Âu Thượng Phong đột nhiên toát ra những lời này để Dung Tiểu Kỳ cảm thấy rất khó chịu, nào có như thế bẫy người?
Mới vừa đùa giỡn Trạm Hải Lam lại tới đùa giỡn nàng, đây là chuyện gì, cô ta nghĩ rằng đang ở chợ bán thức ăn đại hạ giá sao?
Nàng mới không phải rau cải trắng hạ giá.
Dung Tiểu Kỳ nhìn Âu Thượng Phong, hừ một tiếng nói: "Chị nghĩ tôi rất hiếm lạ nghe tin tức về Trạm đổng sao? Nếu như tôi muốn biết cái gì, tôi sẽ tự mình hỏi chị ấy. Tôi là nghệ nhân Tinh Quang, tôi đáng giá bỏ gần cầu xa đi nghe tin vỉa hè của chị sao?"
Âu Thượng Phong hứng thú nhìn Dung Tiểu Kỳ, nói: "Ai biết được? Có chút tin tức trọng yếu là từ xa xa nghe được, em chẳng lẽ không biết rất nhiều sự kiện trọng yếu đương sự liên quan đều không biết, thẳng đến khi đối phương phát thông cáo mới khiến cho mọi người đều biết sao? Dung Tiểu Kỳ, thoạt nhìn em còn chưa đủ lão lạt đâu."
"Tôi tuổi còn nhỏ, tự nhiên không lão lạt, cho dù tôi tuổi đủ lớn cũng không cần thiết cùng người khác đấu một chết một sống như vậy."
Lúc Dung Tiểu Kỳ nói câu này có chút chột dạ, nàng thực ra đã làm ngược lại nguyên tắc của mình, bởi vì từ lúc trùng sinh, nàng đều muốn một mực kéo Kim Liễm Diễm xuống nước, lẽ ra chỉ cần đoạn tình cùng cô ta là xong. Cá chết lưới rách đều không phải nàng muốn, nàng thầm nghĩ đem Kim Liễm Diễm từ trên đỉnh núi hoa lệ kéo rơi xuống bụi gai dưới thung lũng, nếm tẫn các loại đau khổ, khóc đến muốn nhỏ máu so với chim đỗ quyên đều thê lương.
Như vậy thì hay nhất.
Dung Tiểu Kỳ thở dài, nàng cảm giác bản thân giống hệt như vai phản diện trong các vở kịch, đây là đang trong quá trình hắc hóa hay sao?
"Chậc chậc." Âu Thượng Phong giơ ngón tay lên lắc lắc, rất có thái độ tiếc hận trẻ con không thể dạy, "Dung tiểu thư, ý thức cạnh tranh của em không đủ nha, thảo nào Trạm đổng cũng không coi trọng em."
Dung Tiểu Kỳ trừng mắt nhìn Âu Thượng Phong: "Chị biết cái gì?"
Âu Thượng Phong cười thần bí nói: "Chị biết em sắp phải đi tuyên truyền lưu động, trong lúc em đi tuyên truyền, một số diễn viên từng cộng diễn với em, Đan Thanh Sương cùng Kim Liễm Diễm đều vội vàng tham gia phim mới. Xin hỏi Dung tiểu thư, em có tiến triển gì mới đây?"
"Lịch trình của tôi đều do người đại diện an bài, chị có bao nhiêu rãnh rỗi muốn tới quản tôi?"
Âu Thượng Phong cười lắc đầu: "Chị chỉ là không đành lòng nhìn thấy một đóa hoa mỹ lệ bị người làm mai một."
Dung Tiểu Kỳ bước nhanh rời khỏi hành lang, Âu Thượng Phong không nhanh không chậm theo sát, nói: "Dung tiểu thư, nếu như em đến Hải Đế, chị tuyệt đối sẽ phủng em trong lòng bàn tay, đừng nói đoạt giải, vị trí Ảnh hậu cũng là có thể."
Dung Tiểu Kỳ lúc này mới phản ứng đến, Âu Thượng Phong đây là muốn thọc gậy bánh xe? Dung Tiểu Kỳ nghĩ mà tâm mệt, nàng tại Tinh Quang thân phận nhỏ bé như vậy, cũng có người hiếm lạ nàng sao? Lần đầu giao tiếp công ty truyền thông đối lập liền muốn dùng lời lẽ dụ dỗ trẻ em mẫu giáo để đem nàng loát đi.
