Mùa thu ảm đạm đang dần trôi đi, chuẩn bị cho mùa đông lại đến.
Đường Vấn ngồi trong phòng học nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài cửa khí trời tuy rằng lạnh, bất quá cũng không lạnh bằng cái lạnh trong lòng Đường Vấn hiện tại.
Từ ngày vết thương trên tay Đường Vấn phục hồi, thái độ Mạc Đại Linh đối với nàng liền thay đổi 180 độ, đã không còn ôn nhu nữa, chỉ có sự xa lạ và lạnh lùng.
Cũng không ôm lấy nàng khi ngủ, bởi vì các nàng bây giờ đã phân phòng, không còn nhẹ nhàng gọi nàng bảo bối, chỉ là gọi Đường Vấn một cách xa lạ, cũng không còn hỏi nàng tình hình đi học, các nàng hiện tại càng ngày càng xa cách, tựa hồ chỉ một cái ôm cũng là quá xa xỉ.
Tuy rằng Mạc Đại Linh không còn tăng ca, mỗi ngày đều đúng giờ trở về nhà, thế nhưng Đường Vấn cảm giác được trong các nàng hiện tại đang có thay đổi, hai người hai tâm hồn ngày càng không hiểu nhau, càng ngày càng xa.
Đường Vấn mỗi ngày đều là suy nghĩ xem bản thân đã làm sai cái gì, vì sao làm vợ xa lạ như thế, cả ngày đều là vẻ lạnh nhạt vô tình.
Hôm nay Đường Vấn vẻ mệt mỏi nằm trên bàn, Tạ Ôn Xa và Lục Minh nhìn bộ dạng Đường Vấn, tuy rằng lòng cũng lo lắng, bất quá cũng có thể đoán ra phiền muộn của nàng đều phát sinh từ Mạc Đại Linh, dù sao cũng là chuyện vợ chồng trẻ, các nàng cũng không tiện hỏi nhiều, không thể làm gì khác hơn chính là cố tìm cách làm Đường Vấn thấy vui vẻ.
Lục Minh tay phải vỗ phía sau lưng Đường Vấn, tay trái quơ quơ trước mặt Đường Vấn vui vẻ nói
"Vấn Vấn... cậu nên biết rằng, trong mối quan hệ tình cảm thì đôi lúc cũng có mâu thuẫn nhỏ, chỉ cần đôi bên nói rõ là được."
"Oh..." Đường Vấn hai mắt vô hồn, lên tiếng cho có lệ.
"Cậu không thể không tin nha, đôi bên cùng nhau nói chuyện hiểu nhau là điều rất quan trọng, không có sự thấu hiểu sẽ không phải yêu thương, không có thông cảm, không có tha thứ..."
Lục Minh thấy Đường Vấn phản ứng lãnh đạm, vội vã thao thao bất tuyệt nói ra ý nghĩ của mình, sợ rằng Đường Vấn không tin, nói đến hiểu nhau, lòng không khỏi có chút tự hào, giống như nàng cùng Chu Ninh, mỗi ngày cũng chính là cùng nhau nói chuyện tâm tình nên mới có thể hiểu nhau, tuy rằng việc yêu thương thì còn rất xa.
Nghe đến hai từ tha thứ, Đường Vấn cuối cùng cũng khôi phục điểm tức giận, ngẩn đầu nhìn Lục Minh:
"Thật không? Vợ sẽ tha thứ cho mình, sẽ không tức giận không để ý đến mình sao?"
Thực sự đúng là đứa nhóc đơn thuần, người ta chính là đầu tiên tháo đi khúc mắc, khoan nhìn đến kết quả, còn người này thật hay, bản thân đem luôn kết quả mà lòng mình muốn nói ra một cách rõ ràng, Lục Minh đối với người bạn tốt này thật là không biết nói gì, thảo nào vợ không tức giận sao được.
Rất lo lắng cho mối quan hệ của Đường Vấn, Lục Minh bắt đầu giáo huấn nàng hàng loạt phương pháp làm vừa lòng vợ nhà... àh... tìm kiếm trên internet... hẳn là bây giờ nên sử dụng.
