Đêm đó, Mạc Đại Linh ôm Đường Vấn trên giường, trong lòng luôn ẩn hiện một tia bất an, cho dù là bởi vì áy náy hay là vì lý do gì, nhưng thái độ Sư Tuyên đối với Đường Vấn thật quá ân cần. Mặc kệ là vì cái gì, Sư Tuyên như vậy nhiệt tình giúp Đường Vấn gia nhập vào làng giải trí mục đích không chỉ đơn giản là khôi phục tâm trí Đường Vấn, nhưng về phần còn có gì ẩn chứa phía sau thì Mạc Đại Linh cũng không rõ.
Trong lòng nổi lên biết bao nhiêu lo lắng, Mạc Đại Linh nhãn thần ngưng động nhìn khuôn mặt điềm tĩnh ngủ say của tiểu nhóc nhà mình, trong lòng thầm nghĩ : mặc kệ thế nào, bản thân sẽ không để ai làm tổn thương đến Đường Vấn.
Ngày hôm sau, Sư Tuyên liền cho Tiễn Như đến, bắt đầu vì Đường Vấn an bài các loại thông báo - quảng cáo trên tất cả phương tiện truyền thông, Đường Vấn cư nhiên trong phút chốc liền nổi danh, giống như Sư Tuyên muốn ngay lập tức biến Đường Vấn thành minh tinh.
Sư Tuyên này trong một lúc có thể biến đổi sự tình nhanh đến như vậy càng làm Mạc Đại Linh thêm cảnh giác, chỉ là hiện tại, Sư Tuyên vẫn chưa làm gì bất lợi đối với Đường Vấn, vì vậy Mạc Đại Linh chỉ có thể tạm thời phái người âm thầm bảo vệ an toàn cho Đường Vấn, cũng âm thầm đề phòng Sư Tuyên. Hai người chính là tình trạng âm thầm tương đấu.
Đường Vấn mấy ngày qua cũng vô cùng bận rộn, cùng Mạc Đại Linh một chổ thì ít mà xa cách thì nhiều, nhưng trên thực tế, sinh hoạt cuộc sống của Đường Vấn đã trở nên muôn màu và rất phong phú.
Lúc Đường Vấn còn chưa tham gia làng giải trí, hai người đều rất nhàn hạ, Mạc Đại Linh thường mang Đường Vấn ra ngoài cùng dạo phố, chỉ là giai đoạn này hai người muốn cùng nhau cũng thật khó.
Từ lúc Đường Vấn nhận việc đến nay, hôm nay là ngày đầu tiên được nghỉ ngơi, Mạc Đại Linh cũng tạm gác lại việc Công Ty, muốn cùng Đường Vấn ở cạnh nhau trong thời gian nhàn rỗi hiếm có này.
Hai người dậy thực sớm, Mạc Đại Linh đem Đường Vấn còn buồn ngủ đẩy vào phòng tắm rửa mặt, bản thân giúp Đường Vấn chuẩn bị quần áo sau đó đi đến phòng bếp làm bữa sáng.
Trước đây, phòng bếp là Đường Vấn đa phần chiếm lấy, cơm nước tất cả đều là do Đường Vấn lo, mặt dù hai người thỉnh thoảng hoán đổi nhau, tuy nhiên Đường Vấn vẫn không muốn để Mạc Đại Linh làm, bời vì trong tâm Đường Vấn luôn muốn dùng phương thức này ghi khắc trong lòng Mạc Đại Linh, nhưng kể từ khi Đường Vấn bắt đầu tham gia giới nghệ thuật, công việc lu bù so với Mạc Đại Linh còn muốn mệt hơn, mỗi ngày về đến nhà hận không thể lập tức lăn ra ngủ.
Thấy Đường Vấn như vậy cực nhọc, Mạc Đại Linh thế nào nhẫn tâm để Đường Vấn thêm mệt....vì vậy chuyện cơm nước liền chuyển sang Mạc Đại Linh chịu trách nhiệm.
Đường Vấn từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy đầu tiên chính là bộ váy liền màu trắng nằm gọn trên giường do Mạc Đại Linh đã chuẩn bị, đẩy bộ y phục sang bên, Đường Vấn lén liếc nhìn ra ngoài sau đó nhẹ nhàng khép cửa phòng, có chút quất quýt, chính là đem váy liền trả lại vào tủ quần áo, sau đó lục tung ngăn tủ khác, lục cho đến khi quần áo ngăn tủ đều rối loạn lên, cuối cùng cũng tìm thấy bộ y phục bản thân vừa ý, một cái áo màu trắng phía trước có hình thỏ, trên còn có nói với hai lỗ tai thỏ, nhìn thoáng qua rất đáng yêu.
