hoảng sợ.
Cô biết, bản thân chỉ có một mình, hoàn toàn không phải đối thủ của mấy người đàn ông này, thậm chí đối diện với một người cũng có thể trực tiếp đánh gục cô hôn mê bất tỉnh để đưa đi.
Mà lúc nãy cô ra ngoài đi vệ sinh chỉ nói với hai cô gái ở bên cạnh, những người khác có lẽ không hề hay biết.
Vì vậy, việc cô đang gặp rắc rối ở đây, mấy bạn học của Liễu Tuyết e rằng không biết gì.
Trong lúc này Liễu Tuyết dường như rơi vào tình cảnh tuyệt vọng.
Một khi cô bị Lý thiếu gia đưa vào trong phòng, xảy ra chuyện gì Liễu Tuyết hoàn toàn không dám tưởng tượng.
Nhưng điều mà cô có thể chắc chắn là nếu bị Lý thiếu gia đưa đi, lối thoát duy nhất cho Liễu Tuyết có lẽ chỉ có tự sát.
“Dừng tay!”
“Có chuyện gì vậy?”
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên.
Trong lòng Liễu Tuyết vui mừng khôn xiết, vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy lớp trưởng Hoàng Cương và Hứa Mai cùng nhau đi tới.
Vừa nãy Hoàng Cương bảo Hứa Mai đi theo Liễu Tuyết, xem cô muốn làm gì.
Hứa Mai quả thực đã đi theo cô, cũng đã nhìn thấy Liễu Tuyết bị mấy người Lý thiếu gia lôi đi.
Hứa Mai biết mục đích của Hoàng Cương hôm nay chính là Liễu Tuyết, vì vậy nhanh chóng chạy về nói với Hoàng Cương sự việc.
Mà đây, chắc chắn là một cảnh tượng kinh điển, hơn nữa không phải là vở anh hùng cứu mỹ nhân có diễn tập từ trước.
Đổi lại là bất cứ cô gái nào, e rằng cũng đều cảm động.
Cộng thêm, với điều kiện của bản thân Hoàng Cương, cảnh anh hùng cứu mĩ nhân này dường như sẽ không để lại bất cứ hậu quả gì, hắn có thể để lại ấn tượng tốt trong lòng Liễu Tuyết.
Vì vậy, Hoàng Cương không chút do dự trực tiếp ra mặt.
“Các người muốn làm gì?”
Hoàng Cương đi đến bên cạnh Liễu Tuyết, lạnh lùng liếc nhìn Lý thiếu gia người toàn mùi rượu, còn có hai tên đàn em đang kéo tay Liễu Tuyết.
“Thả cô ấy ra.”
“Ha ha, thả cô ta? Thằng ranh này, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân sao? Cũng không mở to mắt ra nhìn cho kĩ xem, mày có biết mày đang nói chuyện với ai không?”
“Đúng thế, tao nói cho mày biết, ranh con, hôm nay đứa bạn này của mày đã động đến Lý thiếu gia của bọn tao, bất cứ ai đến đều vô dụng, biết điều thì mau chóng cút đi, đừng ở chỗ này cản trở Lý thiếu gia của bọn tao làm việc, người không liên quan cút hết đi!”
Lý thiếu gia nhắm mắt làm ngơ trước những lời quát tháo của Hoàng Cương, còn hai tên đàn em lại nhìn Hoàng Cương với ánh mắt giễu cợt.
“Lý thiếu gia?”
Hoàng Cương sau khi nghe những lời này khuôn mặt đột nhiên nghiêm túc, cẩn thận dò hỏi, như thể người được gọi là Lý thiếu gia kia là một nhân vật lớn có máu mặt.
“Ha ha, xem ra mày đã nghe tới danh tiếng của Lý thiếu gia chúng tao, đây chính là Lý thiếu gia.”
Một tên đàn em tự hào nhìn Lý thiếu gia, dường như cảm thấy rất vinh dự.
Hoàng Cương nghe thấy vậy cũng nghiêm túc đánh giá Lý thiếu gia, càng nhìn sắc mặt càng nghiêm trọng.
“Đây, thực sự là Lý thiếu gia à?”
Hoàng Cương nhìn một lúc, đáy lòng sớm đã kinh ngạc đến tột đỉnh.
Hắn có thể chắc chắn Lý thiếu gia ở trước mặt chính là Lý thiếu gia mà hắn biết.
Đông Hải có rất nhiều gia tộc lớn, có các gia tộc hạng nhất như Tôn gia, Tô gia, cao quý ở bên trên, không một ai dám mạo phạm.
Nhưng cũng có một số gia tộc khác mặc dù không bằng Tôn gia, Tô gia nhưng ở Đông Hải cũng là các gia tộc hết sức uy nghiêm.
Mà Lý gia chính là gia tộc như vậy.
Lý gia ở Đông Hải thuộc top đầu trong số các gia tộc hạng hai, thực lực chỉ kém hơn một chút so với các gia tộc như Tôn gia và Tô gia, bọn họ vẫn mạnh gấp nhiều lần so với một số gia tộc hạng hai khác.
Hoàng Cương từng quen biết với một người trong gia tộc lớn, hắn đã nhìn thấy Lý thiếu gia từ xa tại một bữa tiệc.
———————-