Tại thời điểm các nàng cùng đang thảo luận, Tạ Ôn Xa nhìn thấy cái mà làm nàng cảm thấy cực kỳ chán ghét, nữ nhân hèn mọn - Đường Kiều.
Đường Kiều theo Chu Ninh đi vào phòng học, lại khiến cho mấy tên lang sói trong lớp một trận hô hoan, rất nhiều nam sinh trong lòng cảm thán. Lớp hoc lại xuất hiện thêm mỹ nữ khí chất ngất trời nha.
"Các bạn... giữ trật tự một chút, đây là học sinh mới từ thành phố lớn L gửi đến thành phố G chúng ta trao đổi, từ hôm nay trở đi bạn ấy cũng là thành viên lớp chúng ta, hy vọng mọi người có thể hòa hợp cùng nhau."
Trang phục đơn giản, Chu Ninh phụng phịu hướng các học sinh giao phó, chỉ là trong toàn quá trình ánh mắt luôn nhìn về phía Lục Minh, hơn nữa lại cực kỳ ôn nhu.
Đường Kiều không giống với nữ nhân khác thường hay ngượng ngùng trước đám đông, lại hướng xuống lớp nở nụ cười sáng lạng:
"Chào mọi người.... mình là Đường Kiều... sau này xin chỉ giáo thêm."
Đới với biểu hiện của Đường Kiều cũng rất hài lòng, Chu Ninh hướng nàng gật đầu:
"Được rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu học."
Sau giờ học, Đường Kiều bỏ qua những người khác trong lớp, trực tiếp hướng Đường Vấn đi đến.
"Kiều Kiều... Kiều Kiều..."
Đường Vấn nhìn thấy Đường Kiều đang hướng mình đi đến liền dang rộng hai tay vui vẻ kêu lên, Đường Kiều xuất hiện cũng làm vẻ buồn rầu Đường Vấn tản đi một ít, khuôn mặt liền xuất hiện dáng tươi cười, đối lập với Đường Vấn vui vẻ, Tạ Ôn Xa cũng là trợn tròn mắt, hận không thể cách Đường Kiều càng xa càng tốt.
"Vấn Vấn... Vấn Vấn... em đến học cùng chị", hai chị em gặp nhau cường điệu chính là vui sướиɠ.
Lúc này Đường Kiều mới phát hiện bên cạnh còn có Tạ Ôn Xa cùng Lục Minh, biết mình ban đầu để lại ấn tượng không tốt đẹp, mà bản thân lại đối với Tạ Ôn Xa động tâm, lần này muốn lấy lại hình tượng của mình, có chút thấp thỏm hướng Tạ Ôn Xa nói:
"Cái đó.... lần trước thật sự là ngoài ý muốn...
Khụ...khụ... bởi vì Đường Vấn không biết nên mình liền giúp chị ấy tìm ít tư liệu, cậu ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, mình thật sự không phải hạng người như vậy."
Đường Vấn cùng Lục Minh liếc nhìn nhau, không biết rõ hai người này là đang nói về cái gì.
"Chuyện đó... thật ra tôi cũng không đúng, mỗi người đều là có sở thích riêng, tôi không nên nói với cậu như vậy, nếu hiện tại chúng ta cùng học chung lớp thì hổ trợ hòa thuận cùng nhau, chuyện trước kia cũng đừng nhắc lại làm gì."
Không muốn cùng Đường Kiệu lại nói đến vấn đề này, Tạ Ôn Xa muốn mau mau rời khỏi nơi này vì thế liền cùng Đường Kiều nói vài lời trái lương tâm.
