Chàng Rể Đại Gia

Chương 501: Khuyên bảo (1)

Chương 501: Khuyên bảo (1)

Thế nhưng sau khi nghe những lời của chị Linh, trong lòng Chu Dương đã thật sự dao động.

Anh không ngờ Giang Yến vậy mà lại thích mình.

Đây dù sao cũng không phải do người khác nói, mà chính miệng chị Linh đã nói ra.

Là một người gần như không thể tách rời khỏi Giang Yến, hơn nữa thân thiết như bạn thân, lời chị Linh nói rất đáng tin cậy.

Thêm vào đó, bây giờ Giang Yến trở nên như vậy, rất có thể giống như những gì chị Linh nói.

Giang Yến đang rơi vào bế tắc, phải đưa ra lựa chọn cuối cùng giữa Chu Dương và Giang gia.

“Haiz, đúng là có những thứ thật khiến người ta kinh ngạc, hi vọng Thẩm Bích Quân có thể giúp Giang Yến hiểu ra.”

Chu Dương nghĩ thầm, đóng cửa phòng lại, bắt đầu suy nghĩ về mớ hỗn độn trong lòng.

Ở bên kia, Thẩm Bích Quân nhìn mọi người rời đi, trở về phòng rồi đóng cửa lại, nhìn Giang Yến với vẻ mặt phức tạp, môi khẽ nhếch lên, có điều khó nói.

Cô biết, những lời chị Linh vừa nói, rất có thể là sự thật.

Giang Yến thật sự đã có tình cảm với Chu Dương.

Thẩm Bích Quân hơi nghi ngờ, cô không biết bắt đầu từ khi nào Giang Yến đã nảy sinh tình cảm với Chu Dương.

Dù sao, số lần bọn họ gặp nhau là rất ít.

Hơn nữa, còn có mấy lần, cô cũng đi cùng, không hề phát hiện thấy có điều bất thường.

Cứ coi như, trước đây Chu Dương có nói, hai lần đầu tiên Chu Dương gặp Giang Yến, cô đều không có ở đó, vậy chỉ sau hai lần, giữa hai người họ đã nảy sinh tình cảm, Giang Yến có ấn tượng tốt về Chu Dương.

Thẩm Bích Quân không tin lắm.

Nhưng bất luận thế nào, tình hình bây giờ đã rất rõ ràng, cô phải giúp Giang Yến thoát khỏi ngõ cụt này.

Thẩm Bích Quân hít một hơi thật sâu, bước đến bên Giang Yến, kéo ghế ra, trực tiếp ngồi xuống, nghiêm túc nhìn vào mắt Giang Yến.

Thẩm Bích Quân chẳng nhìn thấy gì trong đôi mắt này.

Hoàn toàn không có cảm xúc, không có bất kỳ sự thay đổi tâm trạng.

Ngay lúc này, Giang Yến như trở thành một người mất đi khả năng suy tư, mất đi tinh thần hoạt động.

“Giang Yến, tôi biết cô có thể nghe những lời tôi nói và cũng có thể nghe những lời mà cả đám người chúng tôi nói ban nãy, nếu như đúng là vậy thì phiền cô hãy cử động đôi mắt một chút.”

Thẩm Bích Quân nhẹ nhàng nói, cô từ từ đưa tay ra, nắm chặt tay của Giang Yến và xoa nhẹ, cố gắng giúp Giang Yến thả lỏng nhất có thể.

Chỉ là sau khi cô nói xong, gần phút Giang Yến vẫn không có phản ứng gì.

Thẩm Bích Quân khẽ thở dài, không biết nói gì hơn.

Giang Yến này đã chìm sâu vào bế tắc, hay là nói, cô ấy căn bản không muốn bày tỏ suy nghĩ của mình với người khác, càng huống hồ, trên thực tế, giữa Thẩm Bích Quân và Giang Yến cũng không quá thân thiết.

“Như vậy đi, tôi sẽ hỏi cô thêm một câu, có phải cô có ấn tượng tốt với Chu Dương?”

Thẩm Bích Quân bất lực, tiếp tục hỏi.

Cô biết rõ nếu Giang Yến thật sự có tình cảm với Chu Dương, thì khi cô nhắc đến Chu Dương, Giang Yến nhất định sẽ có phản ứng.

Quả nhiên, khi Thẩm Bích Quân nhắc đến Chu Dương, đôi mắt của GiangYến hơi chuyển động.

Mặc dù rất mờ nhạt, nếu không nhìn kỹ thì gần như là không thấy, nhưng Thẩm Bích Quân đã luôn chăm chú nhìn vào mắt của Giang Yến, vì vậy ngay từ đầu cô đã nhìn thấy sự thay đổi nhỏ này.

Lúc này, Thẩm Bích Quân cảm thấy thả lỏng hơn nhiều.

Chỉ cần có chủ đề khiến cho Giang Yến có phản ứng thì đó là chuyện tốt.

