Vợ Ngố Tổng Tài

Chương 43: Pháo Pháo kiên trì (H)

Hai đôi môi đỏ mộng tiếp xúc nhau, mang theo một tia cấp thiết khó dằn, Đường Vấn khóa chặt môi của Mạc Đại Linh, ra sức mυ'ŧ mát.

Hôn môi một hồi lâu, Đường Vấn bất đắc dĩ buông tha cho đôi môi của Mạc Đại Linh, thở dốc hỏi:

"Vợ...em có thể "cái kia" không?"

Lúc này Đường Vấn chính là nhịn xuống những rung động của mình, hỏi Mạc Đại Linh, tôn trọng ý kiến của vợ, thế nhưng Mạc Đại Linh xem ra một chút tình thú đều không hiểu.

Mạc Đại Linh sắc mặt đỏ bừng, hôn môi vốn đã làm bản thân Mạc Đại Linh mềm ra, bên dưới cũng rõ là có phản ứng khi bắt đầu ẩm ướt, lại nghe đến câu hỏi của Đường Vấn, Mạc Đại Linh không khỏi có chút bực, trực tiếp há miệng cắn một cái vào môi mỏng của Đường Vấn, đây xem như là hành động thực tế thay cho câu trả lời của Mạc Đại Linh.

Cuộc chiến giữa hai đôi môi kịch liệt dây dưa, giằng co qua lại cũng không đủ thỏa mãn rung động trong lòng cả hai, Đường Vấn vươn tay tìm đến đôi nhũ phong mà nắm giữ, trên tay truyền đến cảm giác đàn hồi khi chạm vào, ngón tay thỉnh thoảng cọ xát trêu chọc viên đậu nhỏ trên cùng trong lòng bàn tay, Đường Vấn lưu luyến buông tha đôi môi đỏ mọng, chuyển hướng càng quét từ trên cổ trắng ngần xuống dưới, cho đến khi nuốt trọn cây đậu vào trong miệng, hàm răng nhẹ nhàng cắn cắn, liền nghe người dưới thân trền đến tiếng ngân khẽ yêu kiều

"Ngô...ân..."

Hai tay Mạc Đại Linh vươn đến luồn vào mái tóc quăn của Đường Vấn xiết chặt, cũng không biết là ý muốn ngăn cản hay là muốn nói cho Đường Vấn biết nên tiến thêm một bước.

Trụ tại đôi nhũ phong một hồi thật lâu, Mạc Đại Linh cảm giác càng ngày càng khó nhịn, hận không thể trực tiếp mở miệng nói cho Đường Vấn biết, muốn Đường Vấn đi ngay vào vấn đề chính.

Mạc Đại Linh có thể cảm nhận được, dòng nước giữa hai chân mình ra càng ngày càng nhiều, nếu cứ như thế này tựa hồ hoàn toàn có thể mà chảy trên sofa, cảm thấy thật xấu hổ trước phản ứng mạnh mẽ của bản thân, Mạc Đại Linh khép chặt hai chân, không muốn bị Đường Vấn phát hiện chính mình đang bối rối.

Mạc Đại Linh nghĩ là nghĩ như vậy nhưng Đường Vấn thì không hài lòng, buông tha đôi nhũ phong đã sưng đỏ cương cứng, ánh mắt chuyển đến hai chân đang khép chặt của Mạc Đại Linh, Đường Vấn cau mày, dễ dạng một cái có thể mở ra đôi chân như đang đóng chặt kia, kì thực thì dễ dàng như vậy cũng bởi vì, hai chân Mạc Đại Linh hoàn toàn vô lực phản kháng. Khu vực trung tâm màu phấn hồng được bao quanh bởi một tầng tùng lâm đã nhượm lớp ướŧ áŧ như sương phủ, một chút trơn bóng theo mông chảy xuống sofa, Đường Vấn si ngốc nhìn chằm chằm một phong cảnh đẹp mà quên hết phản ứng, Mạc Đại Linh cảm giác được người phía trên đình chỉ động tác, giương mắt nhìn lên liền thấy Đường Vấn đang nhìn chăm chăm vào giữa hai chân mình, biết rõ Đường Vấn đang nhìn cái gì, Mạc Đại Linh ngượng ngùng dùng tay che đi khu vực tư mật, muốn từ chối cái tư thế thập phần ái mụi này, nhưng lại càng làm cho Đường Vấn cảm thấy thêm phần phấn khích.