Nàng là loại nghệ nhân như vậy sao?
Toàn bộ phải trách Trạm Hải Lam!
Hẳn là trách chị ấy đi!
Nếu như Trạm Hải Lam hiện tại ngay trước mặt nàng, nàng nhất định phải đem móng tay bấu đến cánh tay Trạm Hải Lam, làm Trạm Hải Lam đau đến cau mày, cuối cùng còn phải cầu xin tha thứ mới thôi.
Dung Tiểu Kỳ hung hăng mà đem hoa tuệ còn lại ném một bên, sau đó đối Âu Thượng Phong nói: "Tôi nghĩ chị tìm nhầm người, tôi hiện tại đang đứng ở thời kỳ sự nghiệp bay lên."
Âu Thượng Phong không để ý, vẫn cứ đưa lên một cái danh thϊếp, dáng tươi cười nói: "Dung tiểu thư, nếu em nghĩ thông suốt hoan nghênh tùy thời tới tìm chị, điện thoại, tin nhắn tùy thời đợi em, vị trí Ảnh hậu cũng đợi em."
Dung Tiểu Kỳ lái xe mã lực mười phần, còn kém không có vượt đèn đỏ, lúc đỗ ở vạch ngừng Dung Tiểu Kỳ ngực phiền muộn gọi điện thoại cho Bạch Ngọc Lan, chuông reo một hồi người tiếp là một phụ nữ trung niên, Dung Tiểu Kỳ nghi hoặc hỏi: "Dì là ai vậy?"
Lão phụ nhân trả lời: "Ai nha, tiểu thư, tôi hiện không rảnh nói điện thoại, phu nhân nhà chúng tôi đang ở phòng sinh."
Dung Tiểu Kỳ cả kinh: "Đều không phải cách ngày sinh dự tính còn hai tháng sao?"
Lão phụ nhân nói: "Phu nhân ngày hôm qua bị té ngã thì.... phi phi phi... Hoàn hảo hoàn hảo..."
Dung Tiểu Kỳ nghĩ tình thế có chút nghiêm trọng: "Các người ở bệnh viện nào?"
Lão phụ nhân nghĩ nửa ngày rốt cuộc nhớ tới: "Gọi cái gì Bách....."
Dung Tiểu Kỳ liền nói: "Đã biết. Tôi lập tức đến."
Dung Tiểu Kỳ một đường nhanh như chớp chạy tới bệnh viện, tìm một vòng mới nhìn thấy phòng giải phẫu phụ sản tầng trệt, ngoài cửa một nhóm người vây kín, Dung Tiểu Kỳ đi vào thì nhìn thấy trước mắt toàn là lão phụ nhân, nàng liền hỏi một người: "Bên trong là Bạch Ngọc Lan sao?"
Lão phụ nhân gật đầu: "Đúng vậy, cô là bạn của phu nhân?"
"Vâng, hiện tại tình huống thế nào?"
"Hoàn hảo còn tốt." Lão phụ nhân nói, "Tiểu thư không tiện đi lại, bác sĩ nói chút nữa cần rất nhiều nước đá, cô có thể giúp tôi đi mua không, tôi sợ đến chân đều nhuyễn."
Dung Tiểu Kỳ sửng sốt, nhìn hiện tại tình thế khẩn cấp, cũng chỉ có ra trận.
***
Trạm Hải Lam ngày hôm nay liên tiếp mở ba cuộc họp, chờ tiễn một nhà đầu tư cuối cùng rời đi, nàng cảm giác đầu đã hôn mê, nàng gọi Trần Duyệt tới: "Ngày hôm nay có khách nhân tới sao?"
Trần Duyệt lật ghi chép nói: "Có mấy khách nhân hẹn trước, còn lại cũng không có."
Trạm Hải Lam gật đầu: "Tôi nghỉ ngơi một giờ, trong lúc đó không tiếp điện thoại, em an bài tốt."
Trần Duyệt một bên đáp lời, một bên do dự một trận nói: "Thế nhưng có chuyện, vẫn cần xin ý kiến của chị."
Trạm Hải Lam xoa huyệt thái dương: "Lại có ai gặp rắc rối?"
Trần Duyệt nói: "Là Dung tiểu thư..."
Động tác trên tay Trạm Hải Lam dừng một chút: "Nàng? Nàng lại làm sao vậy?"