Bây giờ điều đáng sợ nhất chính là bất kể nói chủ đề gì, cho dù là Giang gia, Giang Hành Nguyên, bản thân Giang Yến, hay là Chu Dương, cũng không khiến Giang Yến thay đổi tâm trạng.

Nếu điều đó là thật, vậy thì Thẩm Bích Quân phải xem xét liệu Giang Yến có biến thành người thực vật hay không.

“Xem ra Giang Yến tiểu thư thực sự có tình cảm với Chu Dương, có phải bây giờ cô đang không biết đưa ra lựa chọn như thế nào giữa Giang gia và Chu Dương?”

Thẩm Bích Quân tiếp tục hỏi.

“… ”

Tròng mắt của Giang Yến lại một lần nữa chuyển động, lần này, chuyển động nhiều hơn ban nãy một xíu.

Điều khiến Thẩm Bích Quân vui mừng là miệng của Giang Yến hơi hé mở, mặc dù cô không nói gì, nhưng trong khoảnh khắc mơ hồ, phát ra một âm thanh nhỏ.

Đây là một dấu hiệu tốt.

“Nói thật với Giang Yến tiểu thư, tôi cũng có ấn tượng tốt với Chu Dương, thành thật mà nói, tôi thích Chu Dương, thậm chí có thể vì anh ấy mà không tiếc tính mạng của bản thân.”

Thẩm Bích Quân chậm rãi nhắc lại chuyện trước đây cô đã từng liều mạng đở một nhát dao cho Chu Dương ở Đông Hải.

Cô nói điều này không phải để khoe khoang, hay muốn chứng minh với Giang Yến điều gì.

Mà bởi vì thể hiện cô ấy thấy quan điểm tình cảm giống nhau giữa hai người họ.

Lúc Chu Dương và Tạ Linh Ngọc vẫn còn là vợ chồng, chưa ly hôn, thì bất kể là ai, Giang Yến, hay Thẩm Bích Quân, nảy sinh tình cảm với Chu Dương thật ra đều không thích hợp.

Nói cách khác, bây giờ hai người có cùng trải nghiệm trong chuyện tình cảm.

Thẩm Bích Quân chậm rãi kể về mối quan hệ giữa cô và Chu Dương, bao gồm những việc trước đây ở Đông Hải và Tương Tây, Giang Yến càng lúc càng có nhiều phản ứng, đôi mắt cũng chuyển động nhiều hơn.

Thậm chí Giang Yến đã chớp mắt nhẹ nhàng, chóp mũi cô ấy khẽ di chuyển.

“Thật vậy… sao…”

Đột nhiên, Giang Yến mở lời, nhẹ nhàng thốt ra một câu.

Khiến Thẩm Bích Quân giật cả mình.

Vừa nãy cô còn dành hết tâm huyết để nói với Giang Yến về chuyện giữa cô và Chu Dương.

Đột nhiên nghe thấy tiếng động, mà còn bị ngắt quảng, giọng nói yếu ớt, cho dù là ai cũng sẽ bị giật mình.

“Cuối cùng cô cũng chịu nói rồi.”

Thẩm Bích Quân hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng thả lỏng hơn.

Chỉ cần Giang Yến có thể nói chuyện, vậy thì việc muốn thoát ra khỏi bế tắc sẽ rất dễ dàng.

“Không sai, những gì tôi vừa nói đương nhiên là thật.”

Khóe miệng Thẩm Bích Quân khẽ nhếch lên, cô cũng có rất nhiều kỉ niệm với Chu Dương.

Những kỉ niệm này, có niềm vui, đương nhiên cũng có nổi buồn.

Nhưng nói chung, đối với cô, đó là cả một gia tài vô cùng quý giá.

Ít nhất, khi ở một mình, cô có thể nghĩ về nó.

“Tôi có thể hiểu cho tâm trạng hiện giờ của cô, bởi vì tôi đã từng trải qua cảm giác đó, đây không phải là lời nói dối đâu, mà thật đấy…”

Thẩm Bích Quân mỉm cười, từ trước đến nay, cô là một tổng tài lạnh lùng, lúc này, dường như trở thành một cô gái ngây thơ, khuôn mặt cô mang theo những kỉ niệm và nụ cười hết sức ngọt ngào.

Trong hai giờ tiếp theo, Thẩm Bích Quân đã kể cho Giang Yến nghe về tất cả trải nghiệm của mình.

Tất nhiên cô không kể hết toàn bộ, chỉ nhắc đến một số trải nghiệm giống với Giang Yến.

Đặc biệt là trong mối quan hệ với gia đình, có thể nói rằng hai người đều giống nhau.

Nhưng điều khác biệt là Thẩm Bích Quân rất độc lập, cô kiên quyết rời khỏi Thẩm gia, lựa chọn tự lập một mình.

Còn Giang Yến bây giờ vẫn không thể đưa ra quyết định, hay là nói, Giang Yến là một người phụ nữ tình cảm, vẫn còn hoài niệm quan tâm tới gia đình và người thân.

———————–