Chàng Rể Đại Gia

Chương 48: Tôi làm chỗ dựa cho cô!

Chương 48: Tôi làm chỗ dựa cho cô!

Chu Dương nhíu mày cười nhìn Thuận Gia đang bước vào, trong lòng có chút ngạc nhiên.

Anh biết, Thuận Gia và Hổ Gia có địa bàn riêng của mình, hai bên cũng giao ước không xâm phạm địa bàn của nhau.

Lần trước ở trước cửa câu lạc bộ Thành Tây, khi Chu Dương đưa Bào Ca đến, Thuận Gia đã nói như vậy.

Nhưng bây giờ, Thuận Gia lại đến đây, mà có vẻ là do Tɧẩʍ ɖυy Ngôn mời đến giúp đỡ.

“Ha ha, đây không phải Chu tổng sao, còn Hổ Gia nữa, ông cũng ở đây, đúng là tình cờ.”

Nhìn thấy Chu Dương và Hổ Gia ở đây, Thuận Gia lập tức cười nói, đồng thời đứn cách xa Tɧẩʍ ɖυy Ngôn một chút.

Ông ta đang ăn cơm ở gần đây, đang tính chuẩn bị ăn xong thì đến tìm Hổ Gia bàn chuyện.

Nhưng không nghĩ rằng đúng lúc nhận được điện thoại thư ký của Tɧẩʍ ɖυy Ngôn gọi đến

Tɧẩʍ ɖυy Ngôn nhờ vả, lại còn có món tiền béo bở, Thuận Gia cũng thuận thế mà đồng ý.

Chỉ là ông ta ngàn vạn lần không ngờ tới, người mà Tɧẩʍ ɖυy Ngôn nhờ hắn giúp đỡ đối phó là Chu Dương và Hổ Gia.

Lúc này, Thuận Gia trong lòng thật sự muốn chửi thầm Tɧẩʍ ɖυy Ngôn.

Rõ ràng là đang hại ông!

“Thuận Gia đường xa tới đây, có việc gì sao? Hay là lâu không gặp, nhớ tôi rồi?”

Chu Dương khẽ cười nói, vẻ mặt hào hứng.

“Ha ha, Chu tổng nói đùa rồi, tôi đến tìm Hổ Gia có chuyện, không phải là tình cờ, ha ha.”

Thuận Gia tuy rằng là người cùng thời với Hổ Gia, nhưng mọi mặt lại không bằng Hổ Gia, đương nhiên nói chuyện phải xuống giọng một chút.

“Sao thế? Lẽ nào không phải Thuận Gia đến để giúp đỡ ai sao?”

Chu Dương biết rõ cố ý nói.

“Đã biết là Thuận Gia còn không mau câm mồm lại!”

Lúc này, Thẩm Trạch hung hăng nói.

Hắn nhìn không ra biểu cảm bất thường của Thuận Gia, chỉ nghĩ Chu Dương tình cờ gặp Thuận Gia đâu đó, còn Thuận Gia là do Tɧẩʍ ɖυy Ngôn mời tới, đương nhiên phải giúp bọn hắn.

“Cậu câm miệng cho tôi!”

Giây sau đó, Thuận Gia đột nhiên xoay người, đánh một bạt tai vào mặt Thẩm Trạch.

“Bốp!”

Thẩm Trạch bị lực mạnh của cú tát lùi lại phía sau, bên má lập tức sưng lên.

“Thuận Gia, ngài có ý gì vậy?”

Tɧẩʍ ɖυy Ngôn đỡ lấy Thẩm Trạch, sắc mặt u ám nhìn Thuận Gia.

“Thẩm tổng, con trai ông đúng là không có mắt nhìn, không thấy ta đang giúp ông nói chuyện với Chu tổng sao? Đây có chỗ cho nó nói chuyện à?”

Thuận Gia hừ một tiếng lạnh lùng, căn bản không thèm để ý đến Thẩm Trạch.

“Bố, con muốn gϊếŧ hắn, con muốn gϊếŧ bọn họ!”

Thẩm Trạch bị đánh choáng váng, nhưng rất nhanh liền lấy lại ý thức, lập tức to tiếng mắng mỏ.

Lúc này, hắn căn bản không quan tâm đến thân phận của Thuận Gia và Hổ Gia, cũng không quan tâm ở đây rất nhiều người, mỗi câu nói hành động đều bị người khác nhìn thấy.

Hắn chỉ biết là, mình vừa bị tát.

Hắn phải đem cục tức này phát tiết ra.

“Muốn mạng của chúng tôi? Vậy phải xem tiểu tử nhà ngươi có còn mạng ra khỏi đây không!”

Bào Ca hừ một tiếng lạnh, cùng mấy thuộc hạ lập tức vây quanh đám người Thẩm Gia.

Ngay lập tức, thế cục thay đổi.

Người của Thẩm Gia bị vây lại, bà Thẩm vẻ mặt lo lắng, nhợt nhạt nhìn Tɧẩʍ ɖυy Ngôn, chờ ông ta nghĩ cách giải quyết.

Cả Thẩm Gia, chỉ có Thẩm Bích Quân khuôn mặt không cảm xúc, hai tay khoanh trước ngực, đôi mắt nhìn chằm chằm Chu Dương, tràn đầy sự tò mò.

Qúa khứ của Chu Dương, Thẩm Bích Quân biết rất rõ, nhưng hôm nay, Chu Dương đã khiến cô hoàn toàn ngạc nhiên.

Cô chưa từng nghĩ là Chu Dương có thể quen biết với người như Hổ Gia, Thuận Gia.

Phải biết rằng, những người này, kể cả cô cũng chỉ có thể nghe thanh danh của họ từ những người trưởng bối.

