Dục Linh Thiên Hạ

Chương 147: Không biết xấu hổ đến trình độ này

Chương 147: Không biết xấu hổ đến trình độ này.

o O o

Trình Như Phong mới vừa nói qua Trường Không công tử của Ưng Dương Phủ dụ dỗ gian da^ʍ gϊếŧ người hãm hại đồng môn, đảo mắt một cái Chu chân quân của Ưng Dương Phủ liền chỉ ra và xác nhận nàng là dư nghiệt của Ma tộc.

Chuyển biến này thật là làm cho tất cả mọi người bất ngờ, trong lúc nhất thời trong đại điện yên tĩnh không tiếng động, tiếng kim rơi đều có thể nghe thấy được, mọi người đều mở to hai mắt chờ đợi phát triển kế tiếp.

Trình Như Phong lúc này ngược lại bình tĩnh.

Chu chân quân một đường đến đây không có ý tốt, một mực chắc chắn nàng là dư nghiệt Ma tộc, đại khái cũng không đơn thuần chỉ là muốn thay Nam Cung Hữu diệt khẩu, càng là vì Cập Thời Hành Lạc Đồ. Vả lại Bạch Ánh Sơn có thể đoán được, những người khác chưa chắc không đoán ra. Hơn nữa Huyền Thành chân quân chẳng những là nhạc phụ của Nam Cung Hữu, mà còn là người chủ trì điều tra sự kiện Cao Ninh Thành. Huống chi nàng cũng không biết Nam Cung Hữu lúc ấy ở trong trí nhớ của nàng rốt cuộc đã nhìn thấy được những gì.

Có điều, bọn họ thật đúng là đã quá coi trọng nàng mà.

Hai vị Nguyên Anh chân quân, còn mang theo chiến binh của Ưng Dương Phủ.

Hiển nhiên nhất định phải đạt được.

Suy xét đến sự kiện Cao Ninh Thành, cũng có thể lý giải việc bọn họ phải thận trọng như vậy.

Nhưng lúc ở Cao Ninh Thành, Cập Thời Hành Lạc Đồ là từ phạm vi rất nhỏ cắn nuốt người từng chút từng chút không hề hay biết, dùng vài tháng, mới có cái loại quy mô này.

Hiện tại ở đây, có ba vị Nguyên Anh chân quân, mười mấy Kim Đan chân nhân. Trình Như Phong chính mình cũng chẳng qua là vừa kết Đan, muốn ở trong nháy mắt đưa bọn họ đều thu vào Cập Thời Hành Lạc Đồ, quả thực là nằm mơ.

Hiện giờ tuy rằng nàng đã có thể tùy ý sử dụng Cập Thời Hành Lạc Đồ, nhưng thời gian làm phép có ngắn đi nữa, cũng yêu cầu vài giây, bất luận một tu sĩ nào có tu vi cao hơn nàng đều có thể dễ dàng cắt ngang, càng không cần phải nói là Nguyên Anh chân quân.

Hơn nữa trước đó nàng có thể tùy tiện mang Bạch Ánh Sơn đi vào, là bởi vì chính Bạch Ánh Sơn hoàn toàn không có kháng cự. Đổi thành người khác sẽ phản kháng, thời gian chỉ sẽ càng kéo dài thêm.

Bạch Ánh Sơn và Liễu Phượng Ngâm có lẽ sẽ giúp nàng, nhưng hai người bọn cộng lại, cũng không phải là đối thủ của Nguyên Anh chân quân. Huynh đệ Lý gia và Phương Lưu Vân thì càng không cần phải nói.

Chẳng lẽ lại phải dùng Huyết Độn thuật chạy trốn sao?

Nàng đang do dự, thì nghe được tiếng cười của Cố Ngôn, nói: "Chu chân quân là ngàn dặm xa xôi cố ý tới nói giỡn sao?"

Sắc mặt của Chu chân quân tức khắc trầm xuống, quát: "Ngươi là muốn bao che cho Ma tộc sao?"

"Chậc chậc." Cố Ngôn chép chép miệng, duỗi tay ra phía trước vẽ một vòng, "Chu chân quân biết hôm nay nhiều người như vậy tụ ở chỗ này là vì cái gì không? Đây là lễ mừng kết Đan của sư điệt ta. Bốn ngày trước, Như Phong kết Đan ở Thúy Hoa Phong của Dục Linh Tông, lúc ấy Linh Hoa chân quân, Vân Châu chân nhân, Minh Kính tiên sinh, Xung Hòa Tử chân nhân, Viên chân nhân đều ở tại tông của ta làm khách."