Lại vớ lấy cái quần jean, Đường Vấn đem y phục mặc vào chỉnh tề, mang theo thấp thỏm tâm tình đi vào phòng bếp, tiến đến ôm lấy người đang bận rộn kia từ phía sau, hành động bất chợt làm Mạc Đại Linh có chút bất ngờ quay đầu nhìn lại, người kia đang ghé đầu sát vào trên vai, gương mặt lấy lòng nhìn Mạc Đại Linh. Bị biểu tình Đường Vấn làm cho sửng sốt, Mạc Đại Linh không khỏi nghi hoặc hỏi:
"Vấn Vấn.... làm sao vậy?"
"Vợ....em có thể mặc bộ quần áo này ra ngoài không?", Đường Vấn ra vẻ đáng thương trước mặt Mạc Đại Linh, thấy cô không có tứ giận, liền biểu môi nói tiếp:
"Nhiều người nói em mặc váy rất giống trẻ con, nhưng mà....em không phải là trẻ con á"
Nghe được rõ nguyên nhân, Mạc Đại Linh vỗ vỗ gương mặt Đường Vấn, buồn cười đáp:
"Hahaha... tất nhiên là được, Đường Vấn chúng ta như thế nào lại là trẻ con chứ....em chính là....một tiểu mỹ nhân!!"
Mạc Đại Linh xoay người quan sát bộ đồ Đường Vấn đang mặc, tóc quăn màu nâu còn rối tung trước ngực, xem ra còn chưa được chải vuốt, nhưng cũng có chút ma mị cùng hấp dẫn, Đường Vấn mở to mắt long lanh nhìn Mạc Đại Linh, thương cảm hề hề như tiểu bạch thỏ..biểu tình làm cho người khác không thể không thương yêu.
Quần jean dài bao lấy đôi chân thon mảnh khảnh, chỉ duy nhất bàn chân ngọc ngà là lộ ra ngoài. Mạc Đại Linh thưởng thức gật gật đầu, Đường Vấn chọn y phục này có thể phù hợp với khí chất của Đường Vấn hơn.
Hai người ăn xong bữa sáng, Mạc Đại Linh dẫn Đường Vấn rời nhà, đi xuống lầu lấy xe. Mạc Đại Linh hôm nay mặc váy màu xanh, chân đi cao gót chừng 7 phân, cả người tản mát một loại khí chất cao quý, kết hợp cùng Đường Vấn khải ái nhẹ nhàng.. nhìn thế nào cũng giống như gia trưởng mang hài tử của mình đi mua sắm.
Không biết vì sao, Mạc Đại Linh cảm thấy như quên cái gì, dọc đường đi trong lòng luôn có cảm giác thấp thỏm.
Bất quá....thẳng cho đến khi hai người lái xe đến khu náo nhiệt, lúc xuống xe chuẩn bị mua sắm, Mạc Đại Linh mới chân chính hiểu ra mình là quên cái gì....
Từ bãi đậu xe đi đến thang máy tiến vào khu thương mại, Mạc Đại Linh nắm tay Đường Vấn chỉ đi dạo được vài vòng thì phát hiện mọi người xung quanh có chút không thích hợp, những ánh mắt xung quanh mang theo tia khó xác định nhìn chằm chằm Đường Vấn, mà tên tiểu tử nhà cô thì lại hoàn toàn không cảm giác được, thần thái vẫn sáng lạn nhìn vào giá cả trên các vật phẩm bài bán.
Mạc Đại Linh nhìn những ánh mắt này, lòng không tránh khỏi bất an, tính dẫn Đường Vấn rời đi, thế nhưng những người xung quanh lại như phát hiện Mạc Đại Linh đang tìm cách trốn, bắt đầu từ phía sau xông tới.
"Đường Vấn... chị là Đường Vấn sao? Có thể hay không cho em xin chữ ký!"
"Aaaa Đường Vấn, em rất thích chị, có thể cho em xin chữ ký không?"
Bị một đám người đột nhiên vây quanh, tuy rằng Mạc Đại Linh đã từng nghĩ đến tình trạng này cũng có chuẩn bị tâm lý qua, thế nhưng khi tình huống thực tế xảy ra, vây quanh kịch liệt như thế, thật không nghĩ đến có thể điên cuồng làm Mạc Đại Linh phút chốc không tránh khỏi hoảng sợ.
Đường Vấn cũng đã từng ước ao như vậy, bởi vì khi còn nhỏ luôn bị cô lập, Đường Vấn hoàn toàn chưa trải nghiệm qua cảm giác trở thành tâm điểm, thế nhưng cho đến khi chân chính có thể biết cảm giác này thì...thật quá kinh hoảng, bị nhiều người vây kín, xung quanh trước mắt đông nghịt người, Đường Vấn hoàn toàn mất đi tinh thần, lăng lăng nhìn trước mắt quá nhiều khuôn mặt, cùng với vô số vở, giấy bút trên tay.
Người tụ lại càng ngày càng nhiều, Mạc Đại Linh đem Đường vấn ôm vào trong ngực, bảo vệ thân thể Đường Vấn, tuyệt đối không để ai chạm đến bảo bối nhà mình, chen lấn làm kéo áo phía sau Mạc Đại Linh tuột một chút, vì thế da thịt bản thân không thể tránh khỏi những tiếp xúc thân thể xa lạ làm Mạc Đại Linh nổi lên trận da gà.
