Như Mộng Hữu Lệnh

Chương 38: Tôi thích cậu

Ngay trước khi chuông vào lớp vang lên, Lâm Mạc Trì về lớp, tất cả mọi người không ai dám trắng trợn nhìn theo cậu, nhưng ai cũng nhìn theo từ khóe mắt.

Sắc mặt Lâm Mạc Trì rất không tốt, cực kì ủ rũ.

Khương Nhập Vi vốn có chút lo lắng, không biết liệu có phải chủ nhiệm lớp nghe được lời đồn gì, muốn lần lượt gọi cậu ta và Đường Xuân Sinh ra nói chuyện. Nếu đúng vậy, không biết Đường Xuân Sinh này có mở cái miệng không biết kiêng dè kia mà nói cái gì, nhỡ lại đúng lý hợp tình khẳng định phải yêu đương mới có thể có nhân sinh hoàn chỉnh thì cô thực sự muốn đập đầu vào bàn.

Nhưng không phải, ngày hôm nay rất yên ả.

Thẳng đến giờ học buổi tối, Khương Nhập Vi nhìn thấy Lâm Mạc Trì lại đẩy xe chờ ngoài toà nhà.

Khương Nhập Vi đẩy đẩy Đường Xuân Sinh: "Nói chuyện cho rõ ràng đi."

"Biết rồi." Đường Xuân Sinh gật đầu, đi về phía Lâm Mạc Trì.

Nhìn dáng đi quyết đoán của Đường Xuân Sinh, Khương Nhập Vi nheo mắt lại. Đường Xuân Sinh... thật sự thích Lâm Mạc Trì ư? Không phải thích chỉ vì thấy thú vị!

Nhưng mà cô đương nhiên không thể nghe lén, vì vậy chỉ có thể một mình về nhà. Nửa đường cô lại gặp em trai hình như đang chờ cô.

"Mẹ thế nào?" Khương Nhập Vi hỏi.

"Ngủ đúng một ngày đêm." Khương Nhập Vũ thở dài.

"Mẹ đánh bài nhiều lắm à?" Khương Nhập Vi do dự mà hỏi.

"Cũng không nhiều, chỉ là không thiết gì đến nhà mình nữa."

Khương Nhập Vi trầm mặc.

"Chị, tối qua chị cũng nghe được đi. Kỳ thực mẹ vẫn rất nhớ chị."

Nếu như không có lần trước bị mẹ lôi đến chỗ lão thái tóc bạc kia, có lẽ Khương Nhập Vi cũng sẽ nghĩ như vậy. Nhưng cô hiện không dám. Không dám hy vọng xa vời phần thân tình này sẽ đột nhiên thức tỉnh.

Mà Khương Nhập Vũ còn dè dặt nói: "Khi nào rảnh chị quay về thăm mẹ không?"

"Mẹ nghe lời em, em chịu khó khuyên can mẹ." Khương Nhập Vi lại trả lời.

Khương Nhập Vũ chỉ gật đầu, cũng do dự nói: "Ba bên kia thế nào?"

Khương Nhập Vi lắc đầu: "Không biết, vẫn không liên lạc."

"Ba mặc kệ chị sao?" Khương Nhập Vũ nổi cáu.

"En xem chị em mình không ai quản cũng phải tự lo liệu còn gì?" Khương Nhập Vi cười.

Khương Nhập Vũ chỉ có thể ngửa mặt lên trời thở dài, sau đó quay đầu nhìn: "Đường Xuân Sinh đâu?"

Khương Nhập Vi nhấc mí mắt liếc nhìn cậu: "Thích cậu ấy à?"

"Đâu có!" Khương Nhập Vũ đỏ mặt, lớn tiếng nói.

"Đừng thích cậu ấy, " Khương Nhập Vi vỗ vỗ vai em, "Cậu ta là đồ yêu tinh."

Khương Nhập Vũ suy ngẫm một lúc, tỏ vẻ chấp nhận.

