Hậu Bách Niên

Chương 3: Tra tấn

Lý Nhiên nghe xong Giang Thiển ra lệnh, cơ thế theo bản năng tìm kiếm dây kéo váy dạ hội của Giang Thiển, run rẩy kéo xuống. Chậm chạp thoát đi y phục màu đen kia, trên người Giang Thiển rốt cuộc chỉ còn lại một tầng nội y đồng dạng đen tuyền bao lấy những bộ phận trọng yếu.

Ngón tay của Lý Nhiên bị dập vẫn chưa khỏi, có chút đau nhức giúp Giang Thiển thoát luôn nội y. Đợi đến lúc hai người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trên giường đã là chuyện của mười phút sau. Giang Thiển vốn dĩ rất kiên nhẫn chờ, mỗi một lần đều vui vẻ chứng kiến từng cơn run run do đau đớn của Lý Nhiên vì đυ.ng trúng vết thương.

Không kịp đợi Lý Nhiên nằm xuống, Giang Thiển đã mạnh mẽ đẩy đối phương xuống giường. Bởi vì vết thương nứt ra sau lưng do bị gắt gao đè trên giường, lúc này chỉ mới hai ba phút mà dưới ga giường màu trắng đã chậm rãi có tia hồng thuận dính lên.

Giang Thiển kéo hộc tủ đầu giường, lôi ra một cái roi dài bằng lông đuôi voi, tâm tình trong nháy mắt hưng phấn đến tột đỉnh mà nhìn Lý Nhiên.

"Hôm nay muốn cái này sao?"

Mặc dù là câu hỏi, nhưng ngữ khí lại hoàn toàn không giống đi thỉnh cầu ý kiến người khác của Giang Thiển làm Lý Nhiên có chút bất đắc dĩ. Nàng nhìn Giang Thiển, hai tay tự giác vươn lên đầu giường thò vào hai mảnh dây thừng, tay này giúp tay kia thắt chặt.

"Muốn. Tất cả tôi đều muốn."

Khoé môi Giang Thiển chợt loé lên ý cười lạnh ngắt, từ trong con ngươi màu nâu trầm ánh lên là chuỗi du͙© vọиɠ không thể bị kiềm nén. Nàng đứng từ trên cao nhìn xuống Lý Nhiên chậm rãi nhắm mắt lại đón nhận, ra sức vung tay phát roi đầu tiên.

Chát...

Thanh âm va chạm của da thịt và thân roi vang lên thanh thuý trong căn phòng tĩnh mịch, ngoài ý muốn lại phá lệ kí©ɧ ŧɧí©ɧ màn đêm thêm nhiệt độ.

"Mở mắt ra, xem tôi cho em thứ gì!"

Cùng lúc với mệnh lệnh đó, phát roi thứ hai rơi xuống trước ngực của Lý Nhiên tạo thành một vệt đỏ toé máu, Lý Nhiên chợt nhíu mày, nhưng thuỳ chung một câu than nhẹ cũng không hề phát ra. Nàng chậm chạp hé ra con ngươi phát sáng, nhìn thẳng vào đáy mắt Giang Thiển đang hưng phấn tột đỉnh.

Cơ thể nàng dần trở nên tê dại vô lực vì nhiều nhát roi không nương tay của Giang Thiển, từng phát quất xuống da thịt mịn màng bị chằng chịt vết thương che lấp. Trán nàng túa ra một tầng mồ hôi làm thấm ướt vài sợi tóc vươn lại, cùng với ngũ quan tinh tú nhưng trắng bệch bệnh trạng, đặt dưới ánh trăng vừa chật vật lại vô cùng mỹ lệ.

Giang Thiển càng nhìn vào sự quật cường của Lý Nhiên, sức đánh càng hăng say. Nàng thậm chí quên đi hôm nay vì sao phải phạt Lý Nhiên, chỉ là giờ phút này đối diện với cỗ thân thể không có chỗ lành lặn này, du͙© vọиɠ của nàng càng được thoả mãn lấp đầy. Vai gầy của Giang Thiển run lên nhè nhẹ vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ Lý Nhiên mang đến.

"Lý Nhiên, em rất đẹp."

Chát...Chát...Chát...

Giang Thiển luôn sẽ khen cơ thể Lý Nhiên, ngẫu nhiên còn khen dung nhan của Lý Nhiên. Lúc ban đầu, Lý Nhiên sẽ còn tâm sức để tự hỏi lý do, nhưng dần dần trở nên quen thuộc với Giang Thiển, nàng càng hiểu được "đẹp" trong ý tứ của đối phương chính là máu thịt.