Cố Ngôn liên tiếp chỉ ra tên của vài người, những người bị điểm đến tên đều gật đầu, bọn họ trong khoảng thời gian này đích thật đều ở Dục Linh Tông nghiên cứu và thảo luận về Truyền Tống Trận.

Cố Ngôn tiếp tục nói: "Chư vị đều là các nhân vật quan trọng trong các môn phái, kết Đan của tu đạo bình thường cùng với kết Đan của Ma tộc, chẳng lẽ phân biệt không ra? Kiếp lôi của Ma tộc, sẽ là động tĩnh như thế nào ? Ta có thể bao che sư điệt nhà mình sao, chẳng lẽ thiên kiếp cũng sẽ bao che cho Như Phong sao? Nhiều tu sĩ chính đạo như vậy cùng nhau bao che Như Phong sao?"

Cố Ngôn vừa nói xong, trong đại điện tức khắc lại an tĩnh lại.

Đích thật, kiếp lôi kết Đan, trong phạm vi mấy trăm dặm đều có thể nhìn thấy, ma kiếp thì càng thanh thế to lớn hơn, căn bản không có khả năng giấu được. Nếu thực sự có Ma tộc ở Dục Linh Tông kết Đan, không cần chờ cho tới hôm nay, tin tức ngày đó sẽ lập tức truyền ra.

Cứ như vậy, Chu chân quân hưng sư hỏi tội, có chút kỳ quái.

Chu chân quân đen mặt, ánh mắt đảo qua những người vừa mới bị Cố Ngôn điểm danh, ý tứ uy hϊếp chói lọi đặt ở trên mặt.

Có người cúi đầu tránh né, nhưng cũng có người cũng không sợ ông ta.

Linh Hoa chân quân cũng là Nguyên Anh trực tiếp gật đầu nói: "Xác thật chưa từng nhìn thấy dấu hiệu ma kiếp."

"Ngươi"

Chu chân quân tức giận đến gầm lên, lại bị Huyền Thành chân quân ngăn lại.

Huyền Thành chân quân cười tủm tỉm hướng Linh Hoa chân quân hành lễ: "Linh Hoa đạo hữu hữu lễ, tính ra chúng ta cũng là đã lâu không gặp, lần trước gặp mặt là lúc đang truy xét Cập Thời Hành Lạc Đồ. Hiện giờ dư nghiệt của Ma tộc trong tay cầm ma bảo ở trước mắt, đạo hữu cũng không nên nhất thời bị Dục Linh Tông che dấu mà mềm lòng. Phải biết rằng, cái loại ma bảo này đặt ở trong tay bọn đạo chích, chính là truyền độc khắp nơi. Cao Ninh Thành chính là vết xe đổ. Đạo hữu vì thiên hạ thương sinh, cũng nên suy xét rõ ràng."

Lời nói này của ông ta, so với lời đe dọa trắng trợn của Chu chân quân thì cao minh hơn nhiều.

Vừa có uy hϊếp, lại vừa có dụ dỗ vì lợi ích, chỉ ra quan hệ lợi hại, lại cho Linh Hoa chân quân bậc thang bước xuống.

Trong đại điện tức khắc lại một mảnh ồ lên.

Liễu Phượng Ngâm đều nhịn không được nhìn về phía Linh Hoa chân quân, nhỏ giọng gọi một tiếng "Sư phụ."

Ở đây tuy nhiều người, nhưng thực hiển nhiên, có thể đánh lại Nguyên Anh, chỉ có Nguyên Anh. Chu chân quân và Huyền Thành chân quân cố kỵ cũng chỉ có một mình Linh Hoa chân quân.

Nếu Linh Hoa chân quân cũng đứng về phía bọn họ, vậy Trình Như Phong cũng chỉ có thể biến thành dư nghiệt Ma tộc, mặc cho bọn họ xử trí.

Cố Ngôn đúng lúc này vỗ tay, "Đều đã là Nguyên Anh, còn có thể không biết xấu hổ đến trình độ này, ta hôm nay cũng coi như là mở rộng tầm mắt."