Hai người đang nói chuyện thì yêu tinh từ phía sau đuổi theo đến, vẫn chạy chậm như vậy. Chạy tới bên người họ nàng liền đứng cạnh Khương Nhập Vi thở phì phò: "Sao không chờ tôi?"

Khương Nhập Vi liếc mắt nhìn em: "Em về đi."

Khương Nhập Vũ có chút không tình nguyện nhưng vẫn đi lối khác về.

Đợi em đã đi xa, Khương Nhập Vi mới hỏi nàng: "Nói chuyện rõ ràng chưa?"

"Rồi a." Đường Xuân Sinh gật đầu.

Thấy nàng trả lời hăng hái như thế, Khương Nhập Vi bỗng có dự cảm không tốt lắm, liền hỏi: "Cậu nói như thế nào?"

"Tôi nói tôi thích cậu nha." Đường Xuân Sinh thẳng thắn trả lời.

Khương Nhập Vi trong lòng nghe "Rầm" một cái: "Cậu nói cậu nhìn cậu ta và nói 'Tôi thích cậu'?"

Đường Xuân Sinh nhăn mũi: "Không phải cậu ta, là cậu nha."

Khương Nhập Vi trợn mắt há hốc mồm.

Cô hận không thể bóp chết Đường Xuân Sinh.

"Cậu điên rồi."

"Không đâu." Đường Xuân Sinh cười, bên môi lúm đồng tiền thoáng hiện, "Cậu yên tâm đi."

Khương Nhập Vi tức giận đến hoa mắt, môi run run, nhưng đang trên đường không nên bùng nổ, cô chỉ có thể mải miết đi.

Chạy tới chỗ cây thường xuân lúc trước, Đường Xuân Sinh rốt cục kéo cô lại: "Cậu giận?"

Khương Nhập Vi quay đầu lại căm tức nhìn nàng. Dưới ánh đèn đường, đôi mắt Đường Xuân Sinh sáng đến kinh người, tuyệt không né tránh ánh mắt cô.

"Cậu không cảm thấy cậu cự tuyệt người ta vì một lý do quá hoang đường sao?"

Đường Xuân Sinh mím chặt môi: "Ân... Lâm Mạc Trì cũng nói như vậy."

"Tóm lại các cậu đã nói chuyện gì?" Khương Nhập Vi truy vấn.

"Cậu ta nói cho tôi biết là chủ nhiệm lớp tìm cậu ấy nói chuyện, nói lớp 12 là thời điểm mấu chốt không muốn cậu ấy bị phân tâm. Sau đó cậu ta nói cậu ấy không nhắc đến tôi, tôi có thể yên tâm chủ nhiệm lớp sẽ không tìm đến tôi."

Khương Nhập Vi dù đang rất phẫn nộ vẫn cố giữ tỉnh táo, Lâm Mạc Trì còn cẩn thận như vậy, có vẻ rất đáng tin cậy. Nam sinh như vậy tuy rằng hướng nội, nhưng kỳ thực rất tốt. Cô hơi hối hận đã chen vào giữa bọn họ. Đường Xuân Sinh đến giờ chỉ cảm thấy đối phương thú vị mà thôi, nhưng tình cảm cũng có thể bắt đầu từ thú vị đi, nói không chừng một thời gian nữa Đường Xuân Sinh thật sự lâu ngày sinh tình thích người ta thì sao.

"Cậu ta còn bảo bọn tôi bây giờ nên giữ quan hệ bạn học, nghĩ xa một chút, cùng nhau nỗ lực thi đậu trường đại học tốt, sau đó có thể ở bên nhau."

"Vậy cậu, cậu trả lời thế nào?" Trái tim Khương Nhập Vi đập loạn xạ. Cô đương nhiên biết suy nghĩ của Lâm Mạc Trì không phải vấn đề chính.

"Tôi nói tôi không thể ở bên cậu ấy." Đường Xuân Sinh trả lời rõ ràng.

Khương Nhập Vi mê muội: "... Lý do là gì?"

"Tôi không phải đã nói sao, tôi thích cậu nha."

