Chương 39
"Lão Diệp, bọn tôi đã lấy mẫu vân tay và máu DNA của Chu Triều Dương rồi, vừa mới lấy được kết quả từ chỗ bác sĩ pháp y, DNA không khớp, dấu vân tay ở trên cửa kính cũng không có dấu vân tay của Chu Triều Dương, vốn dĩ là chuyện không thể xảy ra mà." Người cảnh sát mập đặt hai tờ giám định của bác sĩ trên bàn, bĩu môi nói: "Đứa bé này rất thấp, Tiểu Diệp nhà anh còn cao hơn cậu bé đó, tôi thấy râu trên mép nó còn chưa mọc, cùng lắm thì cũng là mới phát triển, không thể nào là hung thủ được."Diệp Quân liếc nhìn kết quả giám định, búng tàn thuốc: "Khi các cậu hỏi chuyện nó, biểu hiện của nó thế nào?"
"Hơi căng thăng, trẻ con mà, thấy hai người cảnh sát bọn tôi đến điều tra, đương nhiên là như vậy rồi. Nhưng đứa bé này rất ngoan ngoãn, lễ phép, khi chúng tôi đến còn chủ động rót nước cho bọn tôi. Trên tường trong phòng dán đầy giấy khen, chả trách, đúng là học sinh xuất sắc nhất trong trường."
"Đúng rồi!", Diệp Quân cúi đầu suy ngẫm, "Vậy thì việc lúc đó nó đi vào trong Cung thiếu nhi, vừa vặn đi phía sau Chu Tinh Tinh chỉ đơn thuần là trùng hợp thôi sao?"
Người cảnh sát mập trả lời chắc chắn: "Tôi thấy hoàn toàn là do người phụ nữ Vương Giao này có tâm lý nghi ngờ thái quá. Nói ra anh chắc chắn không tin, nhà Chu Triều Dương rất bé, tôi đoán cùng lắm là năm sáu mươi mét, là căn hộ cũ kĩ, bên trong cũng nhếch nhác, không có lấy thứ đồ đạc nào cao cấp một chút, ngay cả điều hòa cũng không có. Mùa hè năm nay nóng như thế, thời tiết này mà chỉ sống dựa vào quạt điện, bố cậu ấy Chu Vĩnh Bình dù sao cũng là ông chủ giàu có, nói ra anh có tin nổi không?"
Diệp Quân lạnh lùng hừ một tiếng: "Chu Vĩnh Bình và vợ anh ta mỗi người đều đi một chiếc xe siêu sang, mỗi chiếc xe đều có thể đổi được một căn hộ, nhà con trai thật không ngờ lại như vậy, thật là quá đáng!"
Người cảnh sát mập gật đầu nói: "Sau đó, chúng tôi đi đến nhà xưởng của anh ta, hỏi thăm người ở trong xưởng mà tôi quen biết, nghe nói Vương Giao quản lý tài sản của Chu Vĩnh Bình, hơn nữa không cho phép anh ta cho con và vợ cũ tiền. Lúc trước Chu Vĩnh Bình thường lén lút cho con trai tiền đều bị cô ta điều tra ra được, gây náo loạn rất nhiều lần. Mẹ của Chu Triều Dương là người soát vé của khu du lịch, nhiều nhất cũng chỉ được hơn một nghìn tệ một tháng, sáng nay nghe nói chúng tôi đi điều tra Chu Triều Dương, cô ta cứ túm lấy bọn tôi không chịu thả ra, chửi Chu Vĩnh Bình không phải là người, còn nghi ngờ cả con trai của mình."