Trần Duyệt nói: "Có ký giả chụp được mấy ngày trước Dung tiểu thư ra vào bệnh viện phụ sản, bởi vì là ký giải quen cho nên sớm liền báo chúng ta."
Trạm Hải Lam thở dài: "Em xác định qua sao?"
Trần Duyệt nói: "Em xem qua ảnh chụp, đều không phải PS. Hơn nữa trên ảnh chụp Dung tiểu thư cũng không có mang kính râm cùng khẩu trang, cho nên rất dễ dàng nhận ra chính là cô ấy."
Trạm Hải Lam nhắm mắt: "Nàng gần nhất lịch trình ở đâu?"
Trần Duyệt nói: "Tại C thị, hai tiếng đồng hồ xe trình."
Trạm Hải Lam ngửa người tựa trên sô pha, trầm mặc một trận nói: "Ký giả bên kia cẩn thận xử lý. Dung tiểu thư bây giờ còn không có đỏ tía, loại tin tức này tuôn ra sẽ chỉ làm nàng tự hủy tương lai."
Trần Duyệt gật đầu: "Dung tiểu thư tuôn ra scandal vướng tay chân cũng không phải lần đầu, một lần kia rốt cuộc xảo diệu qua cửa, lúc này..."
Trạm Hải Lam nói: "Tôi sẽ tìm nàng nói chuyện, sẽ không tăng gánh vác cho em."
Trần Duyệt thở dài: "Em bận rộn nhiều chút cũng không có gì, chỉ là lo lắng Trạm đổng..."
Trạm Hải Lam nói: "Đây là trách nhiệm của người đại diện, em theo tôi cũng không ít năm, cũng hiểu tôi là công tác làm trọng."
Trần Duyệt nói: "Trạm đổng bồi dưỡng người mới đích xác..."
Trạm Hải Lam nhìn Trần Duyệt: "Em muốn nói cái gì?"
Trần Duyệt trầm mặc một trận nói: "Gần nhất Trạm đổng mang nghệ nhân càng ngày càng ít, trước nói qua không hề mang tân nghệ nhân, thế nhưng hiện tại đối Dung tiểu thư tựa hồ phá lệ khoan dung, hay là vô hình trung..."
"Vô hình trung dung túng nàng, làm nàng tùy tiện tạo scandal, bỏ lại cục diện rối rắm sao?" Trạm Hải Lam rất thông thuận mà nói ra, thuận tiện nhìn Trần Duyệt.
Trần Duyệt im miệng không nói.
Trạm Hải Lam xoay người một lần nữa ngồi trở lại trước bàn công tác, nói: "Tôi minh bạch ý tứ em, Dung tiểu thư bên kia tôi sẽ xử lý." Tay Trạm Hải Lam nâng má suy nghĩ, nói: "Em an bài một chút, tôi ngày mai sẽ đến muộn."
"Vâng." Trần Duyệt một bên đáp ứng, một bên lui ra ngoài.
Trạm Hải Lam nhìn ly cà phê trống rỗng trong tay. Nàng dừng lại, lấy ra chìa khóa xe, nhìn chằm chằm trang sức thủy tinh trên chìa khóa.
Từ lần trước thông tri Dung Tiểu Kỳ đi làm tuyên truyền lưu động tới nay, đã một tuần trôi qua rồi.
***
"Dung tiểu thư, Dung tiểu thư, cho em xin chữ ký đi!"
"Xin theo em chụp ảnh chung!"
"Dung tiểu thư, em thích chị!"
Dưới đài fan chật ních đầy phòng đợi, Dung Tiểu Kỳ rất kinh ngạc, hiện tại phim mới chiếu chưa được nửa tháng, không ngờ có nhiều fan biết nàng như vậy, đây chính là vận khí trước đây nàng chạy một năm vai quần chúng đều tích lũy không được.
Trước mắt tất cả đều là ánh đèn sáng long lanh, xung quanh là âm nhạc thư nhã, chỗ đường nhìn có thể thấy được đều có ảnh chụp nàng cùng áp phích quảng bá phim, loại cảm giác này, rất giống phiêu tại đám mây. Tựa như ngồi ở khoang hạng nhất máy bay, tâm cùng thân thể cũng sẽ bay lên tới.
Chỉ là...
Dung Tiểu Kỳ dựa theo nhân viên thiết kế yêu cầu, bày ra tạo hình ôn nhu cùng mỉm cười, đường nhìn cùng thính giác đều bị nhét đến tràn đầy, thế nhưng chẳng biết thế nào luôn cảm giác vắng vẻ.