Bắt lấy đôi tay mảnh khảnh đang cố che chắn phong cảnh tuyệt mỹ kia, Đường Vấn cúi đầu để sát vào đóa hoa, một hương vị không nói nên lời từ hoa tâm toát ra, càng dụ dỗ Đường Vấn muốn tìm kiếm hơn nữa, nhắm mắt, chiếc mũi nhỏ dễ thương càng tiếng gần hơn nơi địa phận mê người, đột nhiên chót mũi đυ.ng phải một vật nhỏ đã sưng cứng, trơn bóng thấp thoáng nổi lên, nhượng Đường Vấn lạnh người.

"Vợ...chị thật ướt á!!", một tiếng trêu đùa, làm Mạc Đại Linh xấu hổ cùng giận dữ nhắm chặt hai mắt, nhất phó dáng dấp như không hề nghe thấy gì.

Nhìn cái điểm nhỏ kia, Đường Vấn hứng thú, vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng khoáy động, cảm giác được hương vị hoàn toàn quen thuộc, làm Đường Vấn càng thêm hăng hái. Đem ngón tay thẳng tắp tiến vào trong Mạc Đại Linh, hàm răng còn lơ đãng cắn nhẹ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh mẽ đột ngột này làm cơ thể Mạc Đại Linh như muốn đứng thẳng lên, thét chói tai gọi tên Đường Vấn, giống như muốn từ Đường Vấn cần một cái gì.

"Á.. Vấn Vấn..."

Một tiếng thét qua đi, Mạc Đại Linh thở hổn hển, thân thể cũng ướt đẫm mồ hôi, lại dần dần trầm tĩnh lại, nơi hoa tâm tuôn ra một cỗ mật trên sofa....Mạc Đại Linh như vậy lêи đỉиɦ lần đầu tiên.

Sau vài lần cùng Mạc Đại Linh "cái kia", Đường Vấn cũng có chút kinh nghiệm, ngón tay vẫn giữ nguyên bên trong hang động, tại bụng dưới của Mạc Đại Linh hôn nhẹ, lẳng lặng chờ Mạc Đại Linh bình ổn lại.

Phải mất một lúc sau, gương mặt đỏ ửng của Mạc Đại Linh cũng tiêu tán một phần, đưa tay khẽ vuốt ve gương mặt Đường Vấn, ngữ khí kiều mị, Mạc Đại Linh hướng Đường Vấn nói:

"Vấn Vấn... muốn tôi"

Nhận được lời khẩn cầu này, Đường Vấn không chút do dự lần thứ hai hôn lên cánh hoa, tay phải nhẹ nhàng xoa xoa nơi hoa tâm sưng cứng, từ hai bên cánh hoa mà ma sát, cái lưỡi nhỏ không xương cũng theo đó mà lên xuống, mật dịch nơi tư mật tất thải đều bị Đường Vấn hút vào trong miệng.

Đường Vấn cẩn thận đưa lưỡi vào, bị cảm giác ấm áp, mềm mại bao lấy, bức tường bên trong Mạc Đại Linh thật sự chặt chẽ, Đường Vấn đẩy mạnh lưỡi, may mắn cánh hoa đã được mật dịch bôi trơn, nên việc Đường Vấn tiến lưỡi vào cũng không mấy khó khăn, đầu lưỡi nhẹ nhàng khoáy động, lại động đến một nơi làm Mạc Đại Linh thân thể kịch liệt run rẩy, Đường Vấn tràn đầy hiếu kỳ tiếp tụm tìm kiếm bên trong, tiếng rên khẽ cùng cơ thể bên dưới phập phòng cũng không làm Đường Vấn phân tâm công việc của mình.

