Ngoại truyện Đón tết 5: Huynh có thể một bên cᏂị©Ꮒ muội một bên gội mà. (h)
o O o
Trình Như Phong vừa mới đứng ở cửa, cửa liền mở ra.
Phương Lưu Vân cười khanh khách hành lễ với nàng, "Chân nhân."
"A, Phương sư huynh, là huynh à." Trình Như Phong cũng cười tủm tỉm ôm tay hắn, "Mới vừa rồi huynh đang làm cái gì?"
"Đang...... đọc sách ......"
Trình Như Phong không tin.
Nếu nàng đã bắt lấy miếng ngọc, nửa miếng ngọc ở bên này của hắn sẽ có cảm ứng, hắn còn có tâm tư đọc sách?
Nàng chen vào phòng, ló đầu nhìn vị trí của hình bóng chiếu lên cửa sổ khi nãy mà nàng nhìn thấy.
Đúng thật là có đặt một quyển sách.
Còn là một quyển sách của phàm thế, là quyển "Sơn thủy du ký ở Tĩnh Châu"
"Ôi?" Trình Như Phong kéo âm thanh dài ra, "Huynh đi mua sách hồi nào?"
"Ta kêu Sở sư đệ đi mua trước." Phương Lưu Vân duỗi tay đóng sách lại, "Không còn sớm, ta đã chuẩn bị nước ấm, Chân nhân có muốn tắm gội không?"
"Muốn." Trình Như Phong lập tức đáp một tiếng.
Hôm nay, nàng bị huynh đệ Bạch gia ở trên xe làm nguyên một đường, lại ở trên xích đu bị Lý Mộng Tiều câu dẫn, tuy rằng xong việc đều dùng pháp thuật làm sạch sẽ, nhưng thói quen của nàng vẫn là muốn tắm một cái.
Phương Lưu Vân đối với điểm này biết rất rõ.
Nơi này tuy rằng không có hạ nhân, vả lại đều là tu sĩ, cho nên chuẩn bị những việc này cũng không khó một chút nào.
Thùng tắm to lớn, nước ấm vừa phải, còn bỏ thêm dược liệu tiêu trừ mệt mỏi bảo dưỡng làn da.
Phương Lưu Vân giúp Trình Như Phong cởi váy áo ra, ôm nàng vào trong thùng.
Xuất thân của hắn là phàm nô, làm những việc này rất quen thuộc, mỗi một động tác lực đạo vừa phải, làm cho Trình Như Phong thoải mái đến híp mắt lại.
Nàng ngâm mình trong thùng nước, Phương Lưu Vân vòng ra phía sau, tháo búi tóc của nàng xuống, động tác nhẹ nhàng giúp nàng gội đầu.
"Phương sư huynh." Trình Như Phong gọi hắn.
"Ừ."
Trình Như Phong xoay đầu, Phương Lưu Vân liền kịp thời điều chỉnh động tác của mình, không làm vướng tóc nàng.
Trình Như Phong duỗi tay sờ sờ mặt hắn, thỏ thẻ nói: "Huynh không xuống tắm chung với muội sao?"
Phương Lưu Vân cười cười, hỏi lại: "Muội hôm nay còn chưa có ăn no sao?"
Trình Như Phong ngẩng mặt lên cọ cọ vào mặt hắn, giọng nói nhu mị, "Nhưng muội còn muốn huynh mà ......"
Phương Lưu Vân hôn nàng một cái, "Ta giúp muội gội đầu trước đã."
Trình Như Phong câu lấy hắn không bỏ, "Huynh có thể một bên ch*ịch muội một bên gội mà."
Phương Lưu Vân nhìn nàng với vẻ mặt bất đắc dĩ, "Thật sự muốn ta đến như vậy sao?"
"Muốn." Trình Như Phong quay người lại, dựa vào vách thùng, duỗi tay kéo đai lưng của Phương Lưu Vân ra, "Đến đây đi... "
Nàng cũng không biết mình sao lại thế này, tuy rằng đối với các nam nhân khác cũng xem như không có ngượng ngùng, nhưng với Phương Lưu Vân, nàng vẫn luôn là chủ động một chút.
Kỳ thật cũng không có nhu cầu gì, chỉ muốn trêu chọc Phương Lưu Vân một chút mà thôi.