Có lẽ nói, có chút trống rỗng.
Dung Tiểu Kỳ thở ra một hơi, bỗng nhiên cảm giác khóe miệng có chút cứng ngắc. Như thế này phải hảo hảo xoa bóp một chút.
Sau khi buổi giao lưu chấm dứt, Dung Tiểu Kỳ trở lại khách sạn cũng đã quá nửa đêm, nàng cảm giác toàn thân uể oải cực kỳ, trên gương mặt đều cười đến căng cơ, căn bản đến bây giờ cũng chưa khôi phục.
Thang máy dừng ở tầng năm, Dung Tiểu Kỳ đi ra thang máy, lúc đi tới cạnh cửa bỗng nhiên thấy cách đó không xa có người.
Dung Tiểu Kỳ giương mắt vừa nhìn, nhất thời sửng sốt, người tựa ở cạnh cửa dường như đang đợi nàng, là Trạm Hải Lam.
Từ lầu một đến lầu năm toàn bộ đều được tổ tuyên truyền bao trọn, có thể ở đây ra vào đều là nhân viên đoàn phim, cho nên Trạm Hải Lam...
Trạm Hải Lam đón nhận ánh mắt Dung Tiểu Kỳ, nhàn nhạt đáp lại một cái mỉm cười.
Dung Tiểu Kỳ đến gần Trạm Hải Lam: "Trạm đổng, sao chị lại tới đây?"
Trạm Hải Lam không nói chuyện, chỉ cửa phòng, khẽ nghiêng nghiêng đầu: "Đi vào nói tiếp."
Dung Tiểu Kỳ biết Trạm Hải Lam là có việc mới đến tìm nàng, thế nhưng Trạm Hải Lam ở chỗ này chờ bao lâu rồi?
Chị ấy vì sao không ở phòng bản thân chờ, hay trực tiếp nói cho trợ lý, thậm chí không cần làm phiền trợ lý, chỉ cần nhắn cho nàng một tin, nàng liền có thể dựa theo yêu cầu mà xuất hiện.
Trạm Hải Lam vì sao muốn tới đây tìm nàng?
Hơn nữa trước Trần Duyệt vừa nói Trạm đổng bởi vì công tác bận rộn điện thoại cũng không tiếp, như vậy hiện tại Trạm Hải Lam là vừa công tác xong, suốt đêm lái xe đến tìm nàng sao?
Dung Tiểu Kỳ vừa nghĩ như thế, tâm không hiểu sao bỗng nhiên mềm xuống.
Dung Tiểu Kỳ mở cửa, mời Trạm Hải Lam đi vào, bản thân theo sát sau đó đóng cửa lại.
"Một người?" Dung Tiểu Kỳ bỗng nhiên không muốn bật đèn, ngoài cửa sổ thành thị ánh đèn rất sáng, trong phòng thoạt nhìn cũng đủ sáng sủa.
Trạm Hải Lam tại trước cửa sổ dừng lại, chậm rãi nói: "Dung tiểu thư, chị tới tìm em là có chính sự."
"Không phải vậy, em nên chờ đợi Trạm đổng tới tìm em vì việc riêng sao?" Dung Tiểu Kỳ nhìn thân ảnh Trạm Hải Lam trước cửa sổ, chẳng biết thế nào trong đầu bỗng nhiên nhớ tới đường cong thân thể nàng, lại nhuyễn lại trơn, mang theo hương khí ấm áp, còn có thứ gì trên đời có thể đẹp hơn sao?
Dung Tiểu Kỳ hoài nghi mình bởi vì quá mệt mỏi ý thức có chút không bị khống chế.
"Như thế muộn quấy rầy em, chị xin lỗi." Trạm Hải Lam nhàn nhạt nói, "Bất quá..."
"Không sao."
Dung Tiểu Kỳ đến gần Trạm Hải Lam, đưa tay phủ lấy thắt lưng nàng, Trạm Hải Lam cứng đờ một chút, Dung Tiểu Kỳ thuận thế từ thắt lưng phủ đến vai, nhẹ nhàng đem Trạm Hải Lam áp xuống, Trạm Hải Lam cứ như vậy chậm rãi ngồi xuống sô pha.
Mềm nhẹ như một mảnh lông chim.
Hiện tại, phải thế nào đối đãi phiến lông chim này đây?
-------------------