Chương 23
Nghiêm Lương mua được chiếc di động mới, sau khi làm xong thủ tục để lấy lại sim thì là việc xảy ra ngày hôm sau rồi.Ông nghĩ đến tin nhắn mà Từ Tịnh gửi hôm qua, tìm ra được số điện thoại từ trong danh mục điện thoại dự bị, gọi ngược lại: "Từ Tịnh, hôm qua chú bị mất di động, cháu tìm chú có việc gì vậy?"
"Ồ, không có gì đâu, ừm... như vậy đi!" Ở đầu bên kia, Từ Tịnh vội vàng tắt máy.
Nghiêm Lương chau mày, cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng nửa giờ đồng hồ sau, ông lại nhận được cuộc điện thoại của Từ Tịnh.
Âm thanh ở phía đầu bên kia vừa trầm vừa mang theo sự căng thẳng: "Chú Nghiêm, vừa rồi cháu không tiện nói rõ, là thế này ạ, bố mẹ cháu đã xảy ra chuyện rồi."
"Xảy ra chuyện gì?"
"Họ... họ qua đời rồi."
"Qua đời rồi?", Nghiêm Lương đỡ lấy kính nói: "Sao đang khỏe mạnh, đột nhiên lại..."
"Ngày hôm kia, ngày mùng 3 tháng 7, Trương Đông Thăng dẫn họ đi Tam Danh Sơn, họ rơi từ trên núi xuống, ngã chết." Từ Tịnh nói giọng nghẹn ngào.
Nghiêm Lương vội an ủi: "Đừng khóc đừng khóc, là tai nạn thôi, ôi, sự cố rơi xuống đầu chẳng có ai có cách cả. Hôm nào tiến hành tang lễ? Đến lúc đó chú sẽ tới."
"Chú Nghiêm", ở đầu bên kia do dự một lát, lại nói: "Nếu như chú có thời gian, liệu có thể đến đây một chuyến được không ạ?"
"Ồ, cần chú giúp đỡ việc gì à?" Ông cảm thấy rất kỳ lạ, ông và nhà họ Từ chỉ là họ hàng, ở phía bố mẹ Từ Tịnh đều có anh chị em ruột, những việc tang lễ truyền thống đều sẽ do họ lo liệu, huống hồ ông cũng chẳng giỏi về những việc này, ông cùng lắm là đến hôm cử hành tang lễ đến đưa tiễn, làm tròn nghĩa vụ của họ hàng mà thôi.
Đầu dây bên kia ngừng lại giây lát, truyền tới một câu nói: "Cháu nghi ngờ cái chết của bố mẹ cháu không phải là tai nạn."
Nghiêm Lương thoáng chau mày, thận trọng hỏi một câu: "Thế thì là gì?"
Từ Tịnh thở dài, thốt ra hai chữ: "Mưu sát".
"Mưu sát?" Nghiêm Lương há miệng, "Tại sao lại nói như vậy, ai có thù oán gì mà phải mưu sát họ?"
"Trương Đông Thăng!"
"Trương Đông Thăng?", Nghiêm Lương ho hắng một tiếng vẻ sượng sùng, "Có phải là lúc trước hai cháu đã xảy ra mâu thuẫn không? Ừm, đột nhiên xảy ra sự việc này, cũng khó trách cháu suy nghĩ lung tung, nhưng Tiểu Tịnh à, lời nói này của cháu không thể nói bừa được, dù sao các cháu cũng là vợ chồng, sau này vẫn cần phải cùng chung sống, suy nghĩ này của cháu nếu để Đông Thăng biết được, sẽ rất buồn lòng đấy."
"Không, cháu sẽ không chung sống tiếp với anh ta đâu, cháu đã mấy lần đưa ra yêu cầu ly hôn, chắc chắn là như vậy nên anh ta ôm nỗi hận trong lòng, do đó đã gϊếŧ chết bố mẹ cháu."
Nghiêm Lương chau mày, ông vốn không hề hay biết cuộc hôn nhân của Trương Đông Thăng và Từ Tịnh đã đi đến bờ vực của sự tan vỡ.