Người tu hành không sợ nóng lạnh, ở Tĩnh Châu lúc này tuy rằng là mùa đông, nhưng Phương Lưu Vân ở trong phòng của mình, ăn mặc thực tùy ý, chỉ mặc một chiếc áo mềm mại, bị Trình Như Phong kéo ra, liền lộ ra thân thể trắng nõn như ngọc.
Ngón tay của Trình Như Phong điểm nhẹ lên da thịt bóng loáng ấm áp của hắn, từ cơ ngực rắn chắc, trượt đến vòng eo gầy nhưng rắn chắc.
Mị nhãn như tơ, nhả khí như lan.
"Phương sư huynh ~đến đây đi~"
Lời gọi mời như vậy, kêu hắn sao có thể nhịn được?
Dươиɠ ѵậŧ của Phương Lưu Vân chỉ trong nháy mắt liền cứng lên.
Hắn ném áo bào dài tới gối qua một bên, nhấc chân bước vào thùng tắm.
Mực nước trong thùng tức khắc cao hơn một khúc, hầu như muốn tràn đến bên tai Trình Như Phong.
Nàng đang muốn xoay người, lại bị Phương Lưu Vân đè lại, để nàng dựa vào thùng tắm, còn mình thì đỡ eo nàng, từ phía sau cắm đi vào.
Hoa huyệt bị côn ŧᏂịŧ nóng bỏng thô dài lấp đầy, làm Trình Như Phong than ra tiếng, "Ồ, thật tốt......"
"Đừng nhúc nhích." Phương Lưu Vân kìm nàng lại, "Ta giúp nàng gội đầu."
Hắn duỗi tay lấy đậu tắm xoa ra bọt, thật sự là cứ tiếp tục giúp nàng gội đầu, hạ thân chỉ theo động tác ra vào nhẹ nhàng.
(đậu tắm: xà bông thơm của thời cổ đại.)
Động tác trên tay hắn mềm mại dịu dàng, ngón tay linh hoạt, thuận tiện còn giúp nàng mát xa đầu, lẽ ra là thực thoải mái, nhưng phần lớn lực chú ý của Trình Như Phong lúc này đều tập trung tới nửa người dưới, cũng chỉ cảm thấy thật nôn nóng.
Có trách thì trách chính mình.
Nàng vì sao lại lắm mồm mà nói một bên gội một bên ch*ịch?
Nàng dựa ở nơi đó, bĩu môi, bất mãn mà rầm rì.
Phương Lưu Vân sao lại nghe không hiểu?
Hắn cười cúi đầu hôn lên vai nàng, eo vừa dùng lực, bỗng nhiên cắm thẳng đến cùng, đâm thật mạnh lên hoa tâm mềm mại của nàng.
Trong nháy mắt kia, thân thể của Trình Như Phong thật giống như bị chạm điện, một cơn kɧoáı ©ảʍ tê dại, làm nàng nhịn không được hướng về phía sau nâng mông cao lên, chỉ muốn đem hắn nuốt sâu hơn.
Phương Lưu Vân lại không động đậy.
Trình Như Phong bất mãn xoay đầu, "Phương sư huynh......"
Phương Lưu Vân xoay đầu nàng lại, ôn nhu nói: "Nhắm mắt lại, phải xối nước rồi."
Trình Như Phong chỉ có thể nhắm mắt lại.
Nhưng lúc dòng nước ấm áp từ trên đầu chảy xuống, côn ŧᏂịŧ vốn dĩ ngừng động ở trong hoa huyệt của nàng thế nhưng cũng theo đó mà động.
Động tác không tính quá nhanh, thật giống như là phối hợp với tiết tấu xả nước, côn ŧᏂịŧ thô dài chậm rãi gạt ra đến chỉ còn qυყ đầυ để ngay huyệt khẩu, lại đâm vào thật mạnh đến tận gốc.
Kɧoáı ©ảʍ sau khi nhẫn nhịn luôn là tới đặc biệt mãnh liệt.
Chỉ mới vài cái, Trình Như Phong ở trong kɧoáı ©ảʍ kỳ diệu này, run rẩy tiết ra một vũng xuân thủy.
Phương Lưu Vân để nàng lắng dịu lại, lấy khăn quấn mái tóc đã gội sạch sẽ bao lại trên đỉnh đầu.
Trình Như Phong xoay người lại, ôm cổ hắn, nỉ non nói: "Các ngươi...... Thật là...... Thay đổi chỗ thì đều suy nghĩ tìm các cách thức chơi kỳ quái đa dạng......"