Diệp Quân cúi đầu suy nghĩ một lát, nói: "Nói như vậy thì ừm... chúng ta tạm thời vứt bỏ sự không đồng nhất giữa dấu vân tay và DNA. Cùng là con của Chu Vĩnh Bình nhưng Chu Triều Dương và Chu Tinh Tinh lại có cuộc sống hoàn toàn tương phản nhau, Chu Triều Dương đúng là có động cơ để gϊếŧ hại Chu Tinh Tinh. Theo lý mà nói, nó rất hận con gái và người vợ hiện nay của Chu Vĩnh Bình. Vậy, ưʍ... có phải nó tìm mấy thằng con trai lưu manh để làm việc này hay không?"
Người cảnh sát mập lắc đầu: "Không thể nào, nghe nói nó ở trong trường rất ngoan ngoãn và yên phận, chưa bao giờ qua lại với những học sinh cá biệt, huống hồ nó không quen Chu Tinh Tinh."
"Nó không quen Chu Tinh Tinh?" Diệp Quân vô cùng kinh ngạc, dù sao thì Chu Tinh Tinh cũng là em gái cùng cha khác mẹ với nó.
Người cảnh sát mập gật đầu nói: "Sáng nay tôi cũng đã tìm gặp Chu Vĩnh Bình, anh ta nói con gái chết nên vợ anh ta không chịu đựng nổi, mới nghi ngờ linh tinh con trai anh ta. Anh ta nói từ trước đến nay đều là anh ta lén lút gặp con trai, tuần trước mới là lần đầu tiên Chu Triều Dương và Chu Tinh Tinh gặp mặt, đúng là không quen biết. Tôi cũng tìm hiểu được qua những người khác ở trong công xưởng, tuần trước vợ anh ta dẫn con gái đi chơi, thế nên Chu Vĩnh Bình liền gọi con trai đến công xưởng chơi, kết quả vợ anh ta dẫn con gái về sớm, vô tình gặp mặt. Nghe nói lần đó Chu Vĩnh Bình nói con trai anh ta là cháu của một người khác, không thừa nhận là con trai anh ta."
"Vì sao vậy?"
"Vợ chồng Chu Vĩnh Bình từ trước tới giờ đều giấu con gái, không để cho nó biết Chu Vĩnh Bình đã từng ly hôn, còn có con với vợ trước. Những người khác cũng không biết Chu Vĩnh Bình đầu óc ra sao, dù sao từ trước tới nay đều rất chiều chuộng con gái, rất ít quan tâm đến con trai, anh nói xem sao lại có loại bố như thế này chứ?"
Diệp Quân thở dài: "Loại bố như thế này, Chu Vĩnh Bình không phải người đầu tiên, cũng không phải là người cuối cùng. Nhiều người đầu óc có vấn đề, sau khi ly hôn không hề liên lạc với gia đình nhà vợ cũ, còn có người thậm chí không nhận con mình. Chu Vĩnh Bình lén lút đưa tiền cho con, nếu so với những người đó, vẫn chưa phải là loại người tồi tệ nhất. Ôi, trong xã hội này lại có những loại người như vậy, khốn khổ nhất vẫn là trẻ con. Chu Triều Dương cũng đúng là đáng thương thật đấy!"
"Chẳng phải thế sao, bây giờ Chu Tinh Tinh chết rồi, lại nghi ngờ nó, anh nói xem nó sẽ nghĩ về bố nó như thế nào? Những đứa trẻ có bố mẹ ly hôn ở bên ngoài toàn học những thói hư tật xấu, anh hãy nhìn bọn lưu manh mà đồn chúng ta bắt được, rất nhiều đứa đều là bố mẹ ly hôn, không có ai dạy dỗ quản giáo. Chăm chỉ học hành đứng thứ nhất toàn trường giống như Chu Triều Dương đây chẳng thể tìm ra được. Sáng nay nhìn thấy nét mặt của nó và mẹ nó, ôi, tôi còn cảm thấy hối hận vì đã đi đến nhà họ một chuyến."
Diệp Quân gật đầu, chút nghi ngờ ban đầu của anh đối với Chu Triều Dương cũng triệt để tiêu tan, ngược lại lại trở nên đồng cảm sâu sắc.