Chu chân quân thành danh đã lâu, nào có thể chịu được bị người chế nhạo như vậy?

Lập tức thẹn quá thành giận, gào to một tiếng: "Hỗn xược!"

Uy áp của Nguyên Anh phóng ra, thật giống như có một lực công kích vô hình lấy ông ta làm trung tâm, phóng ra khắp toàn bộ đại điện.

Người có tu vi kém tức khắc ngay cả đứng cũng đứng không vững, không phải bị ép lui về phía sau, chính là nơm nớp lo sợ mà quỳ xuống.

Còn có thể đứng ở nơi đó, chỉ còn ít ỏi mấy người.

Nhưng số lượng lại là nhiều hơn so với trong dự đoán của Chu chân quân.

Linh Hoa chân quân thì không cần phải nói, Cố Ngôn làm chưởng môn của một tông phái, đương nhiên có thực lực có thể đứng ở nơi đó. Ngoài ra còn có hai vị Kim Đan chân nhân, còn có Liễu Phượng Ngâm và Bạch Ánh Sơn đều là đệ tử danh môn thiên tư trác tuyệt.

Nhưng mục đích chuyến này đến đây của bọn họ là Trình Như Phong bị chỉ ra và xác nhận là dư nghiệt Ma tộc, vậy mà cũng ổn định vững vàng đứng ở nơi đó, thậm chí mặt lộ ra vẻ cười lạnh nhìn ông ta.

Chu chân quân trong lòng không vui, lạnh lùng nói: "Ma nữ to gan, chết đến nơi rồi, còn dám càn rỡ."

Trình Như Phong:......

Nàng cái gì cũng chưa nói, cái gì cũng không có làm, sao lại là càn rỡ?

Có thể đứng vững dưới uy lực của ông ta thì tính là càn rỡ?

Vấn đề là, so với Thiên Minh đại lão nhà nàng, chút uy lực này của ông ta thì tính là cái gì?

Cố Ngôn cũng lạnh mặt, nói: "Sư điệt của ta vừa mới nhắc tới, Trường Không công tử dụ dỗ gian da^ʍ gϊếŧ người hãm hại đồng môn, Chu chân nhân lập tức liền tìm tới cửa, đổi trắng thay đen, bôi nhọ Như Phong là ma nữ, là muốn gϊếŧ người diệt khẩu sao?"

"Cái gì? Dụ dỗ gian da^ʍ gϊếŧ người?" Chu chân quân hình như cũng không biết việc này, lộ ra một tia biểu tình ngạc nhiên bất ngờ nhưng giây tiếp theo đã kêu lên: "Quả thực là ngậm máu phun người. Một cái ma nữ chết đến nơi rồi còn cắn lung tung, chẳng lẽ cũng có người tin sao?"

"Ta tin."

Bạch Ánh Sơn đáp một tiếng, ngẩng đầu ưỡn ngực mà đứng ở bên cạnh Trình Như Phong.

Bạch Ánh Sơn truyền đạt một cái ánh mắt trấn an cho Trình Như Phong, chậm rãi nói: "Trình chân nhân đã từng ở tại Thiên Kiếm Tông hai tháng, nàng nếu là Ma tộc, thì đại trận hộ sơn của Thiên Kiếm Tông ta là để bài trí sao, mấy vạn đệ tử kiếm tu trong Thiên Kiếm Tông tất cả đều là người mù sao?"

Huyền Thành chân quân cười cười, hỏi: "Bạch hiền chất có thể đại diện cho Thiên Kiếm Tông nói chuyện sao? Ta sao lại nghe nói, trước đó không lâu gia chủ Bạch gia còn oán giận huynh đệ các ngươi bị cái tiểu yêu nữ này mê hoặc đến thần hồn điên đảo thị phi bất phân mà? Hôm nay vậy mà ở Dục Linh Tông nhìn thấy ngươi, có thể thấy được đồn đãi là thật."

Bạch Ánh Sơn tức khắc đã bị nghẹn một cái.

Chính thúc thúc của mình, truyền lời đồn đãi ra ngoài, hiện giờ lại biến thành nhược điểm công kích y. Mà y đối với Trình Như Phong si tâm, cũng đích thật khiến y không thể cãi lại.

°°° hết chương 147°°°