Tay Khương Nhập Vi gắt gao bắt lấy cổ tay của nàng, sau đó kéo nàng một đường chạy như bay. Cô thật sợ câu nói kia của Đường Xuân Sinh rơi vào tai người nào đó đi ngang qua, sau đó ngày mai cả thế giới đều nhìn các nàng với ánh mắt khác thường.

"Rầm" một tiếng, cửa phòng mở, ngăn lại giữa hai thế giới.

Khương Nhập Vi thở phì phò, một hồi lâu sau mới hung hăng tóm gáy Đường Xuân Sinh: "Được rồi, đừng lộn xộn, còn nói chuyện."

Cô rốt cục có chút bình tĩnh lại, tin rằng Đường Xuân Sinh nhất định là đang đùa.

Đường Xuân Sinh đang cúi người đổi giày, động tác kia của cô suýt nữa xô nàng ngã xuống, nàng căm giận ngoái đầu nhìn lại, thấy Khương Nhập Vi vẻ mặt căng thẳng, đột nhiên liền vui vẻ: "Được rồi, là tôi lừa cậu, thành công rồi."

Khương Nhập Vi thở phào một hơi, lại không dám hỏi nhiều, cô đã quyết nhất định không dây dưa đến Đường Xuân Sinh nữa.

"Chuyện của cậu tự cậu lo." Khương Nhập Vi buông nàng ra, đi thẳng.

"Nga." Đường Xuân Sinh cũng đáp lại, hai người trở về phòng mình.

Trước giờ đi ngủ, Đường Xuân Sinh ôm gối chuồn vào phòng Khương Nhập Vi.

"Cậu làm gì đấy?" Khương Nhập Vi nhíu mày nhìn nàng.

"Tôi muốn ngủ với cậu." Đường Xuân Sinh nhào lên giường.

"Cút cút cút!" Khương Nhập Vi liều mạng đẩy nàng xuống giường.

"Tối hôm qua là ai ôm tôi không buông tay?" Đường Xuân Sinh có chút ai oán nói.

Khương Nhập Vi nghĩ đến lúc sáng tỉnh lại chạm đến da thịt mềm mại, vẻ mặt cũng có chút mất tự nhiên. Nhưng Đường Xuân Sinh vừa mới đùa giỡn cô như vậy, cô còn đang bực mình, đầu óc quá tỉnh táo, không khỏi ngang ngược nói: "Rõ ràng là cậu túm tôi trước."

"Như vậy a." Đường Xuân Sinh vội vã ném gối đi túm lấy tay Khương Nhập Vi, "Có thể như vậy sao?"

Khương Nhập Vi không kềm nổi ngửa mặt lên trời thở dài: "Ai tới thu phục đồ yêu nghiệt này đi!"

Đường Xuân Sinh cười ha hả, lăn vào chăn của Khương Nhập Vi.

Do Đường Xuân Sinh kéo một góc chăn hở ra thân trên của cô, nhưng bên dưới Đường Xuân Sinh lại gác chân cuốn chặt lấy cô, nên vai cô lạnh, trên đùi lại nóng rẫy. Khương Nhập Vi như bị đặt giữa băng hỏa.

Cô tắt đèn, trong bóng tối nghiêng đầu cảnh cáo Đường Xuân Sinh: "Phải ngủ ngoan biết không?"

"Ân?" Đường Xuân Sinh thỏa mãn, đầu ngón chân lại vuốt ve bàn chân cô.

Khương Nhập Vi bỗng thấy tự mình làm khổ mình, bởi vì tối hôm qua cô dùng chiêu này "trêu chọc" Đường Xuân Sinh. Nhưng lúc đó chỉ là tò mò về dấu răng trên miệng nàng mà thôi, ai ngờ Đường Xuân Sinh lại học nhanh như vậy.

Nghĩ tới đây, không biết vì sao dấu răng kia lại đặc biệt canh cánh trong lòng, Khương Nhập Vi cố nhịn không được tò mò hỏi: "Dấu răng đó thật sự do cậu tự cắn a?"

