Chương 79
Thứ tư ngày 3 tháng 7 năm 2013.Mình rất sợ, mình không biết rốt cuộc cần phải làm gì, lại không thể nào nói được với bất cứ ai.
Buổi sáng, mình dẫn bọn họ đi đến Tam Danh Sơn chụp ảnh, ở trên núi, bọn mình bật chức năng quay video ra nghịch ngợm, mới có một lúc, hai ông bà lão đã bị rơi xuống núi, con rể họ cuống quýt kêu cứu.
Buổi chiều sau khi quay về, bọn mình kết nối máy ảnh với vi tính, sau khi xem đoạn video đó mới biết, buổi sáng hai người già không phải bị rơi xuống, mà là bị anh con rể của họ đẩy xuống.
Mình vội vàng gọi 110 để báo cảnh sát, là một cô nghe máy, mình vừa mới nói được nửa câu, Phổ Phổ liền trực tiếp ngắt cuộc gọi. Nó nói không thể báo cảnh sát, trong đoạn video còn quay cả nó và Hạo Tử, nếu báo cảnh sát, cảnh sát sẽ điều tra người xuất hiện trong đoạn video. Khi biết hai đứa bọn nó trốn từ cô nhi viện ra, chắc chắn sẽ đem bọn nó về. Sau đó cô 110 gọi lại, Phổ Phổ nói dối là nó ấn nhầm, cô cảnh sát còn mắng bọn mình một trận.
Nhưng đây là việc lớn liên quan đến tính mạng con người, sao lại không báo cảnh sát được chứ?
Mình muốn mấy hôm nữa, đợi khi hai người bọn họ đi thì sẽ báo cảnh sát, nhưng mình lại lo lắng bọn họ bị điều tra ra và bị đưa trở lại cô nhi viện thì sẽ ôm hận với mình. Mấy năm sau họ ra khỏi cô nhi viện, liệu có đến tìm mình để báo thù hay không? Hạo Tử là vua đánh nhau, cậu ta sẽ ghi thù đấy.
Sau đó Phổ Phổ nói muốn tìm kẻ gϊếŧ người, mình hỏi nó muốn làm gì, thật không ngờ nó nói muốn bán chiếc máy ảnh cho ông ta, tống tiền ông ta một khoản kha khá. Hai đứa bọn nó không còn tiền, cần có một số tiền để sinh sống, nó nhìn thấy tên sát nhân lái xe BMW, chắc chắn giàu có, nó còn nói, sau khi nhận được tiền thì sẽ chia đều cho mình.
Mình cảm thấy nó quá điên rồ, muốn đi tống tiền một tên sát nhân. Mình cần số tiền này làm gì chứ? Mình chưa từng vi phạm kỷ luật của nhà trường, mà lại bị nó lôi kéo đi phạm tội? Không thể nào, mình quyết không đồng ý. Nhưng Hạo Tử lại cảm thấy chủ ý này của nó rất hay, cũng tán thành làm như vậy.
Mình khuyên hai người bọn họ mãi mà họ không chịu nghe.
Buổi tối khi đọc sách ở hiệu sách, mình lại gặp bố đưa con ôn con đó đi, bố cố tình giả vờ như không nhìn thấy mình, mình tức ơi là tức. Phổ Phổ đứng đọc sách ở bên cạnh, nó nói chỉ cần mình đồng ý bán máy ảnh cho tên sát nhân, nó và Hạo Tử chắc chắn sẽ giúp
mình báo thù con ôn con, muốn đánh nó thế nào cũng được. Mình vẫn không đồng ý.
Mình bây giờ rất bất lực, bọn họ đang ngủ ở phòng bên, mình càng nghĩ càng thấy đáng sợ, mình rất hối hận hôm qua đã giữ bọn họ ở lại.
Mình không biết cần phải làm gì, báo cảnh sát thì lại sợ Hạo Tử mấy năm nữa sẽ quay trở lại báo thù mình, không báo cảnh sát thì lẽ nào lưu giữ máy ảnh bằng chứng tội ác cả đời hay sao? Càng không thể nào đi tống tiền kẻ sát nhân được.
Nghiêm Lương nhìn chằm chằm vào trang nhật ký này hồi lâu, rồi thở dài.
Cho dù văn phong trong nhật ký thô kệch non nớt, nhưng ông vẫn có thể cảm nhận được sự mâu thuẫn lúc đó của chủ nhân cuốn nhật ký - cậu học sinh tên Chu Triều Dương này.
Một đứa học sinh ngoan đối diện với sự việc đột ngột phát sinh này, nhất định sẽ chọn phương án báo cảnh sát. Thế nhưng hai đứa trẻ có vấn đề chạy trốn từ cô nhi viện ra, bởi vì lo lắng bị cảnh sát bắt trở về, nên đã không báo cảnh sát, việc này có thể hiểu được. Thế nhưng bọn chúng lại có thể nghĩ đến việc tống tiền kẻ gϊếŧ người, ý định này đã hoàn toàn vượt xa khỏi tầm suy nghĩ của những đứa trẻ đồng trang lứa.
Ông càng lúc càng lo lắng cho số phận sau này của Chu Triều Dương.