Chàng Rể Đại Gia

Chương 548: Tôi nói cho ông biết

Chương 548: Tôi nói cho ông biết

Sắc mặt Chu Dương nghiêm nghị, ánh mắt nhìm chằm chằm vào khuôn mặt những cộng sự kia.

Nhìn từ phản ứng của những người này, chắc chắn bọn họ đã bị Vương Vĩ nói trúng rồi.

Không chỉ có người ủng hộ Vương Vĩ ban nãy, mà sau những lời này, còn có ba người đứng về phía đối lập với Vương Vĩ.

Diệp Phương, Thẩm Hải, Việt Thành cũng vậy.

Dẫu sao những điều Vương Vĩ vừa nói đều không sai, chi nhánh thành phố Liễu vốn dĩ là mấy người bọn họ lên kế hoạch thành lập.

Ban đầu từ bước lựa chọn thành phố và mặt bằng cửa hàng đến việc sửa sang bố trí, cho đến hôm nay, chi nhánh thành phố Liễu chính thức khai trương, có tiếng tăm ở thành phố Liễu.

Tất cả mọi thứ đều là công lao của bọn họ.

Mà Chu Dương, hoặc nói là công ty Danh Dương, chẳng qua chỉ là cung cấp một cơ hội và tên tuổi của ‘công ty Danh Dương’.

Vẻn vẹn chỉ có thế, công ty Danh Dương muốn khua tay múa chân với chuyện của chi nhánh thành phố Liễu, thậm chí còn muốn tham gia vào việc lập kế hoạch phát triển chi nhánh trong tương lai.

Chuyện thế này, đổi lại là ai, e rằng cũng sẽ không tùy tiện đáp ứng.

Huống hồ công ty Danh Dương có Chu Dương ở đây, dưới thực lực lớn mạnh như vậy, những công sự hợp tác như họ còn có thể nắm giữ được quyền chủ động của chi nhánh thành phố Liễu nữa sao?

Đây là một vấn đề, không ai biết đáp án.

Mà Vương Vĩ lại cho bọn họ một câu trả lời có thể tưởng tượng được.

Đó là tất cả quyền lực của chi nhánh thành phố Liễu kia, toàn bộ đều nắm trong tay mình.

Cứ như vậy cho dù Chu Dương hay công ty Danh Dương muốn khua tay múa chân với chi nhánh thành phố Liễu, thì ông ta cũng có thể từ chối dứt khoát, thậm chí là phản kháng.

Đương nhiên, tất cả điều này đều được lập nên bởi sự tập trung của mọi quyền lực, mọi tiếng nói.

Một khi phân tán rất có khả năng sẽ bị Chu Dương hoặc công ty Danh Dương giật dây, xảy ra hỗn loạn.

Những điều này, trong các công ty quy mô lớn khác cũng không hiếm gặp.

Điều này đối với đám người Vương Vĩ mà nói cũng không phải chuyện hiếm thấy hoặc không thể xảy ra.

Thậm chí cho dù bản thân bọn họ, thông thường đều có thể trải qua sự kiện như vậy.

Nếu không Vương Vĩ sẽ không một lòng một dạ muốn nắm quyền đến thế.

Thậm chí, ẩn ý trong lời nói của ông ta, cũng biết được ông đã hợp tác thành công với Khổng Huy.

Khổng Huy cung cấp cho ông ta một ít vốn viện trợ, còn có một vài trợ giúp khác.

Mà chi nhánh thành phố Liễu chính là điều kiện Vương Vĩ đưa ra để cùng hợp tác với Khổng Huy.

Dẫu sao, tên tuổi của công ty Danh Dương lớn như vậy, lợi ích này với năng lực của Khổng Huy, điều tra sơ lược thì có thể biết được rõ ràng.

Có điều, Chu Dương cũng không lo lắng.

Không phải anh cảm thấy Vương Vĩ sẽ không thành công, mà anh cho rằng mình có đủ thủ đoạn để đối phó với Vương Vĩ.

Cho dù ông ta thật sự thuyết phục hết toàn bộ những cộng sự này, hơn nữa còn liên kết với Khổng Huy thì Chu Dương cũng có cách.

Ánh mắt dò xét qua ba vòng, mặc dù sắc mặt của ba người Diệp Phương không thay đổi, nhưng cũng không có dấu hiệu nghiêng về phía Vương Vĩ.

Ngược lại những người đứng về phía Vương Vĩ kia, trên gương mặt lúc này lại lộ ra sắc thái suy tư.

Mà trong đó, sắc mặt Đinh Tuấn Phong càng vô cùng u ám, mấy lần quan sát gương mặt của Vương Vĩ và Chu Dương, cuối cùng vẫn im lặng không nói gì, chỉ là ánh mắt cứ chăm chú quan sát Chu Dương.

Nhìn đến đây, đột nhiên Chu Dương bật cười không rõ lý do.

Những người này căn bản không thể hiểu.

Cho dù là Vương Vĩ, cũng không là gì cả.

Vừa nãy bản thân chẳng qua chỉ thẳng thắng một tí, tùy tiện nói mấy câu hung hăng, mấy người này liền lưỡng lự không chắc chắn, hơn nữa thậm chí còn có dấu hiệu trở mặt.

Người như vậy tụ tập lại với nhau, nếu có thể làm nên chuyện, thì đúng là nực cười.

“Hừ! Phô trương thanh thế!”