Đường Xuân Sinh đột nhiên tăng lực trên cẳng chân, gắt gao ôm lấy Khương Nhập Vi, sau đó thở dài hỏi: "Lời của tôi, chỉ một câu cậu cũng tin sao?"

"Không tin!" Khương Nhập Vi lắc đầu, nhưng ngẫm lại những gì mình đã trải qua, "Tôi chỉ tin những gì mắt thấy là thực."

"Như vậy a." Đường Xuân Sinh đột nhiên vươn tay đến đặt trên huyệt Thái Dương của Khương Nhập Vi, "Mau ngủ đi, ngày mai có bài kiểm tra."

Khương Nhập Vi giật mình bởi động tác của nàng, trong bóng tối lại nhìn không rõ Đường Xuân Sinh, có chút bất an. Nhưng hai tay Đường Xuân Sinh ấn lên vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ, cô định né đi, nhưng một hồi sau, thấy cơn đau đầu âm ỉ thật sự dịu đi, cô rất nhanh liền nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Quen ngủ một mình, tới giờ vẫn không nghĩ tới hai người ngủ chung lại có gì tốt đến vậy, tỉnh lại thấy thần thanh khí sảng —— Khương Nhập Vi nằm trên giường ngẩn người, cố quên đi cảm giác mình vẫn còn ở Khương gia.

"Mau dậy đi." Tiếng Đường Xuân Sinh ở ngoài cửa vang lên.

Khương Nhập Vi quay đầu nhìn sắc trời, ngày hôm nay kiểm tra không cần lên lớp sớm tự học, có thể dậy muộn hơn. Nghe động tĩnh bên ngoài là Đường Xuân Sinh đang chuẩn bị bữa sáng.

Xoa mái tóc rối bù đi ra khỏi phòng, Khương Nhập Vi ngẩn ngơ. Đường Xuân Sinh quả nhiên đang từ trong bếp lượn qua lại chỗ phòng ăn, bước đi khoan khoái, thậm chí còn đang ngâm nga.

Sáo ngọc bay đến trước mặt Khương Nhập Vi, cọ nhẹ lên trán cô vô cùng thân thiết. Khương Nhập Vi nắm cây sáo trong tay, bỗng nảy ra một ý tưởng kì quái: "Ngươi có thể giúp ta quay cóp đứng đầu khối trong bài kiểm tra lần này không?"

Đường Xuân Sinh dựa bàn cười rộ lên, "Nó thổi một tiếng cậu có thể đoán ra là A hay B à?"

Khương Nhập Vi hậm hực buông sáo ngọc cho nó tự do bay lượn trên không: "Dựa vào thiên dựa vào địa không bằng dựa vào chính mình."

Đường Xuân Sinh liếc mắt quét qua cô, ngồi xuống húp cháo, nói: "Cậu nhanh lên một chút đi, đừng đến muộn lần nữa."

Khương Nhập Vi hoảng hốt chạy vào phòng tắm, miễn cưỡng phết kem đánh răng lên bàn chải, sau đó nhe răng nhìn gương.

Nhưng răng chưa kịp đánh xong, cô đột nhiên trợn mắt, mạnh dí sát vào cái gương trước mặt, không dám tin vào mắt mình.

Cô sững sờ nhổ bọt kem trong miệng, mở vòi nước khoát lên mặt, tập trung gột sạch trên môi.

Sau đó, lại cẩn thận nhìn.

Đây là sao, gần như cùng một chỗ với dấu răng của Đường Xuân Sinh, dưới môi cô cũng có một cái dấu răng.

Lời tác giả:

Ta từ đây không đảm bảo được quy luật cập nhật truyện, không sai, hiện tại đều là đã viết sẵn từ trước, cho nên sẽ không để VIP.

Nhưng bộ này ta khẳng định sẽ hoàn, bằng không sẽ không cầm bút lần nữa, bởi vì bộ này rất khác các bộ trước của ta, ân, ta chỉ có thể nói nhiều như vậy.