Chương 604: Trưởng lão Cốc ra tay!
“Anh Dương, ông lão vừa nãy là một võ giả, thực lực ông ta đã sắp đạt đến trình độ bậc thầy võ giả. Anh vừa bị khí thế của ông ta chèn ép đến nhiễm bệnh.”
Ngưu Xuyên nhẹ nhàng giải thích.
“Thì ra là vậy, bảo sảo cảm giác vừa nãy thật khó tin, không ngờ rằng là tôi bị trúng đòn.”
Chu Dương cười khổ.
Dù cảm thấy bản thân không gặp chút nguy hiểm nào, nhưng nếu vừa nãy không có tiếng quát của Ngưu Xuyên, Chu Dương không dám tưởng tượng giờ anh có thể ngồi vững ở chỗ này không nữa.
“Anh Dương, để em trừng trị ông ta.”
Giọng Ngưu Xuyên khàn khàn, cặp mắt anh ửng đỏ, vài tia máu thoáng ẩn thoáng hiện.
Nếu vừa rồi anh không phản ứng kịp thời, thì e Chu Dương đã trúng đòn thật rồi.
Anh đinh ninh trưởng lão Cốc dùng chiêu này để tấn công anh, không ngờ bản thân lại chỉ cảm nhận một khí thế rất yếu ớt.
Một khắc sau anh mới bừng tỉnh nhận ra, mục tiêu của trưởng lão Cốc là Chu Dương.
“Ông lão kia, hôm nay dù ai đến đây cũng sẽ không cứu được ông.”
Ngưu Xuyên nổi giận quay đầu lại, đôi mặt trợn tròn giận dữ. Anh quát một tiếng, rồi lao vọt tới chỗ trưởng lão Cốc.
“Ài, thật đáng tiếc.”
Trưởng lão Cốc liên tục lắc đầu, trong lòng thấy vô cùng tiếc nuối.
Vừa mới rồi, chỉ cần một chút nữa thôi là ông ta có thể dùng khí thế đè ép thuần phục Chu Dương.
Nếu được vậy, thì dù Chu Dương có ra sao, cũng sẽ không bao giờ ngóc đầu lên được trước mặt ông ta.
Nhưng đúng thời điểm mấu chốt nhất, thì bị Ngưu Xuyên phát giác rồi làm hỏng hết cả.
Bây giờ, Ngưu Xuyên lại chủ động lao đến chỗ ông ta.
“Đúng là thanh niên, hành động theo cảm tính. Cũng được, hôm nay tôi sẽ cho cậu xem kỹ sự chênh lệch thực lực giữa chúng ta. Kể cả cậu có là bậc dưới của bậc thầy võ giả, tôi sẽ khiến cậu nuốt hận tại phòng trà Giang gia này!”
Trưởng lão Cốc hạ giọng quát, vung tay lên, tà áo trên người không gió vẫn bay, mấy sợi râu bạc còn sót lại trên cằm cũng phất phơ ra phía trước.
“Các người lui về phía sau!”
Trưởng lão Cốc quay về phía nhóm Giang Phong dặn dò, sau đó thoắt cái, cả người đã bước về phía trước năm, sáu bước, tiến lên nghênh đón cú đấm của Ngưu Xuyên.
Ầm!
Rầm!
Trong nháy mắt tay Ngưu Xuyên và trưởng lão Cốc chạm vào nhau. Hai người họ từng quyền từng quyền đánh qua đánh lại.
Nhóm Giang Phong chăm chú tập trung, nhìn chằm chằm vào trưởng lão Cốc và Ngưu Xuyên, không bỏ sót bất kì chi tiết nào.
Dù bọn họ không nghĩ trưởng lão Cốc sẽ thất bại, nhưng cũng không muốn nhìn thấy sự cố nào phát sinh.
Thậm chí Giang Phong còn tính toán, nếu trưởng lão Cốc có dấu hiệu thua cuộc, hắn và vệ sĩ Tông sẽ đồng thời ra tay.
Chu Dương hoàn toàn ngược lại, anh hết sức thảnh thơi, trên mặt không lộ chút lo lắng.
Ngưu Xuyên ra tay rất thành thục, mọi chiêu thức đều lưu lại vết thương trên cơ thể trưởng lão Cốc, trong khi mỗi lần ông ta tấn công Ngưu Xuyên đều chặn đứng lại.
Trận chiến giữa hai người chẳng mấy chốc đã được năm phút.
Đừng coi năm phút là ngắn ngủi. Trong mắt cao thủ, từng giây từng khắc, chỉ cần nháy mắt cũng đủ để hai bên phân chia thắng bại.
Thường thì kết quả khi hai cao thủ tranh đấu được quyết định chỉ trong tích tắc, nên không ai dám phân tâm.
Trưởng lão Cốc càng lúc càng kinh ngạc
Ông ta ước chừng trong năm phút đấu với Ngưu Xuyên, nhiều lắm mới chỉ được năm mươi chiêu thức.
Trưởng lão Cốc thấy kĩ nghệ của Ngưu Xuyên cũng tầm thường, dù ông ta bị trúng đòn không ít, nhưng lần nào cũng không đau không rát, gần như không hề hấn gì.
Thế nhưng, cùng lúc đó, ông ta cũng phát hiện, mọi lần đánh trúng Ngưu Xuyên, đều bị cậu ấy vô tình chặn được.
