Chương 12
Chỉ loáng cái tất cả mọi người ở gần đó đều chạy tới, nhân viên quản lý khu du lịch vừa gọi điện thoại vừa vội vàng xuống núi để cứu người.Ba đứa trẻ cũng làm theo mọi người, cùng nhoài người ở trên tường thành nhìn dáo dác xuống dưới.
“Cao thế này! Chẳng thấy bóng người đâu cả, còn có thể sống được không?” Đinh Hạo hít vào một hơi thật sâu.
“Chắc chắn là chết rồi!” Chu Triều Dương thoáng rụt người trở lại, ở độ cao này nhìn xuống phía dưới, bản năng của con người thường nảy sinh cảm giác sợ hãi.
Phổ Phổ sờ vào bức tường thành, nói: “Kỳ lạ, bức tường thành rộng thế này sao có thể ngã được chứ?”
Tường thành ở chỗ này rộng hơn nửa mét, người ngồi trên đó rất vững, cho nên thường xuyên có du khách ngồi trên tường thành để chụp ảnh. Đương nhiên, bên cạnh vẫn có tấm biển “Chú ý an toàn” nhắc nhở của khu du lịch, nhưng từ trước tới nay chưa có ai ngồi trên tường thành mà ngã xuống núi.
Đinh Hạo nói: “Có thể là ngồi lệch về phía bên ngoài, khi muốn bò trở lại thì không may trượt xuống phía dưới.”
Phổ Phổ lắc đầu nói: “Sao có thể được chứ? Ai dám ngồi hướng ra ngoài, hơn nữa còn là người già cả.”
Chu Triều Dương nghĩ ra lời giải thích có khả năng xảy ra: “Có lẽ là một trong hai người già đột nhiên phát bệnh gì đó, ngã về phía sau, thuận đà kéo theo cả người kia xuống, ồ... dù sao thì cũng là xấu số rồi.”
Đúng lúc này, từ xa bọn chúng nhìn thấy ở phía dưới núi có mấy nhân viên công tác ở khu du lịch đi xuống dưới đám cây cối um tùm để tìm người, Đinh Hạo vội vàng nói với hai bạn: “Đi nào, bọn mình cũng xuống dưới xem xem.”
Phổ Phổ bĩu môi: “Có gì đáng để xem chứ?”
“Anh chưa bao giờ nhìn thấy ai rơi từ trên cao xuống trông như thế nào.”
Chu Triều Dương nhìn cậu ta với vẻ khinh bỉ: “Chắc chắn là một đống nát bét, trông kinh lắm.”
“Đúng vậy, chắc chắn là đầm đìa máu me.” Phổ Phổ cũng không cảm thấy hào hứng.
Đinh Hạo là người vô cùng hiếu kỳ: “Đi xuống xem đi, đến lúc đó các cậu đứng xa một chút, tớ đến xem là được rồi.”
Hai đứa nghe cậu ta nói cũng thấy phiền, Chu Triều Dương đành phải nói: “Được rồi, tớ đi xem mẹ tớ có cần giúp đỡ gì không, xảy ra chuyện lớn thế này, khu du lịch của họ chắc chắn là bận rộn lắm.”
Ba đứa trẻ đi xuống dưới núi, vừa đến cửa soát vé, Châu Xuân Hồng đang đứng bàn luận với mấy người đồng nghiệp trong khu du lịch về việc chết người.
“Mẹ ơi, đã tìm thấy người rơi xuống dưới chưa ạ?”
“Các con xuống rồi đấy à, các con mau về sớm đi, lát nữa bọn mẹ phải quét dọn, còn phải làm rất nhiều việc nữa.”
“Đã tìm thấy người chưa ạ?”
Châu Xuân Hồng chép miệng: “Vừa mới tìm thấy, bảo vệ đang khiêng ra.”
“Cô ơi, người sao rồi ạ?” Đinh Hạo hỏi.
Một chú đồng nghiệp đứng bên cạnh nở nụ cười kỳ quái dọa dẫm ba đứa: “Hai người đều ngã nát bét, ôi chao, hai người bảo vệ vừa mới đi vào đều chạy ra ngoài nôn.”
Đang lúc nói, mấy người bảo vệ và cảnh sát kịp đến khu du lịch bước từ trong rừng ở chân núi ra, họ cùng khiêng hai cuộn được khoanh bằng chất liệu nhựa, trên đó dính đầy máu, sắc mặt những người này đều rất khó coi, rõ ràng là đang cố gắng kìm nén cảm giác trào ngược dạ dày, cố gắng nhanh chóng đưa thi thể ra ngoài.
Người đi theo sau chính là người nam giới mà ba đứa Chu Triều Dương nhìn thấy ở trên núi, mặt anh ta đầm đìa nước mắt, khóc lóc vô cùng thảm thiết, suốt cả dọc đường chạy theo phía sau bảo vệ và cảnh sát, miệng luôn thét gọi, hướng về phía tấm nhựa: “Bố! Mẹ! Bố! Mẹ!”
Tất cả mọi người nhìn thấy đều bị lây nhiễm thứ tâm trạng của anh ta, vô cùng cảm động, đều than thở đúng là hai người xấu số.
Ba đứa trẻ chưa trải qua nhiều sinh ly tử biệt không hề suy nghĩ cảm tưởng về số phận vô thường, chỉ có sự hiếu kỳ mà thôi.
Qua một khoảng thời gian, ba đứa tạm biệt Châu Xuân Hồng để về nhà. Khi đi qua trạm quản lý khu du lịch ở phía bên ngoài, lại gặp người đàn ông đó và mấy người cảnh sát, bảo vệ, người quản lý đang đứng cùng một chỗ, họ đang thương lượng cách xử lý, là trực tiếp đưa nạn nhân đi hỏa thiêu, hay là đưa về nhà để lo liệu tang lễ. Người nam giới sau khi gọi vài cuộc điện thoại, khóc lóc nói hãy đưa đến nhà tang lễ trước.
Sau khi bàn bạc ổn thỏa, nhóm người đặt hai khoanh nhựa lên xe của khu du lịch, xe cảnh sát đi ở phía sau, người nam giới thì đi về phía chiếc xe ô tô anh ta đỗ ở cạnh đó.
“Là xe BMW, người này giàu thật đấy!” Chu Triều Dương chép miệng.
Thực ra, chiếc xe Trương Đông Thăng đi là BMW sản xuất trong nước, không hề đắt tiền, nhưng Chu Triều Dương không phân biệt được đồ sản xuất trong nước và đồ nhập khẩu, dù sao cũng chỉ nhìn thấy logo của BMW, liền cho rằng người này giàu có.
Phổ Phổ đứng im tại chỗ, nhìn chiếc xe BMW một lúc cho đến khi chiếc xe đó biến mất khỏi tầm nhìn của bọn chúng.
Ba đứa trẻ vốn cho rằng đây chẳng qua chỉ là khúc nhạc xen ngang vào cuộc vui chơi của bọn chúng, lúc này đây chúng không hề biết rằng sự việc hôm nay đã thực sự thay đổi số phận của bọn chúng.