Ký ức của ông vẫn dừng lại ở bốn năm trước, lúc đó họ vừa mới kết hôn, hơn nữa là kết hôn dưới áp lực của bố mẹ Từ Tịnh. Bởi vì bố mẹ Từ Tịnh ngay ban đầu đã chê Trương Đông Thăng là người ở vùng nông thôn, điều kiện gia đình kém, hơn nữa công việc của Trương Đông Thăng cũng không tốt, sự khác biệt về môn đăng hộ đối quá lớn, nhưng hai người vẫn quyết định yêu nhau. Từ Tịnh là một cô gái ngang bướng, vẫn quyết định ở cùng Trương Đông Thăng, thật không ngờ trực tiếp dẫn anh ta đi đăng ký kết hôn, tiền trảm hậu tấu, gạo đã nấu thành cơm, bố mẹ cũng không thể nào lay chuyển được con gái, cuối cùng đành đồng ý cho cưới.
Hai người đã từng không để ý đến sự phản đối của mọi người, đến được với nhau dưới bao áp lực, vậy sao lại chia tay mỗi người một ngả chứ?
Nhưng bất luận là trong tình huống nào, Nghiêm Lương cũng không thể tin rằng Trương Đông Thăng gϊếŧ bố mẹ vợ, ông đành nói: "Cháu nghi ngờ Đông Thăng mưu sát bố mẹ cháu, còn cảnh sát thì nói thế nào?"
"Cảnh sát đưa ra báo cáo là sự cố tai nạn. Nhưng... đây rõ ràng là lời từ một phía của Trương Đông Thăng."
Nghiêm Lương cười ảo não: "Ngay cả lời của cảnh sát mà cháu cũng không tin, chỉ tin vào suy nghĩ vẩn vơ của một mình cháu sao?"
Từ Tịnh lại thút thít, giọng run rẩy: "Chú Nghiêm, cháu ở nhà rất lo sợ, cháu sợ Trương Đông Thăng cũng sẽ gϊếŧ cháu. Vừa rồi khi chú gọi đến, anh ta ở ngay bên cạnh, cháu sợ anh ta biết cháu tìm chú cho nên mới tắt máy. Bây giờ chỉ có chú mới có thể giúp cháu, cháu muốn gặp chú, nếu như chú không có thời gian, hôm nay cháu sẽ đến thành phố Hàng gặp chú."
"Gặp chú à? Chú có thể làm được gì?"
"Chỉ có chú mới có thể điều tra rõ, bố mẹ cháu rốt cuộc có phải bị Trương Đông Thăng sát hại không?"
Nghiêm Lương nói vẻ sượng sùng: "Ừm... cháu biết đấy, chú từ lâu đã không còn là cảnh sát nữa rồi, cháu nên tin vào năng lực và kinh nghiệm của cảnh sát, họ đã nhận định là tai nạn chắc chắn là đáng tin."
Ở phía đầu dây bên kia một hồi lâu không trả lời, trầm mặc một lúc, Từ Tịnh nghẹn ngào nói: "Ngay cả chú cũng không tin cháu sao?" Cô lại thút thít khóc, khóc càng lúc càng thê lương, Nghiêm Lương cũng đành phải vội nói: "Được được, Tiểu Tịnh, cháu đừng vội khóc, chú đến gặp cháu có được không?"
Ở phía đầu dây bên kia, tiếng khóc nhỏ dần, nói: "Cảm ơn chú Nghiêm, khi nào chú đến, cháu tìm nơi thuận tiện để gặp chú, nhưng chú không được nói cho Trương Đông Thăng là cháu nhờ chú điều tra vụ án, cháu không biết anh ta còn có thể gây ra những hành động điên cuồng nào nữa."
Nghiêm Lương đành bất lực hứa với cô cháu, nói hôm nay vừa vặn ông có thời gian, buổi chiều sẽ tới, trước khi đến sẽ gọi điện cho cô.