“Ai chà, già quá rồi, đến cả một thằng nhãi ranh mà cũng không hạ gục được. Nếu đã như vậy thì mình sẽ không nương tay nữa, kết thúc trận đấu tại đây thôi!”
Trưởng lão Cốc trong lòng thở dài một tiếng, quyền cước tung ra ngày càng mạnh.
Hạ nhẹ một quyền, trưởng lão Cốc nhìn Ngưu Xuyên với ánh mắt có chút nuối tiếc.
“Cậu bạn à, thực lực của cậu không tồi, nhưng muốn tiến bộ hơn thì không có khả năng. Nếu cậu đồng ý đi theo tôi, tôi đảm bảo trong vòng mười năm cậu sẽ thành bậc thầy võ giả.”
Hai cánh tay ông ta buông thõng, đôi mắt nhìn Ngưu Xuyên mơ hồ có chút mong đợi.
Trưởng lão Cốc vừa dứt lời, không chỉ sắc mặt Giang Phong trong nháy mắt trở nên vô cùng khó coi, vệ sĩ Tông bên cạnh cũng trợn tròn mắt, nhìn trưởng lão Cốc và Ngưu Xuyên với biểu cảm không tin nổi.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Trưởng lão Cốc là trưởng lão của mọi vệ sĩ trong Giang gia, thực lực thâm sâu, chỉ có lác đác vài trưởng lão vệ sĩ khác có thể đánh bại.
Hơn nữa, không ít người muốn bái ông ta làm thầy, nhưng đều bị ông ta từ chối.
Ngay cả với nhiều người trong Giang gia, kết cục hoàn toàn tương tự.
Trong đó, nổi tiếng không ai bằng là Giang Bắc, con trai độc nhất của lão gia Giang Hành Phương nhà họ Giang.
Thế nhưng bây giờ, Giang Bắc đã bị phế, trưởng lão Cốc càng không thể thu nhận hắn làm học trò.
Vậy mà, trên tầng hai phòng trà Giang gia, trước mặt Giang Phong, trưởng lão Cốc lại muốn thu nhận đệ tử, thậm chí còn thẳng thắn đảm bảo trong mười năm nhất định đối phương sẽ lên cấp bậc thầy võ giả.
Quan trọng nhất là, người lọt vào mắt ông ta là vệ sĩ của Chu Dương, đồng thời là một trong những kẻ thù của Giang Bắc.
“Trưởng lão Cốc…”
Giang Phong hết sức nhẫn nại, hạ thấp giọng nói, mong trưởng lão Cốc nghĩ kĩ, cẩn trọng từ lời nói đến hành động.
“Cậu không cần nói nhiều, trong lòng tôi đã có dự tính rồi.”
Trưởng lão Cốc hoàn toàn không cho Giang Phong cơ hội mở lời, chỉ tiếp tục nhìn Ngưu Xuyên.
Ông ta đang chờ, trừ phi Ngưu Xuyên đồng ý, nếu không ông ta sẽ không bỏ qua cho cậu ấy.
“Ha ha, ông lão, ông coi ông là ai mà dám bảo tôi trong mười năm có thể lên cấp bậc thầy võ giả? Chính ông còn không phải bậc thầy võ giả, thì ông lấy gì ra bảo đảm vậy?”
“Không cần tốn lời nhảm nhí, muốn đánh thì đánh, không đánh thì mau quỳ xuống xin lỗi anh Dương.”
Ngưu Xuyên lạnh lùng quát lớn, thái độ kiên quyết không chút do dự.
Như thể đối với cậu ấy, lời bảo đảm của trưởng lão Cốc không là gì cả.
“Thằng ranh này, mày điên rồi!”
Vệ sĩ Tông giận dữ, muốn tự mình ra tay.
“Chà, cậu bạn, nếu cậu quyết vậy, thì để tôi cho cậu xem thực lực của một người sắp đạt trình độ bậc thầy võ giả rốt cuộc là như thế nào!”
Trưởng lão Cốc cười khẩy một tiếng, đưa tay phải lên, toàn bộ tầng hai như chìm vào thinh lặng.
“Hừ!”
Ông ta quát lớn, chĩa thẳng bàn tay về hướng cổ Ngưu Xuyên.
Chiêu thức nhìn đơn giản, nhưng sắc mặt Giang Phong và vệ sĩ Tông thì tái nhợt, tim đập thình thịch kích động liên hồi.
Ánh mắt hai người họ nhìn nhau, thấy rõ sự kinh ngạc từ trong mắt đối phương, thậm chí còn có vài tia kiêng kị dè chừng.
Bậc thầy võ giả!
Biến phức tạp thành đơn giản, quay trở về nguyên bản!
Dù trưởng lão Cốc chưa đạt tới cảnh giới bậc thầy võ giả, nhưng chiêu thức vừa nãy sử dụng hệt như một bậc thầy võ giả, khiến người khác không khỏi hãi hùng.
“Tên Ngưu Xuyên này chết chắc rồi!”
Khóe miệng Giang Phong nhếch lên, trên mặt nở nụ cười ung dung vui sướиɠ.
Chỉ cần Ngưu Xuyên bị trưởng lão Cốc đánh cho tàn phế, thì Chu Dương đương nhiên không còn là trở ngại nữa, Giang Phong có thể dùng tay bắt giữ lại rồi giải đến đại viện Giang gia.
———————–