Cau mày nhịn xuống khó chịu trong lòng, Mạc Đại Linh thầm nghĩ, cứ như vậy đi xuống không phải là biện pháp, đột nhiêu như nghĩ ra cái gì, Mac Đại Linh kề đến bên tai Đường Vấn nhỏ giọng:
"Vấn Vấn, chờ một lát tôi đếm 1..2..3, liền chạy theo tôi biết chưa"
Âm thanh hổn độn xung quanh cũng không làm khó được Đường Vấn nhận ra giọng nói quen thuộc bên tai, vì thế mà tập trung chờ chỉ thị Mạc Đại Linh.
"Một...hai....ba...chạy!!!"
Mạc Đại Linh xông đến phía trước mạnh mẽ đẩy ra một đám người dọn đường, Đường Vấn phía sau cũng chăm chú chạy theo, hành động đột ngột của hai người làm đoàn người không kịp phản ứng, cứ như vậy mà có một trận rượt đuổi.
Không dám ngừng, Mạc Đại Linh nắm Đường Vấn kéo vào một cửa hàng bán quần áo, tùy ý lấy đi vào món đồ, hai người liền trốn vào một phòng thử đồ.
Thông thường những phòng dùng thử đồ không gian nhỏ hẹp, bây giờ lại chen vào cả hai người, không gian chập cứng làm cho việc di chuyển cơ thể của cả hai thập phần khó khăn, thân thể quen thuộc tiếp nhau cùng một chỗ, mang theo một loại an tâm khó nói rõ.
Mạc Đại Linh thở ra hơi thở dài, khó khăn lắm mới có thời gian riêng cho nhau, nhưng lại xảy ra chuyện kinh tâm này, Mạc Đại Linh cảm thấy thật bất đắc dĩ, nhưng mặc kệ thế nào, hiện tại chí ít đã an toàn, tâm tình cũng thả lỏng, cảm giác tiếp xúc với người xa lạ thật khó chịu. Mạc Đại Linh cau mày, có chút do dự nhìn vào mắt Đường Vấn, đem tay phải ra phía sau, muốn kéo lên dây kéo phía sau lưng, cố gắng nỗ lực vài lần, nhưng bởi vì không gian hạn chế mà thất bại. Mạc Đại Linh nhớ đến khi nảy, da thịt tiếp xúc người ngoài mà không khỏi rùng mình, cả người không tự chủ run lên một chút.
Đường Vấn hình như phát hiện ra Mạc Đại Linh muốn làm gì, cơ bản đôi tay nhỏ bé còn trên lưng Mạc Đại Linh nhẹ nhàng lần lần phía sau, tìm thấy dây kéo áo nhưng lại không có chút động tĩnh, trái lại còn theo làn da trơn mịn của Mạc Đại Linh đi xuống, nhẹ nhàng xoa xoa qua lại lưng Mạc Đại Linh.
(Ai nói Đường Vấn ngốc, editor chết liền... sắc lang ghê ghớm)
Lòng bàn tay ấm áp tiếp xục da thịt mát lạnh Mạc Đại Linh, làm Mạc Đại Linh không tự chủ ngâm khẽ "Ân..."
Phát hiện thân thể mình phản ứng Mạc Đại Linh lại càng hoảng sợ, Mạc Đại Linh lập tức che miệng lại, tựa vào lòng Đường Vấn, bất đắc dĩ tiếp nhận âu yếm của tiểu tử của mình, bên ngoài lại truyền đến từng đợt tiếng bước chân, Mạc Đại Linh biết rõ chính là đám đông đang tìm hai người, hoàn cảnh này làm Mạc Đại Linh liên tưởng hai người giống như đang yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, mà xúc cảm trên lưng truyền đến càng ngày càng rõ ràng.
Đường Vấn hô hấp có chút gấp, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng nhìn Mạc Đại Linh, ánh mắt bắt đầu nổi lên tơ máu, hơi thở thở ra cũng nóng rực trực tiếp trên gương mặt Mạc Đại Linh, làm Mạc Đại Linh mặt cũng đỏ theo, hai người cứ như vậy..nhìn nhau một hồi lâu...
Ed:
- Đầu tiên, editor thành thật sorry về việc để mọi người chờ đợi lâu như vậy.. mong mọi người đừng bùn editor nhé
- Thứ 2, cũng chính là liên quan thứ nhất ở trên. Số là editor không phải dân chuyên, nghiệp dư thui, nên khi edit, editor luôn kèm 2 bản song song, 1 bản qt, và 1 bản gốc tiếng hoa, qt ko hiểu lắm, editor chạy qua tiếng hoa mà mò ra... nhưng vì chương 49 này lại lệch hoàn toàn bản gốc tiếng hoa.. nên hơi khó khăn cho editor.
- Thứ 3, cũng liên quan thứ 2 nhe, hihi, chính là vì khó nên edit chương này sẽ không hay, và bỏ rất nhiều... mog các bạn bỏ qua...*cúi đầu*