Chương 422: Yên lặng theo dõi diễn biến
Chẳng mấy chốc, trong sân nhỏ chỉ còn lại hai bố con Trương Luân và Trương Đào.
“Xảy ra chuyện gì?”
Đợi đến khi tất cả những người làm đã rời đi, Trương Luân mới nhìn con trai mình.
Dựa trên sự hiểu biết của ông ta về con trai, Trương Đào sẽ không vô duyên vô cớ kiếm chuyện như vậy, ít nhất, đã có chuyện gì đó kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn ta.
Trầm mặc.
Nhưng khi Trương Luân hỏi xong, Trương Đào lại im lặng.
“Hừ, con xem bộ dạng con bây giờ là thế nào? Có ra gì không! Đến cả Trương Kiệt, còn tốt hơn con!”
Trương Luân trầm giọng mắng, hơi thất vọng với Trương Đào.
Nghĩ bản thân ông ta dù sao cũng là đại thiếu gia của Trương gia, có địa vị cao ở Trương gia, người bình thường căn bản không dám chống lại ông ta.
Gần đây Trương Anh tự cho rằng có quan hệ tốt với Chu Dương, bắt đầu đối địch với mình, nhưng kết quả vốn dĩ chẳng cần nghĩ nhiều.
Tuy nhiên đứa con trai này của mình, trước đây vô cùng kiêu ngạo, ăn chơi trác táng, mỗi lần gây họa, lại do người bố này thu dọn tàn cuộc, không biết còn muốn gây ra bao nhiêu rắc rối nữa.
Bây giờ, Trương Đào lại biến thành bộ dạng sa sút này.
Thực sự không hề giống mình chút nào.
“Trương Kiệt! Trương Kiệt! Bố cảm thấy hắn tốt, vậy thì nhận hắn ta là con trai đi!”
Chỉ là, Trương Luân vừa dứt lời, Trương Đào vẫn luôn im lặng lại đột nhiên bùng phát.
Trương Đào đứng bật dậy, hét lên với Trương Luân, mặt đỏ bừng, hai mắt đυ.c ngầu, trên trán nổi gân xanh, nhìn bộ dạng này giống như một con thú phát cuồng.
Trương Luân là người khá bình tĩnh, cũng bị dọa vì sự thay đổi đột ngột này của con trai.
“Hỗn xược, con có biết con đang làm gì không?”
Trương Luân nổi giận, ông ta trước giờ chưa từng nghĩ con trai mình dám nói ra những lời này.
Trương Luân vô cùng tức giận, trực tiếp đá lên người Trương Đào.
Ông quyết định phải dạy dỗ lại đứa con này thật tốt.
Mà Trương Đào vào lúc này cũng nổi trận lôi đình, ngay tức khắc xô xát với Trương Luân.
Lúc ấy, cả sân nhỏ rơi vào cảnh vô cùng hỗn loạn.
…
Cùng lúc ấy, sau khi nói chuyện điện thoại với Trương Thái Viêm, Chu Dương suy nghĩ kỹ, anh tiếp tục tìm mấy người Vương Vĩ.
Mặc dù suy đoán trong lòng vẫn chưa thế xác nhận, nhưng có một điều, Chu Dương có thể chắc chắn, đó là dựa theo góc độ của Trương gia, bọn họ hi vọng bên mình gặp vấn đề, sau đó phải nhờ đến sự trợ giúp của họ.
Trong trường hợp đó, nếu như đám Vương Vĩ luôn ở khách sạn, không đến chi nhánh bên kia, vậy thì sẽ chẳng gặp phải vấn đề gì, như vậy cũng không hề dính dáng đến Trương gia.
Điểm này, có tác dụng rất lớn trong việc rút lui khỏi thủ đoạn đen tối.
Vậy nên, đám người Vương Vĩ bây giờ không những không nên tránh mặt, mà còn phải chủ động trở về thành phố Liễu, xử lí chu toàn đám người đòi phí bảo kê.
Chỉ có như vậy, đối phương mới để lộ càng nhiều sơ hở, Chu Dương mới có thể từ đó tìm được một vài manh mối.
Sau khi nói về ý tưởng của mình với mấy người Vương Vĩ, Chu Dương im lặng chờ đợi, tất cả những thứ này, thực ra vẫn cần mấy người Vương Vĩ tự mình cẩn trọng cân nhắc, bản thân cùng lắm, chỉ là đề xuất ý kiến để bọn họ tham khảo.
Lúc này, mấy người Vương Vĩ rơi vào trầm mặc.
Họ đương nhiên tin tưởng những lời Chu Dương nói, nhưng vẫn rất sợ hãi đám côn đồ đến gây chuyện. Nỗi lo sợ trong lòng bọn họ không phải chỉ bằng mấy lời nói của Chu Dương là có thể xóa bỏ.
“Chu tổng, thật sự có thể làm vậy không? Chúng tôi sợ một khi đối phương thực sự ra tay, tới lúc ấy chúng tôi lại không thể phản kháng.”
Vương Vĩ vẫn hơi lo lắng.
Kỳ thực không chỉ ông ấy, kể cả mấy người hợp tác kia lúc này cũng vô cùng lo lắng.
Suy cho cùng, bọn họ đến tìm Chu Dương, chỉ vì muốn nhờ Chu Dương giúp đỡ.
