Chàng Rể Đại Gia

Chương 12: Người được chọn chắc chắn chính là tôi là tổng phụ trách và cổ đông số một của dự án hoạt chất dưỡng trắng da và chống lão hóa, chu dương ra chỉ thị, thư ký đương nhiên cũng không dám trái lời

Chương 12: Người được chọn chắc chắn chính là tôi Là tổng phụ trách và cổ đông số một của dự án hoạt chất dưỡng trắng da và chống lão hóa, Chu Dương ra chỉ thị, thư ký đương nhiên cũng không dám trái lời.

Dù vậy thì trong mắt tất cả mọi người, công ty mỹ phẩm Duyệt Kỷ này vẫn không đủ tư cách cầm được thư mời. Nhưng chuyện này không quan trọng, nếu Chu Dương đã lên tiếng thì họ chính là người có tư cách nhất.

Lúc này Tạ Linh Ngọc đang trên đường lái xe về nhà thì đột nhiên điện thoại reo lên, là trợ lý của cô gọi tới. Trong điện thoại, trợ lý hưng phấn như phát điên: “Giám đốc Tạ! Chúng ta lấy được rồi! Chúng ta lấy được rồi!”

Tạ Linh Ngọc ngạc nhiên hỏi: “Lấy được gì cơ? Em nói rõ ra đi.” Trợ lý vô cùng kích động: “Là công ty Danh Dương! Công ty Danh Dương gửi thư mời cho chúng ta rồi! Chúng ta đã được chọn vào vòng họp bàn tiếp theo rồi!!!”

“Em nói gì cơ?!” Tạ Linh Ngọc thắng gấp xe theo bản năng, khiến chiếc xe phía sau suýt đã đâm phải cô.

“Lái xe kiểu quái gì đấy? Cô điên à?”

Tài xế phía sau mắng cô một trận rồi tức giận bỏ đi, lúc này Tạ Linh Ngọc mới hoàn hồn, cô dừng xe lại bên đường, kích động tới trào nước mắt: “Em nói thật không? Họ thật sự đã gửi thư mời cho chúng ta ư?”

“Đúng vậy ạ!” Trợ lý phấn chấn: “Thư ký bên họ tự tay gửi thư cho chúng ta! Họ còn xin lỗi, nói là bỏ sót công ty chúng ta!”

“Trời ạ, thật sự quá tốt rồi!!!”

Tạ Linh Ngọc vô cùng vui mừng, nhưng rất nhanh sau đó cô đã lâm vào bối rối, tại sao công ty Danh Dương lại gửi thư mời cho mình? Rõ ràng mình không đủ tư cách mà…

Rồi trong chớp mắt, đầu Tạ Linh Ngọc thoáng hiện lên hình ảnh Chu Dương, thậm chí cô còn hoài nghi chuyện này có liên quan tới Chu Dương. Đôi mắt đẹp vốn bình tĩnh phẳng lặng giờ gợn gợn sóng.

“Chẳng lẽ Chu Dương thật sự đã giúp mình sao?”

“Sao có thể như vậy được, anh ấy chỉ là một nhân viên quèn, sao có thể có quan hệ với người phụ trách của dự án lớn này? Dự án này rất có sức nặng, đến các thương hiệu quốc tế cũng đang thèm nhỏ dãi, Chu Dương sao có bản lĩnh này được?”

Tạ Linh Ngọc khẽ cười như đang tự giễu bản thân mình, không tiếp tục nghĩ thêm nữa. Nhưng dù công ty Danh Dương có gửi thư mời thì nhất định mình cũng phải chuẩn bị cẩn thận, nắm chắc lấy cơ hội này!

Chẳng mấy chốc, tin tức các công ty được Danh Dương tuyển chọn sơ bộ, bao gồm cả công ty của Tạ Linh Ngọc và nhà họ Trần, sắp tham gia cuộc lựa chọn đối tác cuối cùng trong ba ngày nữa đã được truyền khắp ngành mỹ phẩm.

Nhưng dù đã tới bước lựa chọn cuối cùng, người toàn quyền quyết định dự án mới của Danh Dương – Chu Dương vẫn không hé lộ chút thông tin nào.

Nhất thời, những lời thảo luận về người ra quyết định bí ẩn nọ đã trở thành đề tài bàn tán nóng hổi nhất trong ngành.

