Ngủ một giấc cho đến tận 5h chiều Tiêu Chiến mới tỉnh dậy, thấy trên người có một tấm chăn mỏng, nhưng nhìn quanh lại không thấy cậu trong phòng.
Anh cầm chăn lên cười vui sướиɠ. Không biết Nhất Bác đi đâu rồi. Gấp lại gọn gàng sau vào nhà tắm rửa mặt thì thấy tiếng mở cửa.
Tiêu Chiến ngó ra nhìn cậu đang ôm máy tính đi vào, xấu hổ gãi gãi đầu cười với cậu.
- Anh ngủ quên mất.
Tưởng cậu sẽ lại mặt lạnh đuổi anh đi, ai dè lại nhẹ nhàng hỏi,
- Anh đói chưa?
Tiêu Chiến bất giác đưa tay lên bụng, cảm giác có chút đói. Sau đấy gật gật đầu.
- Vậy đi ăn luôn, 8h tối tôi với trưởng phòng Lưu phải đi rồi.
- Vậy để anh sang gọi Khải Khoan đi cùng nhé.
Vương Nhất Bác lắc đầu.
- Không cần, anh ấy đi gặp bạn rồi.
Nhất Bác đưa anh đến một quán thịt nướng gần đó, gọi đồ xong Tiêu Chiến cắn đũa đợi đồ mang ra. Nhất Bác vẫn một bộ dáng lạnh lùng xa cách, cậu tự nghĩ chả hiểu sao mới có một thời gian ngắn, mà bây giờ cảm giác cậu với Tiêu Chiến lại không chút xa lạ gì, trước giờ cậu rất ghét tiếp xúc với người lạ, phải là người có hứng thú cậu mới tiếp chuyện hay cho người ta thân cận. Nhưng Tiêu Chiến lại là một tình huống khác, ban đầu cậu thấy rõ là rất phiền phức, là kiểu người nói nhiều cậu không thích nhất, lại toàn nói những thứ kỳ quái. Vậy mà bây giờ khi thấy anh nói chuyện thân mật với ngừoi khác thì lại nổi cáu. Không thích anh cười với người khác.
Tiêu Chiến bổng nhiên thấy sát khí từ cậu, bổng lùi ra sau. Em ấy lại cáu chuyện gì nữa sao.
Bộ dáng như con thỏ con rụt đầu sợ hãi, cậu bất giác vươn tay ra túm lấy áo anh kéo lại.
- Anh sợ cái gì hả?
Tiêu Chiến lắc đầu, méo mó cười cười. Tự dưng đằng đằng sát khí nhìn anh như thế, ai mà chẳng sợ.
- Trông bộ dáng tôi đáng sợ lắm hả? Nhất Bác bỏ tay ra hỏi.
- Đúng. Tiêu Chiến quả quyết gật đầu
- Anh nói cái gì ? Nhất Bác lại căm tức nhìn anh.
- Không... không sợ một chút nào? Tiêu Chiến xua xua tay, em ấy hôm nay ăn phải thuốc nổ sao.
Đồ ăn được mang ra, Vương Nhất Bác quay lại trang thái ban đầu.
Thịt đước nướng lên thơm phức.
Sau một hồi ăn no nê, Tiêu Chiến thoả mãn xoa bụng, sau đấy giơ ngón cái với cậu tỏ ý khen ngợi.
Trong lúc tản bộ về phòng, anh liền hỏi cậu. Trạng thái hôm nay của cậu thật lạ, lúc thì cáu giận bất thường, chả hiểu nổi.
- Nhất Bác à, hôm nay em có chuyện gì sao?
Vương Nhất Bác không trả lời cũng không nhìn anh, chuyên tâm bước đi.
Tiêu Chiến nghĩ thôi không nên hỏi nữa, không em ấy lại giận hơn cũng nên. Thế nên anh im lặng đi sau cậu, không hỏi thêm gì nữa.
- Lễ hội hoa anh đào gần đây hả? Nhất Bác tự dưng hỏi.
Tiêu Chiến nghe thấy liền bước sát lại gần cậu, gật đầu trả lời.
- Trưởng phòng Lưu bảo gần đây thôi.
- Nếu có thời gian rảnh, tôi đưa anh đi. Im lặng một lúc, cậu lại bảo.
- Thật hả? Em đưa anh đi hả? Không ngờ cậu lại bảo vậy, Tiêu Chiến chạy đứng trước mặt mừng rỡ hỏi.
- Um.
- Không hổ là em, Nhất Bác đúng là số 1.
- Tôi bảo đưa anh đi, liền khen tôi là số 1. Nếu trưởng phòng Lưu đưa anh đi thì cũng số 1 đúng không.
Tiêu Chiến liền lắc đầu.
- Không...không em không đưa đi vẫn là số 1 với anh rồi.
- Hừm, miệng lưỡi trơn tru. Vậy sáng nay ai đẩy tôi ra hả?
Vương Nhất Bác quả nhiên nhớ dai vụ lúc sáng.
- Đẩy em, hồi nào chứ? Tiêu Chiến không hề có ấn tượng gì.
Nhưng cậu không thèm nói nữa bước nhanh đi trước, Tiêu Chiến thì đứng tại chổ cố nhớ lại. Mình đẩy em ấy hồi nào nhỉ? Lẽ nào vì chuyện này mà tức giận với mình sao.