Kiên trì một lúc, cũng không phát hiện gì, Đường Vấn không mấy cam lòng, nghĩ thầm có thể do đầu lưỡi không đủ dài, liền rút lưỡi mình ra khỏi hang động Mạc Đại Linh, mang theo no đủ sợi tơ bạc, toàn bộ nuốt vào miệng, khẽ liếʍ liếʍ môi.

Cảm giác trống rỗng khi lưỡi Đường Vấn rời ra, Mạc Đại Linh vừa được giải thoát cũng vừa chút không thỏa mãn thở dài một hơi.

Đường Vấn không cam lòng, mang tay phải đến cửa động, chậm rãi lần nữa thâm nhập, cảm giác được lấp đầy làm Mạc Đại Linh một tay nắm chặt sofa, một tay năm bám lấy vai Đường Vấn, ngồi thẳng dậy, giống như nhất thời không chịu được cảm giác này.

Đường Vấn tay phải thâm nhập sâu vào, tay trái giữ lấy thắt lưng Mạc Đại Linh, như thế có thể giữ Mạc Đại Linh không quá mỏi, mang theo những điều mình biết, tinh thầm thăm dò tăng cao, nhất quyết không buông tha, đầu ngón tay cứ thế mà thắng tiến về phía trước, ra vào nơi hang động, tinh tế khám phá, cuối cùng vẫn không phát hiện được gì.

Ngón tay Đường Vấn bắt đầu có thể cảm nhận được sự thắt chặt, cùng với mạc Đại Linh sau đó một tiếng cao vυ't gọi to, cả người phiếm hồng, Mạc Đại Linh ngã xuống trên người Đường Vấn, từ từ nhắm hai mắt, hai chân cũng run nhẹ....Đường Vấn mang Mạc Đại Linh lêи đỉиɦ lần 2.

Vài ngày sau, dụng cụ trong nhà cũng đươc quản gia chuyển đến nhà mới cuả hai người, bởi vì Đường Vấn phải trang trí phòng ngủ của họ đầu tiên, nên chiếc giường xa xỉ tạm bị ném ở phòng khách một cách đáng thương.

Nội thất đầy đủ, Đường Vấn cũng bắt tay vào vẽ, mỗi ngày đều cầm một đống dụng cụ vẽ tranh cùng màu sơn chui vào phòng ngủ, chỉ khi nào đến giờ ăn thì mới ra ngoài một chút, cũng không cho Mạc Đại Linh vào bên trong phòng, đối với việc thiếu vắng Vấn Vấn, Mạc Đại Linh không tránh khỏi có chút mất mát, không có việc gì làm, thời gian rảnh chỉ có thể ôm pháo pháo nhìn chằm chằm căn phòng đóng chặt cửa kia, trong lòng chờ đợi, Đường Vấn có thể mau một chút hoàn thành.

Một hôm, Mạc Đại Linh từ công ty trở về, mới vừa vào đến cửa, pháo pháo đã len lén chạy đến chân cô, cứ chạy vòng quanh dưới chân Mạc Đại Linh, rất có ý thức bản thân là một sủng vật, có tài năng lấy lòng chủ nhân.

Bất đắc dĩ liếc nhìn cánh cửa còn đóng chặt, Mạc Đại Linh cho 3 con vật thân yêu ăn hoàn tất, đi vào phòng bếp bắt đầu làm cơm. Trong phòng bếp tiếng Mạc Đại Linh làm cơm cũng phần nào lấn áp tiếng động ngoài, vì thế, cửa phòng ngủ hôm nay mở, Đường Vấn chạy ra, bàn chân cùng sàn nhà cẩm thạch trơn bóng tiếp xúc, truyến đến âm thanh pa pa.

Tại trong phòng nhìn qua một vòng không thấy ai, Đường Vấn có chút nghi hoặc, sai lệch nghiên đầu, cũng may, lúc này phòng bến truyền ra tiếng động nhắc nhở, Đường Vấn chuyển hướng phòng bếp chạy vội vào.