Kết quả Chu Dương trấn an, không cần phải bận tâm, thậm chí còn muốn bọn họ đối chọi với đám côn đồ đòi phí bảo kê.
Nếu bọn họ có đủ khả năng chống chọi, còn đến tìm Chu Dương xin giúp đỡ làm gì?
Ngay lập tức, trong lòng mấy người kìm nén không ít sự giận dữ.
Chu Dương chỉ khẽ mỉm cười, có thể đoán được ít nhiều suy nghĩ của mấy người Vương Vĩ.
Dẫu sao, trải nghiệm như vậy, bản thân trước đây dường như cũng đã từng trải qua, cho nên cũng có chút đồng cảm.
“Cứ yên tâm đi, tôi nói mấy lời này với mọi người, là vì bản thân đã chuẩn bị kỹ càng, lần này, đối phương sẽ không uy hϊếp đến mọi người được.”
Tuy nhiên ngay lúc này Chu Dương không có thể giải thích cặn kẽ cho đám Vương Vĩ hiểu, chỉ có thể nói một cách mơ hồ.
Dù rằng trong lòng bọn họ bất mãn, ở vào giai đoạn hiện giờ, cũng chỉ có thể như vậy.
Chu Dương tin rằng, chỉ cần anh tự mình tìm ra kẻ nào đứng sau lưng đám côn đồ thì nhất định có thể giải quyết vấn đề này.
Tiễn đám người Vương Vĩ, Chu Dương lại rơi vào trầm tư.
Lần này, anh sâu sắc cảm nhận được cảm giác bất lực là thế nào.
Loại cảm giác bất lực này, không phải bởi vì anh không có biện pháp giải quyết tình trạng khó khăn trước mặt.
Mà là đối diện với hoàn cảnh khó khăn, cho dù anh có một vài suy đoán, thậm chí có một số kế hoạch, lại chẳng có ai có thể cho anh kiến nghị thỏa đáng, để anh có thể tự tin thực hiện.
Trước đây, bên cạnh Chu Dương luôn có Trần Thế Hào, có thể vào thời khắc quan trọng cho Chu Dương sự trợ giúp và sự tự tin.
Nhưng bây giờ, vì sự xuất hiện của Tôn Liên, Trần Thế Hào rời khỏi khách sạn, không để lại bất kì tin tức nào, cho dù là Chu Dương cũng không tìm được người.
Tôn Liên?
Lập tức, hình ảnh Tôn Liên hiện lên trong đầu Chu Dương.
Theo lý mà nói, Tôn Liên có thể quản lý quỹ đầu tư Thời Thượng như vậy, ngay cả khi đối mặt với ham muốn của Dư gia, cũng có thể thoát thân, lại còn khiến Dư gia chịu không ít thiệt thòi, năng lực nhất định không tồi.
Lúc trước Trần Thế Hào mấy lần nhắc nhở anh, không nên đến quá gần Tôn Liên của quỹ đầu tư Thời Thượng, tốt nhất là đừng có bất kì giao thiệp gì.
Bây giờ nghĩ lại, mối quan hệ bề ngoài giữa Trần Thế Hào và Tôn Liên khi ấy, sợ là, còn có liên quan đến năng lực của Tôn Liên.
Trước khi Chu Dương có đủ cơ sở vững chắc, mạo hiểm giao thiệp với Tôn Liên, có thể sẽ chịu thiệt.
Hơn nữa, sau đó còn không tìm được đường lui.
Nhưng bây giờ, sau khi tiếp xúc một thời gian, thêm cả những biểu hiện mà Tôn Liên thể hiện ra khi ở cùng với Trần Hân, khiến Chu Dương không hiểu sao lại có cảm giác gần gũi với Tôn Liên.
Dẫu sao, quỹ đầu tư Thời Thượng là sản nghiệp của Chu gia, Tôn Liên cũng là làm việc cho Chu gia.
Nghĩ đến đây, Chu Dương ngay lập tức quyết định, anh phải tìm Tôn Liên đến làm tham mưu cho mình.
Trong khoảng thời gian này, Tôn Liên ngoại trừ cùng Chu Dương đi một chuyến đến Trương gia, về cơ bản là bà ấy vẫn luôn ở cùng Trần Hân, nhẫn nại chờ đợi Trần Thế Hào quay lại.
Vì vậy thời gian này, Tôn Liên luôn ở cùng với Trần Hân trong khách sạn Song Hỉ Lai, chẳng khác gì hai mẹ con.
“Tôn tổng, bà có ở đó không?”
Chu Dương gõ cửa phòng Tôn Liên, nhẹ nhàng hỏi.
Lúc này, anh không dám chắc chắn người trong phòng đang làm gì, với lại có thể Trần Hân cũng có ở bên trong.
Lỡ như thấy được cái gì không nên thấy, lúc ấy, Chu Dương sợ là sẽ bị không ít người chỉ trích.
Nghĩ đến khi đó Thẩm Bích Quân có thể trở thành người dẫn đầu chỉ trích mình, trong lòng Chu Dương không hiểu sao lại hơi rụt rè.
“Sao vậy?”
Ngay lập tức, Tôn Liên chậm rãi đáp lại, cánh cửa phòng được mở ra từ bên trong.
———————–