Thẩm Bích Quân trong mắt họ chẳng qua chỉ là một cô bé.

“Hiểu lầm, đây là hiểu lầm, Thuận Gia, con nhỏ không hiểu chuyện, tôi xin lỗi ngài, xin ngài giải thích giúp tôi”

Lúc này, Tɧẩʍ ɖυy Ngôn đâm lao phải theo lao.

Bản thân vốn nghĩ xử lý Chu Dương là việc đơn giản, chỉ cần mang theo mấy vệ sĩ.

Nhưng mấy người vệ sĩ này, đến nắm đánh của Ngưu Xuyên, cũng không chống đỡ được mấy cú, bây giờ căn bản cũng không còn ý chí chiến đấu, không thể bảo vệ họ được.

Nếu Chu Dương muốn làm gì đó, thì Tɧẩʍ ɖυy Ngôn cũng không còn cách nào ngăn cản.

“Hiểu lầm? Tôi không hề cho là như vậy!”

Không đợi Tɧẩʍ ɖυy Ngôn có câu trả lời, Chu Dương đã lạnh lùng nói.

“Tôi từ đầu đã rất tôn trọng ông, vì ông là bố của Thẩm Tổng, nhưng dù chuyện chưa rõ ràng ông vẫn cứ tin mấy tin tạp chí vớ vẩn, muốn đối phó với tôi.”

“Còn nữa, Thẩm Trạch, lần trước ở bữa tiệc, có phải tôi đã khiến anh xấu mặt, vì thế anh mới nghĩ trăm phương nghìn kế để đối phó với tôi.

“Đầu tiên là xúi giục Chu Đức Khoan, lấy trộm mẫu mặt nạ, bây giờ lại muốn tôi giao cổ phần công ty Danh Dương và dự án sản phẩm làm trắng da và chống lão hóa, có phải quá đáng rồi không?”

Chu Dương nhấn mạnh từng câu từ, tất cả mọi người đều nghe thấy.

Những người đứng xem ở xa cũng nghe vô cùng rõ ràng.

“Hóa ra là như vậy, những người này đúng là đáng đời!”

“Có điều, khi biết bản thân mình không phải đối thủ, lại muốn xin tha thứ, sao lại có loại người vô liêm sỉ như vậy.

Tiếng mọi người bàn tán truyền đến, hai cha con Tɧẩʍ ɖυy Ngôn và Thẩm Trạch mặt mày xanh lét.

“Bích Quân, con lại đây, con xem đây là người con tìm?”

Đến bước đường cùng, Tɧẩʍ ɖυy Ngôn đột nhiên nghĩ ra, lập tức gọi Thẩm Bích Quân, chỉ vào Chu Dương quát.

Ông ta làm như vậy là vì Thẩm Bích Quân làm bại hoại gia phong, nếu cô đã không muốn quay đầu thì Tɧẩʍ ɖυy Ngôn cũng sẽ không giơ tay chịu trói.

“Thẩm Tổng, rốt cuộc chuyện này là sao vậy? Tôi hình như không có thù oán sâu nặng gì với bố cô mà?”

Chu Dương nhìn Thẩm Bích Quân, tâm trạng cũng rất mơ hồ, cười khổ sở nói.

Sự việc hôm nay mà truyền ra ngoài, để Tạ Linh Ngọc biết, kiểu gì cô ấy cũng hiểu lầm.

Cha mẹ nhà gái đã ra mặt rồi, những tin đồn trên báo chí có thể là giả sao?

Tưởng tượng đến việc đối mặt với Tạ Linh Ngọc, bản thân giải thích không rõ ràng, Chu Dương đã cảm thấy đau đầu rồi.

“Còn có thể là chuyện gì nữa, không phải anh cũng nhìn thấy rồi sao?”

Trầm Bích Quân nhìn đống tạp chí dưới đất, cũng cười lắc đầu khổ sở

Sự việc hôm nay, nằm ngoài sự dự đoán của cô.

Trong dự tính của cô, nếu Tɧẩʍ ɖυy Ngôn cố ý đối phó với Chu Dương, thì cô sẽ ra mặt bảo vệ anh, cho dù điều này sẽ cắt đứt hoàn toàn với Tɧẩʍ ɖυy Ngôn và Thẩm Gia.

Nhưng hình như Chu Dương thừa sức để xử lý việc này, không chỉ có trợ thủ đắc lực, mà còn có hai đại ca giúp đỡ.

“Mặt cô làm sao vậy?”

“Có người đánh cô? Ai!”

Chu Dương nhẹ nhàng nhìn Thẩm Bích Quân, đột nhiên nhìn thấy điều khác lạ.

Bên má phải Thẩm Bích Quân có mấy vết đỏ, mặc dù đã mờ đi nhưng nếu nhìn kỹ thì vẫn rất rõ.

Rõ ràng là dấu bàn tay!

Lần này, Chu Dương thật sự nổi giận.

“Thảo nào lại quan tâm tôi như vậy, không có gì. . . . . .”

Thẩm Bích Quân sửng sốt, nhìn Chu Dương thực sự tức giận, trong lòng đột nhiên lại thoáng chút ấm áp.

Nhưng rất nhanh cô liền cười khổ sở.

Cho dù Chu Dương thật sự quan tâm mình thì sao chứ?

Dù sao anh cũng là người đã có vợ.

“Thẩm Bích Quân, cô phải biết, cô không đơn độc, có thể trước kia là như vậy, nhưng từ khi tôi trở thành cổ đông của Danh Dương, thì tôi chính là chỗ dựa cho cô. Đánh cô, phải hỏi ý kiến tôi mới được.”

————————