Đường Vấn nhào tới, vòng hai tay qua eo Mạc Đại Linh ôm chầm lấy.

"Vợ vợ...em vẽ xong rồi."

Đột nhiên trên lưng truyền đến lực đạo nhất thời làm Mạc Đại Linh hoảng sợ, nhưng khi nghe được giọng nói nhu nhuyễn làm nũng quen thuộc, Mạc Đại Linh tâm dãn ra, ôn nhu vỗ vỗ hai bàn tay đang trên eo mình.

"Em ôm tôi như vậy, tôi đi xem như thế nào đây á"

"Mau...đi theo em", vừa dứt lời, Mạc Đại Linh bị Đường Vấn kéo đi rời khỏi phòng bếp, thẳng đến phòng ngủ, cửa phòng ngủ vừa mở ra, kỳ quái chính là bên trong truyền đến tiếng pháo pháo nức nở, càng nghe càng thấy thập phần thê lương, Mạc Đại Linh cùng Đường Vấn nhìn nhau, đi vào trong.

Phòng ngủ nhiễm một chút màu cam cho cảnh hoàng hôn, các bức tường được sơn một rừng cỏ sinh động. Về phía đông là một khu rừng rậm, tại ánh sáng hoàng hôn cực kỳ sống động như thật, được vẽ trên tường phía nam theo từng giai đoạn trong ngày, tại đồng cỏ xanh tươi, pháo pháo đang ngồi xổm nơi góc tường nhìn lên kia bãi cỏ, đôi mắt tràn đầy mong muốn, nó hướng bãi cỏ mà muốn chạy đi, kết quả đổi lấy chính là đầu truyền đến cảm giác đau đớn, nức nở ôm đầu nằm úp sấp xuống..hóa ra, âm thanh khi nảy, chính là nguyên nhân như vậy.

Hướng tây phía cửa là một tòa ngọn núi cao vυ't, hướng bắc liên tiếp chính là rừng rậm, chỉ là bên trong khu rùng còn có một bãi cỏ xanh lớn, một con sông nhỏ cắt ngang, nước sông trong suốt, tựa hồ có thể nhìn thấy con cá đang bơi lội.

Đi đến phòng này, giống như chính thực đang đặt mình vào trong phong cảnh sơn lâm, thật rất muốn được đi vào bức họa mà trải nghiệm một phen, Mạc Đại Linh si ngốc nhìn, đi đến bên tường xoa xoa, khóe miệng lộ ra nụ cười quyến rũ, xoay người hướng Đường Vấn nói:

"Vấn Vấn....này..thật sự quá đẹp..bảo bối, em tuyệt vời nhất!!!"

Ngượng ngùng cười, Đường Vấn vừa định đáp lời, lại nghe tiếng nức nở.

Nguyên lai chính là tiểu Pháo Pháo, nhìn thấy bãi cỏ xanh nhưng không vào đó dạo chơi được, kiên trì chuyển hướng chiến đấu đến hướng con sông, kết quả rõ ràng vẫn là đầu chấn động một trẫn.

Thấy pháo phái dáng dấp kiên trì, Mạc Đại Linh vừa yêu thương vừa buồn cười, đi đến mang Pháo Pháo bế lên, ôn nhu vuốt ve đầu Pháo Pháo nói:

"Thật là....một chú chó ngốc mà!"

"Oww.."

Đường Vấn bất mãn, trừng mắt nhìn chằm chằm pháo pháo trong lòng Mạc Đại Linh, tâm thầm nghĩ : mình vẽ lâu như vậy, vợ chỉ khen mỗi một câu, pháo pháo đυ.ng vào tường thì liền như vậy mà ôn nhu với nó....thật không công bằng á....

Ed: aiguuu, cứ edit cảnh H hoài, chắc mất luôn cảm xúc thật quá trùi...lo lắng dễ sợ luôn