Mọi người đoán, với một dự án lớn nhường này thì rất có thể đích thân chủ tịch Danh Dương – Thẩm Bích Quân đã đứng ra phụ trách. Ba hôm sau, vào buổi trưa, công ty Danh Dương triệu tập người phụ trách của các công ty trúng tuyển lại, mời họ tới Danh Dương tổ chức buổi họp bàn.

Trước cửa phòng tiếp khách của công ty Danh Dương, Tạ Linh Ngọc bị Trần Tuấn Sinh bám theo sau, cô thoáng nhíu mày, không thể không bước nhanh chân.

Trần Tuấn Sinh đi theo sau, cười nói: “Linh Ngọc, em đừng lo, người được Danh Dương chọn hợp tác lần này trăm phần trăm chính là công ty Tuấn Phát bọn anh, đến khi ấy chỉ cần em mở lời, nhất định anh sẽ chia một phần cho em.”

Lòng Trần Tuấn Sinh đã có dự tính, dường như hắn ta đã coi dự án này là của mình.

Lúc này Chu Dương đang xách chiếc cặp vội vàng tiến vào phòng họp.

Vốn anh định chính thức công bố thân phận mình trong buổi họp bàn hôm nay, nhưng không ngờ lại chạm mặt Tạ Linh Ngọc và Trần Tuấn Sinh…

“Ôi, không phải là anh Chu đó sao, sao anh lại ở đây vậy?”

Trần Tuấn Sinh nhìn Chu Dương, khẽ nhướn mày, cảm thấy có phần bất ngờ.

Nhưng rất nhanh sau đó hắn ta đã tỏ vẻ bừng tỉnh, khẽ cười: “Suýt tôi quên mất, hình như anh Chu làm việc ở công ty Danh Dương nhỉ, nhưng hôm nay là ngày quan trọng, người ở vị trí thấp như anh cũng có thể tới góp vui sao?”

Chu Dương không để tâm tới sự giễu cợt của Trần Tuấn Sinh, anh chỉ đưa mắt nhìn Tạ Linh Ngọc.

Tỉnh thần của Tạ Linh Ngọc lúc này đã tốt hơn đôi chút, nhưng dù đã có lớp trang điểm thì cô cũng không giấu nổi quầng thâm dưới mắt.

“Linh Ngọc, công ty em đa nhận được thư mời rồi chứ?”

Chu Dương chầm chậm cất lời, giọng nghe có phần đau lòng.

Tạ Linh Ngọc kinh ngạc ngẩng Chu Dương, ý nghĩ kia trong đầu cô lại chợt xẹt qua.

Chẳng lẽ thật sự anh đã giúp mình giải quyết chuyện thư mời sao?

Nhưng cô còn chưa kịp suy nghĩ kỹ, Trần Tuấn Sinh đã lên tiếng: “Chuyện hợp tác lớn của công ty không phải phiên anh Chu quan tâm đâu, một nhân viên quèn như anh có thể biết được gì chứ?”

“Dù sao lần này chuyện công ty chúng tôi được mời hợp tác cũng là do tình thế bắt buộc, nhưng đến lúc ấy chỉ cần Linh Ngọc mở lời, chắc chắn tôi sẽ nhường cho cô ấy.”

Trần Tuấn Sinh nhìn Tạ Linh Ngọc, gương mặt sâu đậm tình cảm.

Con ngươi của Chu Dương co lại, nỗi căm phân lóe lên dưới đáy mắt.

Anh có thể thấy được sự thèm thuồng gian trá trong ánh mắt anh ta.

Tên khốn, chẳng lẽ anh ta định lấy chuyện này ra uy hϊếp Tạ Linh Ngọc sao?

Vậy nên anh mới hừ lạnh, nói: “Giờ có rất nhiều công ty đang cạnh tranh, anh dựa vào đâu mà cho rằng mình sẽ trúng thầu?”

Lòng Chu Dương khinh thường Trần Tuấn Sinh tới cùng cực, quyền quyết định trong lần hợp tác này nằm hết trong tay anh, anh là người duy nhất quyết định được người trúng thầu, tên Trần Tuấn Sinh kia là cái thá gì?

Tôi bảo anh bị loại thì dù anh có giỏi giang hơn nữa thì chắc chắn cũng sẽ bị loại!