Đột nhiên Vương Vĩ hét lên một tiếng, liếc nhìn Chu Dương, trên gương mặt từ lâu đã không còn nét mặt tôn kính sùng bái trước kia nữa, ngược lại trên mặt Vương Vĩ lúc này đều lộ rõ sự hung ác, thậm chí còn có phần oán hận.

“Không phải vừa nãy cậu muốn nói chúng tôi dựa vào cái gì sao? Sao giờ không nói nữa? Hay là bản thân cậu cũng biết các cậu đuối lý, không biết nên nói thế nào?”

Trong lời nói của Vương Vĩ chứa đầy sự lạnh lùng, thậm chí còn mang theo chút vui sướиɠ.

Đây là một loại cảm giác vui sướиɠ khi được báo thù, phát tiết cơn giận.

Trước kia, bất kể là Vương Vĩ ông ta, hay là người khác ở trước mặt Chu Dương cũng luôn cẩn thận dè dặt, chỉ sợ chọc giận Chu Dương chuốc thêm phiền phức, thậm chí còn phải chịu khổ cực.

Nhưng bây giờ trong sảnh tiệc, Chu Dương đứng trước mặt bọn họ, bị ông ta nói đến mức câm như hến không biết nói gì.

Chuyện thế này chỉ cần nói ra thì nhiều người sẽ bị sốc, khiến bọn họ kinh ngạc không thôi.

Mà Vương Vĩ cũng có thể nhận được sự chú ý và ngưỡng mộ.

Mặc dù Vương Vĩ không phải là người đầu tiên dám nói như vậy trước mặt Chu Dương, nhưng thật sự ông ta là một người vô cùng cứng rắn.

“Chu Dương, tôi biết cậu có nhiều thủ đoạn, nhưng chi nhánh thành phố Liễu là do chúng tôi lên kế hoạch xây dựng, cũng là đứa con tinh thần của chúng tôi, chúng tôi tuyệt đối sẽ không cho phép ai động tay động chân với nó, cho dù là Chu Dương cậu, cũng không được.”

Trong lời nói này, Vương Vĩ thể hiện rõ thái độ bất mãn kiên quyết, thậm chí cũng đã lôi kéo được ba người Diệp Phương về phe mình.

Mà tất cả mọi thứ, ba người Diệp Phương cũng không nhận ra, chỉ ngơ ngác nhìn Vương Vĩ, nghĩ mãi cũng không hiểu, hôm nay rốt cuộc Vương Vĩ bị làm sao, giống như đột nhiên biến thành một người khác, lại dám nói thế trước mặt Chu Dương.

Lẽ nào Vương Vĩ không biết, người lần trước dám nói như vậy, với dáng vẻ kiên cường này trước mặt Chu Dương, chính là Tăng Đại Đầu ở Đông Hải sao?

Hậu quả của Tăng Đại Đầu là gì, kết cục ra sao, lẽ nào Vương Vĩ không biết?

“Ha ha, tại sao tôi lại không biết nên nói như thế nào?”

Chu Dương bật cười nhếch mép, lộ ra mấy cái răng trắng tinh, liếc nhìn mọi người.

Nhưng nụ cười này lại khiến mấy người kia, bao gồm cả Vương Vĩ, trong nháy mắt đều cảm thấy sống lưng ớn lạnh.

Vào lúc này, dường như mọi tình huống đều đang nhằm về phía Vương Vĩ, vậy mà Chu Dương còn có thể cười như vậy.

Đây không phải có lòng tin và sức mạnh tuyệt đối, thì chính là một kẻ đần độn, không phân rõ thế cục.

Nhưng Chu Dương là một kẻ đần độn sao?

Diệp Phương không cho là như vậy.

Thẩm Hải không cho là như vậy.

Việt Thành không cho là như vậy.

Đinh Tuấn Phong không cho là như vậy.

Ngay cả Vương Vĩ cũng không cho là như vậy.

Nếu không, Chu Dương sẽ không có tiếng tăm và tiếng ác như hôm nay.

Lẽ nào, Chu Dương thật sự có con át chủ bài?

“Ông cho rằng chi nhánh thành phố Liễu là do các ông tự lập kế hoạch xây dựng lên thì sẽ do các ông định đoạt, bất cứ ai đều không thể nhúng tay vào sao, nhưng ông đừng quên, không có tôi, không có công ty Danh Dương, chi nhánh thành phố Liễu này, căn bản sẽ không tồn tại.”

Giọng nói của Chu Dương vang như chuông lớn, khiến sắc mặt của tám người Vương Vĩ lập tức thay đổi.

“Hay là nói, ông cho rằng chỉ dựa vào mấy người các ông liền có thể tạo nên một cửa hàng giống như công ty Danh Dương? Nếu có thể, vậy tại sao trước đây các ông không làm được?”

Lời nói này của Chu Dương giống như sét đánh giữa trời quang, hung hăng lọt vào tai tám người Vương Vĩ.

Ba người Diệp Phương, Thẩm Hải, Việt Thành vẫn đỡ hơn một chút, chỉ là trên mặt khá lúng túng ngượng ngùng.

Nhưng năm người Vương Vĩ, Đinh Tuấn Phong, sắc mặt lại tái mét, không nói được lời nào.

“Không có tôi, không có công ty Danh Dương, chi nhánh thành phố Liễu này chẳng qua cũng chỉ là một cửa hàng có quy mô nhỏ mà thôi!”

———————–