- Còn không nhanh đi. Nhất Bác quay lại gọi.
Anh chạy lại nghiêng đầu hỏi cậu, nhưng cậu lại xoay hướng khác, thế là lại chạy sang bên kia. Nhất Bác ...Nhất Bác có phải em giận anh không, anh thật sự không nhớ mà ?
Cứ thế trên đường về khách sạn, có bóng dáng 2 người đàn ông cao gầy. Một người mặt lạnh bước đi một người thì chạy bên này chạy bên kia hỏi gì đó.
Cuối cùng Tiêu Chiến vẫn không có câu trả lời, cũng không nhớ ra.
7h39 Lưu Khải Khoan mới trở về, sau đó cùng Vương Nhất Bác đi dự tiệc.
Anh ở phòng một mình, chán ngắt chơi game trên điện thoại. Chơi mãi đến khi hết pin mới dừng. Cũng đã gần 10h không biết hai người kia sắp về chưa?
Anh nằm xuống giường, đưa tay lên trán nhìn trần nhà. Sau đó lại cẩn thận suy nghĩ lại chuyện của anh và cậu. Tình hình diễn ra vô cùng tốt, nếu cậu vẫn không thể nhớ lại cũng không sao. Cứ như vậy cũng được, nếu có thể làm cậu yêu anh một lần nữa như thế có phải tốt hơn không. Quá khứ dù sao cũng có những thứ không tốt, anh không muốn cậu bị dằn vặt. Nhưng anh vẫn có nổi sợ rất lớn, chính là bố mẹ của Nhất Bác. Nếu họ biết anh ra viện liền dính lấy con trai của họ tiếp thì có phản ứng gì đây. Nếu trước khi Nhất Bác chưa yêu anh mà bị bố mẹ cậu phát hiện thì chẳng ai chống đỡ với anh hết.
Vậy nên quan trọng nhất vẫn là tiến triển giữa anh và cậu thôi.
Suy nghĩ miên man, bổng nhiên nghe tiếng lạch cạch ở cửa, giống như có ai đang vặn chốt. Tiêu Chiến thấy kỳ lạ, sau không nhấn chuông chứ. Hay ai đi nhầm phòng.
Đợi một lúc xem sao.
Nhưng rồi tiếng vặn cửa vẫn tiếp tục, anh liền ngồi dậy đi lại mở cửa.
Mới hé cửa một phát đã bị một bóng người đổ ập xuống. Tiêu Chiến đỡ lấy hoá ra là Vương Nhất Bác.
- Uống say đến mức này sao, tửu lượng của em trước đây tốt lắm mà.
Anh đỡ cậu lại ngồi ở sô pha, Nhất Bác ánh mắt lờ đờ nhìn anh.
- Anh lại chạy sang phòng tôi nữa hả?
Có em chạy sang ấy, nhưng anh không thèm chấp với người say làm gì. Nên định đứng dậy đi lấy nước cho cậu thì lại bị cậu túm lấy.
- Anh định đi đâu hả, Tiêu Chiến.
Sau đó không kịp chờ anh trả lời, hai tay câu giơ lên ôm chặt má anh, hướng thẳng về cậu.
- Có phải anh thích tôi lắm đúng không?
Tiêu Chiến muốn gỡ tay cậu ra nhưng không được.
- Rất nhiều người thích tôi.
Đây không phải đang tự khen sao, nhóc con say rồi bị tự luyến à.
- Em đẹp trai như vậy, nhiều người thích là đúng rồi, mau buông tay ra nào ?
Nhất Bác thấy anh cố gỡ tay cậu ra thì càng siết chặt hơn, đừng hòng chạy khỏi cậu.
- Nào tôi hôn anh một cái.
Tiêu Chiến chưa kịp định hình lời cậu nói.
Vương Nhất Bác nhanh chóng hôn chụt một phát vào môi anh.
Tiêu Chiến đơ người không dãy dụi gì nữa.
Đây là tình huống gì vậy, Vương Nhất Bác say là hôn người khác sao. Trước đây anh chưa gặp cậu say lần nào, đi uống toàn cậu đỡ rượu cho anh, tửu lượng rất tốt. Mà giờ say chính là bộ dáng thế này sao.
Thấy anh đơ người không phản ứng, Vương Nhất Bác bất mãn lại ghé mội lại hôn tiếp, lần này còn mυ'ŧ cả môi anh.
Sau đấy tự cảm thán, thốt lên.
- Mềm.
Thấy cậu hơi nới lỏng tay, Tiêu Chiến thành công hất tay cậu ra, nhưng rồi lại bị cậu chụp lấy lần nữa. Hôn lên.
Cứ thế nụ hôn lần này sâu hơn, Tiêu Chiến cảm thấy đẩy cậu ra không được liền thuận theo. Khi cảm thấy được sự dịu dàng của cậu, ánh mắt anh liền xúc động.
Trước đây cả hai đã từng lén lút hôn nhau như vậy. Nụ hôn của hai thiếu niên sau những ngày xa nhau, Nhất Bác luôn hôn anh rất dịu dàng.
Nước mắt bất chợt chảy ra.
Anh vòng tay ôm lấy cậu.
Vương Nhất Bác, anh thật sự nhớ em.