Đối với đề nghị của Tạ Ôn Xa, chính là mơ ước Đường Kiều, nàng liền liên tục gật đầu, hòa thuận học cùng nhau thật tốt a, chỉ cần không ghét bỏ là sẽ có cơ hội, không ngăn được suy nghĩ yyxx trong đầu, Đường Kiều mồm chữ O, nhìn Tạ Ôn Xa không nói gì, Tạ Ôn Xa nói nhanh có việc liền gấp rút rời khỏi, tựa hồ lo sợ phía sau sẽ có mãnh thú hay dòng nước lũ lớn sẽ đuổi kịp mình, mà suy nghĩ yyxx trong Đường Kiều tựa hồ cũng bỏ quên, nàng như vậy.... không phải là đang ngụy trang bản thân "đặc biệt yêu thích" sao?
Nhìn Tạ Ôn Xa rời đi, Đường Kiều dùng khủy tay thúc nhẹ người Lục Minh:
"Hey... Ôn Xa ở ký túc xá trường sao?"
Sau sự kiện đó, quan hệ hai người cũng dần tốt hơn, thường xuyên trao đổi nhau bằng điện thoại, sau này Lục Minh chính từ miệng Đường Kiều mà hiểu rõ bản thân mình, lúc mình cùng Chu Ninh gặp nhau cũng không tự chủ được mà nghĩ đến cái kia, khiến Chu Ninh cũng cảm thấy lạ, vì sao đứa nhỏ này mỗi lần gặp nhau mặt liền đỏ đến mang tai, lẽ nào là bị bệnh?
"A... đúng vậy, ở cùng ký túc xá với mình... sao á?"
Lục Minh bắt đầu có chút kinh ngạc, bất quá sau lại nghĩ ra, Đường Kiều đối với Tạ Ôn Xa là có tình ý, cái này chính cô từng đối với Chu Ninh hỏi qua, Lục Minh đem chuyện mình mà cẩn thận nói cho Đường Kiều, hai người tuy rằng quen biết nhau không lâu nhưng quan hệ từ đó mà thân hơn, nói như thế nào nhỉ? giống như là hai người bạn tốt.
Lục Minh liền phản ứng lại, hơi nhướng mài trêu chọc:
"Sao.... cậu là muốn đến cùng ký túc xá với mọn mình."
"Cậu thừa hiểu mà...." hai người ghé sát nhau, to nhỏ hèn mọn cười.
Mà đi trên đường Tạ Ôn Xa có chút rùng mình một cái, nàng liền bất an nhìn bốn phía, lắc lắc đầu, hai tay nắm chặt cổ áo gió trên người nghĩ thầm:
"Hôm nay đúng là lạnh á."
"À... Vấn Vấn!!! chị trở về có thể giúp em hỏi chị dâu, đến cùng ký túc xá với Lục Minh có được hay không?"
Mang theo bộ dáng tươi cười lấy lòng, Đường Kiều nhẹ nhàng xoa xoa hai bả vai Đường Vấn.
Vừa nhắc đến Mạc Đại Linh, sắc mặt Đường Vấn liền thay đổi, không có tức giận. Thấy biến đổi sắc mặt Đường Vấn, Đường Kiều liền phản ứng nhanh... a... có chuyện, chắc không phải là chuyện lần trước chứ, có chút chột dạ, ho khan nói, Đường Kiều bỏ lại một câu:
"Thôi để em tự hỏi", liền bỏ chạy mất dạng.
Lục Minh nhìn thấy Đường Kiều vội bỏ chạy, lại nhìn Đường Vấn không biểu tình, hít một hơi sâu, vỗ vỗ lưng nàng theo đó rời đi.
Bên này Đường Vấn đau đầu suy nghĩ, bên kia Mạc Đại Linh lòng cũng không tốt hơn, mỗi ngày ép buộc bản thân nhất định lạnh lùng đối với Đường Vấn, mỗi lần Đường Vấn kề cận lấy lòng nàng liền tàn nhẫn đẩy ra, nhìn thấy Đường Vấn vẻ mặt tổn thương bản thân Mạc Đại Linh cũng rất buồn, cũng vài lần nhìn đến vẻ đáng thương đó, nàng cũng muốn bỏ mặt hết mà đến an ủi Đường Vấn, tuy nhiên.... không được...