"Các ngươi?" Phương Lưu Vân nhướng mày, không xác định được nàng nói chính là huynh đệ Bạch gia chơi ba người, hay là Lý Mộng Tiều mang nàng đi dạo trong vườn đã làm cái gì.
Trình Như Phong cũng ý thức được chính mình nói lỡ, nhưng cũng lười giải thích, ban ngày nàng làm cái gì, Phương Lưu Vân khẳng định đều biết. Lúc này chỉ ngửa đầu hôn lên môi hắn.
Một bàn tay của Phương Lưu Vân vuốt ve tuyết nhũ mềm mại đầy đặn của nàng, bàn tay còn lại đi xuống tách chân nàng ra, sờ đến huyệt khẩu, đem côn ŧᏂịŧ bị trượt ra ngoài khi nàng xoay người qua, cắm vào lần nữa.
Đợi đến hơi thở của nàng không ổn mới buông đầu lưỡi của hắn ra, hắn mới nhỏ giọng nói: "Chúng ta chơi như vầy, không phải là do Chân nhân đề nghị sao?"
Trình Như Phong :......
Nàng kỳ thật...... Không nghĩ như vậy......
Nhưng...... hình như cũng không tồi.
Nàng ở dưới nước nâng chân lên, quấn lấy eo Phương Lưu Vân.
Thịt non trong huyệt co rút lại kẹp chặt dươиɠ ѵậŧ thô dài của hắn, giống như vật còn sống liếʍ mυ'ŧ.
Phương Lưu Vân chỉ cảm thấy xương cụt một mảnh tê dại, không thể không thấp giọng rêи ɾỉ một tiếng, bóp chặt vòng eo thon gọn một tay có thể ôm hết của nàng, hung hăng thọc vào rút ra.
"A...... Thật thoải mái......" Trình Như Phong ngẩng đầu lên than nhẹ, đôi tay chộp lên trên lưng hắn, móng tay hầu như muốn cấu vào da thịt hắn, một bên gọi tên hắn, "Phương sư huynh......"
Cảm giác đau đớn bị bấu ở trên lưng ngược lại làm cho Phương Lưu Vân càng thêm hưng phấn, hung mãnh mà xỏ xuyên qua hoa huyệt của nàng, động tác có biên độ lớn, làm cho nước trong thùng tắm dao động mạnh văng ra ngoài, bắn đầy đất.
Nhưng lúc này căn bản không có ai để ý cái này.
Trình Như Phong giống như con bạch tuộc hai tay hai chân đều quấn lấy người Phương Lưu Vân, vẫn cảm thấy không đủ, một bên cúi đầu, đầu lưỡi trêu đùa hạt đậu đỏ nho nhỏ trước ngực hắn, một bên thả Thiên Hương Đằng ra.
Dây đằng mỏng manh cột chặt đầṳ ѵú của Phương Lưu Vân, còn nghịch ngợm thắt một cái nơ con bướm.
Phương Lưu Vân đau đến ngửa đầu hít sâu một hơi, tiếng nói khàn khàn, rồi lại có một khát vọng khác thường, "Trân Châu...... Đừng như vậy......"
Hắn ở bên ngoài kêu nàng là Trình chân nhân, lúc động tình mới kêu nàng là tiểu Trân Châu.
Huống chi lúc này Trình Như Phong có thể rõ ràng cảm giác được côn ŧᏂịŧ chôn sâu ở trong cơ thể nàng, rõ ràng lại lớn thêm một vòng.
"Đừng như vậy?" Nàng cười khẽ hỏi, "Sư huynh rõ ràng thích như vậy mà......"
Trong ánh mắt xinh đẹp của Phương Lưu Vân hiện lên ánh nước, há miệng thở dốc, lại không thể nói ra lời.
Thiên Hương Đằng được một tấc lại muốn tiến một thước, quấn dọc theo chân Phương Lưu Vân đi lên, ở ngay vị trí kết hợp của hai người, phân ra hai nhánh thật nhỏ đùa giỡn hoa đế của Trình Như Phong và tinh hoàn của Phương Lưu Vân.
Hai người đều bị trợ công này làm cho kɧoáı ©ảʍ như thủy triều, Phương Lưu Vân càng là điên cuồng ưỡn động vòng eo, động tác ngày càng nhanh, làm hơn mấy chục cái, chống lên hoa tâm của nàng, bắn ra.
Trình Như Phong bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng vừa rót vào, lập tức cũng lêи đỉиɦ lần nữa.
°°° hết chương 173°°°°