Giang Thiển đánh mỏi tay rồi, liền không chút do dự ném cây roi qua một bên. Nàng lặng lẽ ngắm Lý Nhiên đè nén hơi thở của chính mình trên giường, đột nhiên nảy ra một ý tưởng táo bạo.

"Lý Nhiên..."

Chỉ là kêu một tiếng, bất quá từ đó cũng nghe ra được du͙© vọиɠ của Giang Thiển còn chưa được tột cùng thoả mãn đâu. Lý Nhiên không dám vặn vẹo thân thể mặc dù rất đau, nàng cố giữ cho mình thanh tỉnh không ngất đi, bởi vì một khi ngất mà bỏ mặc lại Giang Thiển, hậu quả sẽ còn tệ hơn nàng chịu đựng lúc này.

Mồ hôi thấm ướt trán Lý Nhiên và khoảng da rách toặc theo từng vệt đan xen trước ngực, nàng cắn môi, tận tình đáp lại Giang Thiển.

"Ân..."

Bởi vì hồi lâu không có giọt nước vào cổ họng, thanh âm Lý Nhiên có chút khào khào đặc hữu mà đối với Giang Thiển, chính là giải được tốt nhất trong lúc phát tiết. Lật người lại bắt đối phương quỳ gối, tư thế này làm cho tay đang bị trói của Lý Nhiên vặn một hồi đau đớn, phỏng chừng là cọ sát đến bị thương rồi.

"Ân... Giang Thiển..."

Lý Nhiên có chút mơ hồ trong lời nói, đau đớn làm nàng suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi. Bất quá không đợi nàng kịp hồi thần, từ phía sau xông đến là một hồi đau rát căng cứng ở nơi tư mật khô khốc chưa sẵn sàng.

"Lý Nhiên, nơi này thật nhỏ. Tôi có cảm giác dù có dùng phương thức thô bạo nhất tiến vào nơi này thì nó cũng sẽ vĩnh viễn hồng thuận trêu ngươi như vậy. Đúng không?"

Thanh âm Giang Thiển như ma chú vờn quanh tâm trí Lý Nhiên, thân thể vô lực quỳ phải chống đỡ từng đợt đong đưa mãnh liệt từ phía sau cùng đau rát ở lối vào u cốc khiến Lý Nhiên túa ra càng nhiều mồ hôi hơn, càng không có cách nào kiềm nén thanh âm từ cổ họng chực trào.

"A... A..."

Dương cụ đồ chơi to lớn theo tâm tình ngày một lên cao của Giang Thiển di chuyển, mỗi một lần đều tiến đến nơi tận cùng sâu bên trong nàng. Lối vào bắt đầu có máu rỉ ra, Lý Nhiên hốc mắt cũng đỏ rực một mảnh làm nhoè đi thực tại.

Nàng đau, thực sự rất đau.

Nhưng không phải đau ở thể xác, chính là tâm nàng. Vừa nguội lạnh vừa đau đớn.

Đến thời khắc cuối cùng khi Lý Nhiên không thể chống cự ngất đi, Giang Thiển mới ý thức được khắp nơi đều là máu cùng mồ hôi. Dương cụ rút ra khỏi nơi nhỏ bé kia, máu từ lối vào rỉ ra ngày một nhiều hơn, thấm cả một mảng ga giường vốn bị nhàu nát đến cực điểm.

Giang Thiển thật tự nhiên bỏ mặc hiện trường, cả người nàng cũng đều nhớp nháp, vì thế Giang Thiển quyết định đi tắm một phen. Phản ứng hôm nay của Lý Nhiên xem như là hài lòng đi.

Sau khi tắm rửa ra, bên ngoài trời cũng đã hừng sáng. Nàng ném tầm mắt về phía Lý Nhiên co rút trên giường vì lạnh, liền quay lại phòng tắm dùng hai cái khăn lông nhúng nước ấm đem ra lau người cho Lý Nhiên.

Nàng có thể hoàn toàn không cần để tâm tới, nhưng Lý Nhiên là món đồ chơi của nàng, Giang Thiển rất ghét để đồ của mình bị người khác chạm qua. Cho nên mỗi lần qua đêm tại phòng này, nàng tựa hồ đều giúp Lý Nhiên thanh tẩy sơ qua cơ thể.