Trần Tuấn Sinh không hay biết gì, chỉ khinh

thường nói: “Xem ra anh Chu vẫn còn trẻ lắm, nhưng tôi cũng không trách anh, đến lúc đó rồi anh sẽ biết thôi.”

“Linh Ngọc, chúng ta vào tôi, buổi họp công bố sắp bắt đầu rồi.”

Nói xong, anh ta bèn vươn tay choàng lấy vai Tạ Linh Ngọc.

Tạ Linh Ngọc nghiêng người tránh lấy bàn tay của Trần Tuấn Sinh, cô liếc nhìn Chu Dương, ánh mắt đầy vẻ rối bời.

Nhưng cô vẫn không nói lời nào, chỉ gật đầu rồi tiến thẳng vào trong.

Trần Tuấn Sinh đi ngay theo sau nhưng lại không tiến vào ngay mà nhìn Chu Dương với vẻ mặt đầy nghiền ngẫm.

“Anh yên tâm đi, người được chọn lần này chắc chắn chính là tôi, đến lúc ấy, anh đoán xem trước mặt tôi Linh Ngọc sẽ có dáng vẻ thế nào? Tôi sẽ để cô ấy chủ động nghe theo tôi, để tôi kết bạn với anh trên WeChat, khi nào chiếm được cô ấy tôi sẽ quay video cho anh xem!”

Nói xong, Trần Tuấn Sinh cười gắn, cố tình huých vào vai Chu Dương rồi tiến vào như không có ai.

Chu Dương nhìn bóng lưng Trần Tuấn Sinh mà cười lạnh trong lòng: “Muốn được chọn sao? Nằm mơ!”

Nghĩ tới đây, anh bèn rút điện thoại gọi cho thư ký Diệp Sở Thiến.

Người phụ trách điều hành buổi họp lần này chính là Diệp Sở Thiến, nhân viên được Chu Dương đề bạt.

Dù sao Diệp Sở Thiến cũng là đồng nghiệp với Chu Dương đã ba năm, anh hiểu rõ năng lực của cô, biết thứ cô thiếu chỉ là một cơ hội mà thôi.

Giờ Chu Dương đã trở thành cổ đông của công ty Danh Dương, cũng là người phụ trách của dự án hoạt chất dưỡng trắng da và chống lão hóa này, việc cho cô một cơ hội đối với anh dễ như trở bàn tay.

Diệp Sở Thiến tới hội trường, phóng khoáng nói với các đại diện công ty tham dự: “Hoan nghênh quý vị đã tới công ty Danh Dương tham dự buổi họp công bố lần này, vì vài nguyên nhân không tiện tiết lộ, giám đốc Chu của dự án thành phần dưỡng trắng da và chống lão hóa này không thể có mặt tại buổi họp, vì vậy tôi xin thay mặt cho công ty Danh Dương gửi lời xin lỗi tới mọi người.”

Diệp Sở Thiến vừa dứt lời, cả đại sảnh đã bắt đầu xôn xao.

Lời đồn về người phụ trách dự án hoạt chất dưỡng trắng da và chống lão hóa luôn là đề tài nóng hổi, trước đó từng có vô số phỏng đoán được đưa ra, nhưng không có một minh chứng có tính chân thực nào.

Giờ khó khăn lắm mới có cơ hội gặp mặt người phụ trách bí ẩn này thông qua cuộc họp, nhưng Diệp Sở Thiến lại nói anh sẽ không tới.

Không phải người này cao giá quá rồi sao?

Trong chốc lát, các công ty tham dự ít nhiều cũng đã thấy bất mãn.

Nhưng chẳng ai dám có ý kiến với công ty Danh Dương, vì dự án này rất có sức nặng, mọi người đều muốn kiếm tiền từ công ty Danh Dương nên chỉ có thể bị bức ép chấp nhận.

Dù rằng Trần Tuấn Sinh chẳng dám nói gì nhưng trong lòng hẳn ta cũng có phần không được thoải mái, khẽ nói với Tạ Linh Ngọc: “Giám đốc Chu cái gì chứ, giả thần giả quỷ, Linh Ngọc, em yên tâm đi, dù anh ta có không tới thì chắc chắn cơ hội hợp tác này sẽ thuộc về công ty Tuấn Phát bọn anh!”

————————