Tình cảm đối với Đường Vấn, bản thân Mạc Đại Linh cũng không rõ là loại tình cảm gì, nếu như là tình thân, vì cái gì lại có du͙© vọиɠ, nếu như là tình yêu... nàng càng không dám tưởng tượng, tình yêu đối với cô mà nói có vẻ như là giấc mộng xa vời, các nàng sở dĩ kết hôn cùng nhau là bởi vì lợi ích, nếu có một ngày trí não Đường Vấn khôi phục, hiệp ước cũng kết thúc, vậy các nàng còn có thể gặp lại nhau không, mà cho dù Đường Vấn mãi không phục hồi, Mạc Đại Linh cũng không xác định được bản thân, lại càng không xác định rõ cảm xúc và tâm ý Đường Vấn, nếu đối với Đường Vấn, tất cả chỉ là trò đùa trẻ con thì sẽ làm sao, nếu như sau này đem lòng yêu nam nhân khác thì làm gì đây, nếu đem tất cả tổng kết lại chính là không có kết quả, vậy không nên bắt đầu, vừa nghĩ đến điều này, ngực Mạc Đại Linh cảm thấy đau đớn, hít thở không thông.
Điện thoại đổ chuông tới, Mạc Đại Linh thu hồi tâm tình tiếp nhận, người gọi đến là Đường Kiều, nói về chuyện lưu lại ký túc xá, Mạc Đại Linh do dự một chút sau đó cũng là đáp ứng cô ấy, kết thúc bỏ qua điện thoại liền cuối đầu, không biết suy nghĩ cái gì.
Buổi tối, Mạc Đại Linh về đến nhà, vẫn như thường ngày Đường Vấn chuẩn bị bàn đầy thức ăn chờ đợi cô trở về, từ lần trước Đường Vấn làm qua một lần, về sau những buổi cớm tối cũng toàn là Đường Vấn làm, nguyên nhân chính là muốn Mạc Đại Linh về nhà ăn cơm.
Trước sau nhất quyết một trận trầm mặc, cảnh vui cười dùng cơm trước đây cũng không còn nữa, cơ bản Đường Vấn cho rằng ngày hôm nay cũng giống như những ngày thường, Mạc Đại Linh cơm nước xong sẽ trực tiếp về phòng, ai biết hôm nay Mạc Đại Linh buông bát nhưng vẫn chưa rời đi, giống như có chuyện cần phải nói.
Khẽ cúi đầu, mái tóc phủ xuống che đi ánh mắt dịu dàng:
"Bắt đầu vào tuần tới, em chuyển tới ký túc xá trường một thời gian, chi nhánh của Công Ty gần đây xảy ra chút chuyện, tôi muốn đi qua bên đó kiểm tra, có thể liền mấy tháng không trở về, vừa vặn, Đường Kiều cũng muốn lưu lại ở ký túc xá, tôi sẽ sắp xếp cho em ở cùng, nên mấy ngày tới em tự mình thu dọn hành lý đi nhé."
Mạc Đại Linh nói ra trực tiếp làm Đường Vấn choáng váng, mặt cô tái nhợt trầm xuống, nhịn không được tự mình miên man suy nghĩ... bây giờ... vợ thậm chí còn không muốn nhìn thấy mình nữa sao? Miễn cưỡng hướng Mạc Đại Linh gật đầu, lộ ra nụ cười có thể thấy so với khóc càng khó coi hơn, Đường Vấn đứng dậy có chút lảo đảo đi lên lầu, vào đến phòng liền bịt kín chăn bắt đầu òa khóc lớn.
Cảm giác Đường Vấn đau buồn, Mạc Đại Linh cơ bản muốn đi an ủi một chút, ai ngờ vừa đến ngoài cửa liền nghe được tiếng khóc lớn, làm Mạc Đại Linh đặc biệt lo lắng.
Mạc Đại Linh dơ tay trái lên tính gõ cửa, nhưng chính là tay chưa tới cửa liền thả xuống, thở dài, xoay người rời đi.