Mấy vết roi từ tối qua hiện lên càng dữ dợn, không những không cầm máu được mà thậm chí còn có dấu hiệu nhiễm trùng. Giang Thiển nhẹ nhàng lau bớt máu trên người Lý Nhiên, chỉ là nhiệt độ của khăn khi tiếp xúc với vết thương làm cho Lý Nhiên sẽ thỉnh thoảng phát ra rêи ɾỉ cùng rùng mình.

Lau người xong xuôi, Giang Thiển lấy lọ thuốc mỡ đặc trị của Giang gia xoa lên từng vết thương của Lý Nhiên, một chút cũng không bỏ sót. Đợi bôi xong, nàng dùng khăn tắm lớn cuốn lấy Lý Nhiên bế đối phương đặt lên sofa lớn đối diện giường.

Nàng đột nhiên phát hiện, Lý Nhiên hình như lại gầy đi một vòng, ôm trên tay không khác cảm giác ẵm đứa bé là bao, ngay cả xương sườn cũng như muốn đâm khỏi da thịt nháo ra ngoài. Mi tâm nàng khẽ nhíu, nhưng rất nhanh lại thuần thục thu dọn khăn bông ném vào sọt rác, chính nàng cũng rửa qua tay vài lần để khử hết mùi máu tươi đi.

Có lẽ là do tác dụng của thuốc mỡ, lúc Giang Thiển trở lại, hô hấp của Lý Nhiên trở nên vững vàng hơn rất nhiều. Ánh nắng đầu ngày xuyên qua khe cửa bắt đầu quấy nhiễu gian phòng, Giang Thiển buồn bực khép chặt màn lại. Sau đó quay người rời đi, trước khi trả lại thanh tĩnh cho không gian bên trong, tầm mắt nàng có đảo qua bộ dáng ngủ say của Lý Nhiên.

——-

Sau khi Giang Thiển rời khỏi, Lý Nhiên vẫn còn chưa hoàn toàn ngủ sâu liền bị tiếng mở cửa đánh động. Nàng biết không phải Giang Thiển trở lại, bởi vì trên người nữ nhân kia luôn có một cỗ hương khí khó hoà lẫn được. Cả người vô lực nằm nghiêng, Lý Nhiên cố gắng mở mắt ra nhìn người đến là ai, nhưng thuỷ chung trước mắt cũng chỉ là một mảnh mơ hồ nhạt nhoà.

"Tiểu Nhiên, con không sao chứ?"

Thanh âm không giấu được lo lắng của Lưu di khiến tâm tình căng thẳng của nàng dịu lại một chút, liền tuỳ ý buông lỏng nắm tay siết chặt trong chăn, cuối cùng triệt để lâm vào hôn mê.

Đứng ở bên ngoài cánh cửa lớn, hai người hầu trẻ tuổi có chút thấp thỏm chờ đợi Lưu a di trở ra để hỏi han. Bất quá khi thấy sắc mặt Lưu di có chút khó coi, một trong hai người đang bưng cháo liền nhẹ giọng lên tiếng.

"Thế nào rồi Lưu di? Tiểu Nhiên nàng thế nào rồi?"

Lưu di thở dài, không có lập tức đáp lại.

"Đem cháo bỏ lại vào lò đi, tiểu Nhiên hẳn còn chưa thể ăn được. Hai cô chuẩn bị ga giường hết chưa?"

Cô gái trẻ còn lại vội vàng lên tiếng.

"Dạ có, tôi đã khử trùng sạch sẽ số chăn ga này rồi."

"Được rồi, các cô lo việc của mình đi, đừng đứng mãi ở chỗ này."

Lưu di tiếp nhận tấm ga giường màu trắng mới toanh còn phảng phất hương nắng sớm, có chút trầm mặc lần nữa tiến vào căn phòng cấm địa kia. Mà bởi vì trong căn biệt thự này, người duy nhất có thể tiến vào chỉ có bà và Giang Thiển, cho nên hai người hầu trẻ tuổi mặc dù rất muốn tiến đến xem tình hình Lý Nhiên, bất quá bọn họ thực sự sợ hãi Giang Thiển sẽ trừng phạt.

Bên ngoài mặt trời đã sớm ló dạng mang theo tia ấm áp chói sáng, nhưng trái ngược với không gian đó lại là căn phòng bao trùm kín lên là mùi thuốc cùng tiếng đổi chăn nệm được tận lực giảm bớt đi. Lưu di thở dài, cố tình đắp lại cái chăn cho Lý Nhiên mới đem mớ hỗn độn kia rời khỏi.

——

An An muốn nói:

Quắn quéo quắn quéo :)))) An k muốn hành mấy đứa nhỏ đâu... Thật đó...